Cuối cùng cũng thành công đốt lửa. Gương mặt Lạc Hồng Bụi vô cùng bẩn, nhìn đáng thương cực kỳ. Bởi vì lửa đốt quá to, hai người phải xuất ra khí lực dập lửa cuối cùng mới đem lửa hạ xuống.
"Ục...... ục......"
Cái chảo nấu thuốc thoạt nhìn không thế nào dùng tốt.
Lạc Hồng Bụi sờ sờ cái cằm, bởi vì hắn thấy có ở góc đã bị thủng một lỗ lớn.
Khói mù mịt, lượn lờ dày đặc như sương mù khiến cho hai người bị sặc không ít. Liễu Khanh Nhan đang ngủ say cũng bị nghẹn khó chịu, rốt cục cũng tỉnh lại. Âm thanh đầu tiên nghe thấy chính là tiếng nước sôi, bất quá âm thanh kia thật sự không tốt lắm. Hình như còn có tiếng Lạc Hồng Bụi phàn nàn không ngừng?
"Các ngươi, đang làm gì?"
Chẳng lẽ là nấu đồ ăn?
Theo như Liễu Khanh Nhan biết về Lạc Hồng Bụi, cũng biết tay nghề của hắn như thế nào, muốn hắn nấu ăn quả thực so với lên trời còn muốn khó hơn.
"Khanh Khanh đã tỉnh rồi, ta đang nấu thuốc. Khanh Khanh có phải đói bụng hay không? Đợi ta nấu thuốc xong, liền nấu đồ ăn."
Nói xong những lời này, Lạc Hồng Bụi lại thầm nói khổ. Đáng thương cho hắn, thật sự không biết nên nấu gì mới tốt, hắn thật sự chưa có nấu qua món gì...... Vấn đề này thật sự là nghiêm trọng. Lần đầu tiên hắn phát hiện Minh Lạc Uyên giỏi đến cỡ nào, bất quá nghĩ đến tình trạng của tiểu tử kia hiện nay trong lòng của hắn liền sung sướng. <HunhHn786>
"Ngươi được sao?"
Rõ ràng là giọng khinh bỉ.
"...... Ta cảm thấy được, ta có thể."
Bên trong động khói thật sự nhiều, Liễu Khanh Nhan khó chịu. Nhưng do Lạc Hồng Bụi không ngừng ho khan cùng thổn thức làm Liễu Khanh Nhan khống chế nổi giận, miễn cưỡng trầm mặc. Hơn nữa đầu nặng, không có khí lực, chẳng muốn nói chuyện, trong ba người thì chỉ có Lạc Hồng Bụi nói.
Rốt cục cái gọi là thuốc cũng nấu xong.
"Khanh Khanh, ta nấu thuốc xong, mau thừa dịp còn nóng uống đi, uống hết, ngủ một giấc sẽ khỏe."
Cũng không biết hắn lấy cái bát sứ ra lúc nào, cũng mút đầy tràn thứ nước đen sì mùi khó ngửi trong chảo ra, cẩn thận bưng đến, muốn vịn Liễu Khanh Nhan cho uống.
"Đưa ta."
Mặc Dạ lạnh giọng quát.
Lạc Hồng Bụi mười phần không vui, Mặc Dạ dùng loại ánh mắt này là có ý gì.
"Ta làm sao biết ngươi là dùng thuốc gì chữa bệnh, hay là một chén độc dược."
Lạc Hồng Bụi khó thở, không để ý tới Mặc Dạ, hai người cũng bởi vì như vậy bắt đầu đánh nhau.
"Thôi. Lấy tới đây."
Liễu Khanh Nhan nói chuyện không có khí lực.
"Không được! Loại này, còn không biết uống hết sẽ như thế nào, không chừng không có bệnh cũng uống thành có bệnh."
Mặc Dạ lo lắng.
Lạc Hồng Bụi nghe được Liễu Khanh Nhan nói, tâm tình uể oải cũng bị quét sạch sẽ. Hắn sợ Liễu Khanh Nhan nghe lời Mặc Dạ, cho rằng thuốc của hắn là độc dược.
"Đây, đây, chỉ có Khanh Khanh là tốt nhất."
Vui mừng đem bát bưng tới. Mặc Dạ còn muốn ngăn cản, nhưng có bàn tay đưa tới đẩy ra. Không còn nói chuyện, nhưng sắc mặt của Mặc Dạ so với nước thuốc đen sì còn muốn đen hơn, khí tức lạnh thấu xương không ngừng phóng thích ra.
Sờ đến cái bát trong tay Lạc Hồng Bụi, Liễu Khanh Nhan cũng không có tạo dáng, một hơi đem cái thứ đắng chát không chịu nổi uống không còn một giọt.
"Như thế nào? Khanh Khanh có phải bị sặc hay không."
Vội vàng từ không gian giới hạn lấy ra cái bát sạch khác, đi ra thác nước lấy một bát nước sạch đưa cho Liễu Khanh Nhan súc miệng.
"Không có việc gì."
Liễu Khanh Nhan cũng không có nói cái gì nữa, nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt Lạc Hồng Bụi cảm thấy thật mỹ mãn, trong nội tâm vui mừng muốn chết. Liễu Khanh Nhan rõ ràng đã uống hết. Dù biết mình nấu rất khó uống, nhưng Khanh Khanh của hắn không chê bai một câu, cũng rất tin tưởng uống hết.
Ném cho Mặc Dạ một ánh mắt khiêu khích. Hừ hừ, cho dù ngươi đang ôm người trong ngực thì thế nào, Khanh Khanh cuối cùng vẫn tin ta hơn. Đêm nay hắn thắng lợi.
Ngày hôm sau, Mặc Dạ vẫn dựa vào vách đá. Hắn không thế nào ngủ, lúc này còn đang suy nghĩ viển vông, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cũng phát hiện người trong ngực đã tỉnh.
"Ngươi cảm giác như thế nào?"
"...... ục...... ục......"
Liễu Khanh Nhan hiện tại rất cảm tạ con mắt mình nhìn không thấy, cho nên không cần nhìn vẻ mặt người khác khi nghe được bụng mình phát ra kháng nghị.
"Đói bụng?"
"......"
Cái này không phải nói nhảm sao?
"Đúng vậy, ta là người bình thường, đói bụng cũng là lẽ thường."
"Ta không có ăn."
Mặc Dạ rất thản nhiên nói.
"Ô...... Khanh Khanh đã tỉnh rồi à."
Lạc Hồng Bụi xem ra thật vui vẻ, giọng ríu rít như chim sẻ. Hắn thấy Liễu Khanh Nhan so với ngày hôm qua có tinh thần hơn, sắc mặt thoạt nhìn sinh khí hơn nhiều. Xem ra thuốc tối hôm qua không hề vô dụng.
Lạc Hồng Bụi đầu tiên là sờ lên trán Liễu Khanh Nhan, kế tiếp xem mạch, thỏa mãn gật đầu. Lại mở không gian giới hạn tìm khăn sạch sẽ lau mặt, súc miệng, cũng lau lau sạch sẽ cho Liễu Khanh Nhan.
Lại phát hiện một vấn đề khó mở miệng, phải gọi là cấp bách......
Nhưng khi Lạc Hồng Bụi đem lời này nói ra thì Liễu Khanh Nhan cho dù luôn lãnh đạm cũng tỉnh táo, mặt nóng như muốn hóa thành tro tàn.
"Khanh Khanh còn khó chịu không, đã hai ngày rồi phải không? Mặc Dạ ngươi có...... À ừ......"
Quăng cho Mặc Dạ một ánh mắt sắc như dao. Lạc Hồng Bụi tự nhận là ánh mắt của mình mười phần đúng chỗ, người bình thường cũng biết đó là ý tứ gì. Đáng tiếc, Mặc Dạ không phải người bình thường. Hắn đem ánh mắt Lạc Hồng Bụi nhìn cái chỗ kia thành thèm muốn, hậu quả là ném cho Lạc Hồng Bụi một ánh mắt sắc như dao!
"Ngươi là đồ háo sắc, còn không biết lượng sức!...... Ngươi! Ngươi thằng nhãi này!"
Lạc Hồng Bụi hóa bi phẫn. Sau đó khuôn mặt tươi cười ẩn nhẫn ngượng ngùng nói với Liễu Khanh Nhan.
"Khanh Khanh có cần đi ngoài không?"
"............................."
Trong hang đá không tiếng động chỉ có một cơn gió lạnh thổi tới, đem Liễu Khanh Nhan đông cứng, sau đó lại hóa đá.
Chứng kiến Khanh Khanh của mình không có trả lời, ngược lại chỉ ngây ngốc, còn có chút ngơ ngác, cái dạng này đúng là làm cho người ta thích, cũng rất khả ái. Bất quá có việc cấp bách tương đối quan trọng hơn.
Lạc Hồng Bụi hoàn toàn không có có ý tứ, lần nữa nói rõ.
"Khanh Khanh, nếu thấy trướng đến khó chịu thì nói ra, nín nhịn sẽ hỏng mất, đau khổ chỉ là mình chịu thôi."
Mặc Dạ nghe câu này cũng hóa đá.
"........"
Sắc mặt Liễu Khanh Nhan cứng ngắc.
"......"
Lạc Hồng Bụi y như cũ cười hì hì nói.<HunhHn786>
"Khanh Khanh, không cần thẹn thùng, chúng ta đều là nam nhân, không xem đâu, yên tâm, chúng ta sẽ không xem...... Khanh Khanh, còn không......"
"...... Ta biết rồi."
Liễu Khanh Nhan cảm thấy chỉ có thể tránh đi đề tài này, bằng không sẽ càng khó xử.