Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 1 - Chương 13: Một đời một thế




Xà yêu vừa nghe giọng bảo bối, trong nháy mắt liền bay đến trên tế đàn, ôm thiếu niên gầy yếu lên, vẫy tay một cái chộp tới một tráng sĩ đã bị đánh ngất xỉu lên tế đàn.

Trên tế đàn, bốn phía đột nhiên mở ra một cái chụp trong suốt, Liễu Khanh Nhan lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Tráng sĩ lơ lửng trong không trung, ngay sau đó đỉnh đầu tráng sĩ kia bay ra một làn khói màu trắng, làn khói kia bay thẳng đến chỗ thiếu niên. Tráng sĩ màu da từng chút một trắng bệch, mà thiếu niên thân thể trong suốt  lại là từng chút một ngưng kết, thoạt nhìn giống như thiếu niên bình thường.

Liễu Khanh Nhan biết được, thiếu niên thực sự là người, nhưng mà không có thân thể, chỉ có hồn phách, nên chỉ có thể hút dương khí những người khác để duy trì cân đối.

Thiếu niên này đã chết mà hồn phách ở lại nhân gian, phá vỡ qui luật sinh tử, vi phạm pháp tắc luân hồi, vốn là không nên, hiện tại còn.....

Liễu Khanh Nhan vốn tưởng rằng, xà yêu hút dương khí, nào biết lại là một thiếu niên hút tánh mạng đồng loại, mà một điểm hối hận cũng không có, thật tàn nhẫn, quả thật đáng giận đến cực điểm. Liễu Khanh Nhan thật sự hạ quyết tâm, đem cái động yêu ma này dọn sạch.

" Yêu nghiệt các ngươi, thật sự là bản tính khó đổi, luôn giết chóc!"

Tiên Kiếm lần nữa sáng lên. Một cột ánh sáng phóng lên trời! Một kiếm bổ về phía cái lồng trong suốt kia!

Trên tế đàn, thiếu niên đang hấp thụ dương khí lúc này hơi hơi mở mắt ra, hướng tới Liễu Khanh Nhan bên này nhìn thoáng qua.  Giống như lần đầu tiên nhìn thấy vậy, trừng to mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ khủng khiếp, giống như thấy được quái vật, hắn ôm lấy đầu, thét lên không thôi.

Dương khí lập tức bị kéo lại, tráng sĩ mềm yếu ngã xuống. Thiếu niên thét chói tai tức giận hét to, ánh mắt oán hận hung ác nhìn chằm chằm vào Liễu Khanh Nhan. Liễu Khanh Nhan cảm thấy  toàn thân lạnh buốt, âm khí dâng lên, cảm giác giống như chính mình làm cái gì xấu không thể cho ai biết.

Nhưng vào lúc này, thân thể thiếu niên đột nhiên như là bị đâm thủng tạo ra vô số lỗ hổng, làn khối trắng dương khí kia theo những lỗ hổng ồ ạt chảy ra bên ngoài. Thân thể thiếu niên lóe sáng, run rẩy không ngừng, màu da lần nữa từng chút từng chút một biến thành trong suốt.

"Không! Không được ! không được ! không được !!!"

Xà yêu vặn vẹo cái đuôi cự đại muốn quấn quanh cơ thể thiếu niên, hắn điên cuồng muốn ngăn chặn những tia dương khí tiết ra ngoài cơ thể thiếu niên. Hắn hoảng hốt không chịu nổi, lòng nóng như lửa đốt, ngăn chặn bên này, lại chứng kiến bên kia lộ ra, có quá nhiều lỗ hổng, muốn ngăn chặn cũng khó làm xuể. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người yêu từng chút biến thành vô sắc.

"Không!!! Không!!!"

Xà yêu thống khổ gào khóc, nước mắt tuyệt vọng lạnh lùng trong đôi mắt tràn ra, nhỏ lên trên tế đàn.

"Ta không muốn người chết! Người có nghe hay không, người là bảo bối của ta, chúng ta phải cùng ở một chỗ một đời một thế,  người quên sao?! Ta không muốn người chết! Người mở to mắt cho ta!"

Thiếu niên vẫn nhắm chặc hai mắt. Thân thể còn đang yếu bớt, dương khí dự trữ nuôi dưỡng hồn phách cũng chầm chậm tan rã, như làn khói mù dần biến mất.

"Ta sẽ không để cho người chết, không được !"

Trong sơn động phát ra từng đợt than khóc thê lương. Yêu khí đen kịt phóng lên trời!

Những tráng sĩ bị ngất xỉu trong nháy mắt bị một cổ lực cực mạnh nâng lên giữa không trung. Một cánh tay màu đen đưa lên cao thi triển pháp lực, dương khí từ những thân thể lơ lửng trên không như nước chảy ra, bị xà yêu hút cạn.

Xà yêu cúi đầu, đem môi kề gần sát bên miệng thiếu niên, đem dương khí đã hút được,  hoàn toàn chuyển cho thiếu niên.

Liễu Khanh Nhan mặt co rúm, đặt tay vào Tiên Kiếm, giật giật, rồi dừng lại.

Tuy bọn họ làm hại người khác là thực đáng giận, hận không thể diệt trừ. Nhưng nhìn xà yêu đau lòng đến nổi điên, trong nội tâm sinh ra một cảm giác quái dị khó chịu, có chút ít không đành lòng. Người cùng yêu yêu nhau đã là khó được, lại là sinh tử không rời, không khỏi có chút hâm mộ.