Mặc Dạ nhìn theo tầm mắt của Lạc Hồng Bụi thì thấy một vị công tử mặc y phục màu tím, tóc màu trắng bạc, đôi mắt phong hoa lưu chuyển, quả nhiên là cực kỳ đẹp mắt, nhưng người này hắn cũng biết.
"Ngươi?"
Nam nhân trong lòng ngực Tử Hiên thì ra là nam tử áo lam đã nghênh đón bọn họ lúc vào đây, Thanh Viễn.
"Tử Hiên, ngươi nói cho ta nghe, đây là ý gì, vài ngày không gặp thì có mỹ nhân mới trong ngực. Ngươi có mới nới cũ, thay đổi cũng quá nhanh đi."
"......"
Tử Hiên sớm đã nhíu mày.
Lạc Hồng Bụi trong nội tâm mâu thuẫn cúi đầu nhìn về phía Liễu Khanh Nhan. Lúc này mới phát hiện người này giống như không có nghe được hắn đang nói cái gì, trên mặt cũng không có biểu lộ gì, ngu ngơ đứng ở một bên.
Thanh Viễn đã đứng dậy cho Tử Hiên một ánh mắt trấn an, nhìn nhìn chủ nhân để hỏi ý kiến, nhưng chủ nhân nhà mình cũng không có ý kiến gì, chỉ lo xem sách của mình.
"Các ngươi nghĩ đây là chỗ nào mà dám cãi nhau. Nếu không phải chủ nhân tâm tình tốt, không để ý tới, cẩn thận mạng nhỏ của mấy người các ngươi!"
Thanh Viễn nói lời này có thể nói là rất kiêu ngạo.
Lạc Hồng Bụi thấy kia vẻ mặt Tử Hiên cũng có chút oán trách. <HunhHn786> Được lắm Tử Hiên, lúc trước là ai chết sống muốn bên cạnh Liễu Khanh Nhan, hiện tại có người mới liền quên tình yêu cũ. Hắn lại nhìn Liễu Khanh Nhan như không cảm thấy gì.
Bất quá như vậy cũng tốt. Lạc Hồng Bụi thu lại sắc mặt hung ác, cảm thấy đắc ý, như vậy không phải giảm đi một tình địch sao, hắn nên vui vẻ mới đúng.
Hơn nữa, Khanh Khanh nhà hắn không có bất kỳ biểu hiện gì, đây không phải nói rằng Tử Hiên trong lòng Khanh Khanh căn bản không quan trọng. Tình huống có chút vi diệu.
Tử Hiên nhẹ nhàng liếc mắt, con ngươi màu tím chuyển động, đẹp tuyệt sắc, như muốn hút đi linh hồn nhỏ bé của người nhìn. Nhưng cái liếc mắt nhàn nhạt kia, tất cả tầm mắt đều tập trung trên một người.
Hai mắt người nọ ảm đạm không ít, bất quá biểu lộ rất vi diệu, không có tức giận, cũng không có phẫn nộ, con mắt trống rỗng lại mờ mịt nhìn về phía hư không, nhìn không ra giờ phút này là tâm tình như thế nào.
Chỉ là nhìn thoáng qua, Tử Hiên liền đem tầm mắt dịch chuyển.
"Thanh Viễn không được vô lễ, người tới là khách, còn không mời bọn họ tiến đến ngồi một chút, ngươi như vậy chính là phá hủy nề nếp của Tuyết Phong."
"Dạ."
Trong nội tâm Thanh Viễn rất không cam lòng, bất quá bởi vì chủ nhân lên tiếng, cũng không thể không theo.
"Mời mấy vị theo ta đến bên này."
Họ vào bên trong, người hầu mang thêm vài cái ghế. Mặc Dạ kéo Liễu Khanh Nhan ngồi ở bên cạnh mình, Lạc Hồng Bụi cũng ngồi bên còn lại. Đối diện với bọn họ là một vị y phục trắng như tuyết, tóc bạc trắng, đỉnh đầu cài một cây trâm bạch ngọc, tua cờ màu trắng rũ xuống hai bên tai. Màu da trắng giống như tuyết kết băng trong ngày mùa đông, lộ ra một vẻ lạnh lùng cao ngạo. Dung mạo tuấn mỹ dị thường, trong trẻo nhưng lạnh lùng ưu nhã.
Người nọ hơi hơi nhíu nheo mắt, đôi mắt nhìn xuống, nhìn thẳng vào quyển sách trong tay. Lạc Hồng Bụi còn phát hiện ngón tay người này trắng nõn dị thường, mười ngón mảnh mai thẳng tắp, mỗi một ngón đều như được tỉ mỉ chế tạo ra, không có chút tỳ vết nào, còn có vầng sáng dọc theo ngón tay, cũng không chướng mắt, cũng không quá kì dị, chỉ là đẹp mắt mà thôi. Cho đến lúc này, hắn chỉ có thể nói, người này thật sự là băng cơ ngọc cốt.
Lúc này, nắng đã lên. Cái đình này xây ở bên ngoài, mái làm bằng gỗ, có vài dây nho bò trên đỉnh uốn lượn theo xà ngang bằng gỗ, từng chùm nho màu xanh hoặc màu tím vẫn còn đọng sương sớm treo lủng lẳng trên đầu họ.
Ánh nắng ban mai chiếu vào người này tựa như phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Người nọ lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, trong tích tắc giống như đao kiếm lợi hại nhất thế gian xuyên thấu linh hồn người nhìn. Lạc Hồng Bụi bị nhìn một cái toàn thân mồ hôi lạnh lả tả. Ánh mắt Mặc Dạ u ám, không lộ rõ cái gì.
"Mấy vị đến Tuyết Phong, mà Băng Cơ không chiêu đãi chu toàn, thật thiếu sót."
Giọng nói có vẻ mất mát, thấy người hầu bưng trà tới, Băng Cơ đưa tay.
"Mời."
Lạc Hồng Bụi cũng không có từ chối, bưng chén trà lên thổi thổi, nhẹ nhàng uống một ngụm.
"Không biết mấy vị đến Tuyết Phong tìm Băng Cơ là muốn gì. Mọi người có thể nói ra, ta cũng có thể thương nghị."
Đợi Băng Cơ nói xong, Lan Thương liền từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn về phía Băng Cơ.
"Vãn bối Lan Thương, bái kiến Băng Cơ đại nhân."
"Đứa nhỏ này, ta nhớ nhiều năm trước ngươi cũng tới Tuyết Sơn, không biết lần này tới lại là vì chuyện gì. Cũng là chỗ quen thuộc, không cần lễ nghĩa như vậy, ngươi có chuyện gì trực tiếp nói đừng dông dài."
Để quyển sách trên tay xuống, bưng nước trà uống mấy ngụm.
"Dạ được, lần này vãn bối tới, là vì...... đứa con trong bụng, tuy trong tộc người cá có biện pháp để cho nam nhân sinh con, nhưng đã nhiều năm vãn bối không ở trong tộc, không có một người nào có thể tin cậy. Bất đắc dĩ chỉ có thể quấy rầy Băng Cơ, chỉ hy vọng Băng Cơ có thể ra tay hỗ trợ."
Băng Cơ nhẹ nhàng cười, trong đình xuất hiện lưu quang lập loè.
Tựa như nụ cười của người này làm cho toàn bộ sơn cốc thêm vài phần rực rỡ, làm cho người ta nhìn chói mắt.
Lạc Hồng Bụi âm thầm giật mình, gắt gao xiết chặt bàn tay, nhìn sang Liễu Khanh Nhan. Chỉ là thấy người này cau mày, thần sắc như có chút thống khổ, nắm bàn tay của hắn, lúc này mới phát hiện người này bình tĩnh để che dấu yếu ớt.
Trong lòng bàn tay lạnh buốt, còn phát run, Lạc Hồng Bụi cầm bàn tay của Liễu Khanh Nhan, xoa xoa xương ngón tay đã trở nên cứng ngắc. Trong nội tâm tức giận lại là tức giận, nếu không phải bận tâm lo lắng, thật muốn lập tức xông ra ngoài. Nhưng sợ mình nóng vội cũng không biết Liễu Khanh Nhan sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể âm thầm kiềm chế.
"Lan Thương nói cái gì, đã là người quen còn khách khí, ngươi nói ra ta sẽ đồng ý, uống trà, uống trà."
Nhưng mà làm Lạc Hồng Bụi thấy kỳ quái là sắc mặt Lan Thương trong nháy mắt trở nên khó coi, không có vui vẻ chút nào. Ngược lại là nghi hoặc khó hiểu, cùng suy nghĩ sâu xa, ngồi ở một bên mặt ủ mày chau.
Lạc Hồng Bụi nhìn Mặc Dạ, thái độ như là tìm thấy đối thủ. Ánh mắt mãnh liệt đối địch. Hắn không trông cậy vào Mặc Dạ có thể đem yêu cầu nói ra, cũng trực tiếp đi ra.
"Vãn bối cũng đến van cầu."
Thấy bộ dáng cung kính của Lan Thương, Lạc Hồng Bụi tất nhiên không thể chậm trễ.
Vì có thể trị liệu đôi mắt cho Liễu Khanh Nhan, hắn nhìn thái độ của Lan Thương, càng cung kính hơn. Người này không đơn giản, tuy miệng nói lễ nghĩa không quan trọng, nhưng không chừng trong nội tâm không phải là nghĩ như vậy.
"À, vậy ngươi tới là vì chuyện gì?"
Băng Cơ mỉm cười. Nụ cười có chút khó hiểu, Lạc Hồng Bụi cũng không biết ở đâu sai, cảm thấy người này đang đùa giỡn, bất quá nội tâm hắn ngay thẳng, chưa làm qua cái gì đáng áy náy, thản nhiên nói.
"Ta tới cầu, là vì người ta hâm mộ, là hắn."
Hắn thuận tay chỉ vào Liễu Khanh Nhan, tiếc hận nói:
"Tiền bối đã thấy, Khanh Khanh nhà ta bởi vì thời gian trước xảy ra chút chuyện khiến cho đôi mắt nhìn không thấy. Trên đường nghe nói Thần Tích Tuyết Phong có cao nhân, liền tới bái phỏng, hy vọng có thể trị liệu cho Khanh Khanh nhà ta."
"À."
Băng Cơ thổi thổi lá trà, chầm chậm uống một ngụm. Thái độ này nhìn không ra là đáp ứng hay không đáp ứng, quả thực làm cho người ta khó xử.
"Đương nhiên, ta cũng không làm tiền bối hao phí thời gian, ta cũng có thể trao đổi."
Băng Cơ nhìn Lạc Hồng Bụi, đôi mắt có chút ngả ngớn, rất là ý vị thâm trường.
"Ngươi nếu cảm thấy có đồ vật gì đó đáng giá có thể trao đổi thì nói ra, xem ta có mấy phần hứng thú. Băng Cơ bình sinh cũng không có đặc biệt yêu thích cái gì, chỉ thích thu thập những vật hiếm lạ gì đó, tỷ như thứ trân quý thế gian khó có được ta đều thích. Nếu ngươi có cái gì tương đối trân quý nói ra không chừng ta sẽ hào hứng trao đổi cùng ngươi. Như vậy, việc trị liệu cho Khanh Khanh nhà của ngươi liền thuận buồm xuôi gió."
Băng Cơ cười mỉm nói.
Lạc Hồng Bụi sửng sốt một lúc.