Hai người đều im lạnh, không ai để ý đến ai. Khi Liễu Khanh Nhan có chút run rẩy hắt xì một cái, nam tử mới phát hiện không ổn.
"Ngươi hiện tại như thế nào?"
Kỳ thật, Mặc Dạ biết rõ với bản lãnh của hắn, trị cho mắt của Liễu Khanh Nhan rất dễ dàng, chỉ cần một viên đan dược là được rồi.
Cho dù là người, là yêu, hoặc là ma, đan dược đều có công dụng. Đan dược có thể giải mọi loại độc, cũng có thể tăng cường pháp lực.
Tất cả đan dược ở nhân gian do đan sư luyện ra, có thể chia làm nhiều cấp.
Như đan dược cấp một có thể thanh lọc tạp khí trong cơ thể. Cái gọi là luyện hóa cũng chỉ có tác dụng đả thông kinh mạch, tăng cường khí huyết, hỗ trợ cho người uống nâng pháp lực hoặc là giúp người rèn luyện võ công càng thêm nhanh nhẹn.
Mà đan dược cấp hai cao hơn đan dược cấp một, có thể cường gân kiện cốt. Những người không có đột phá, có đan dược hỗ trợ sẽ không ngừng gia tăng lên tầng cao hơn.
Nhưng không phải ai cũng có được đan dược, dù có tiền cũng chưa chắc có được loại tốt. Như ở Sơ Vân Quan, có thể nói là khí thế nhất nhì ở nhân giới, nhưng bởi vì người nhiều, nên không có khả năng mỗi người đều có thể có đan dược. Một vài người ở thời điểm nhất định mới có thể được phân cho vài viên, hơn nữa vài viên này chỉ ở thời điểm khẩn cấp mới có thể dùng.
Đan dược cấp ba, có thể nói là vật hiếm. Một viên đan dược cấp ba có thể tương đương với vài chục viên đan dược cấp hai, bằng mấy trăm viên đan dược cấp một. Đan dược cấp ba có thể đem một người từ giai đoạn tu luyện giả hoặc là tu võ giả lập tức tăng lên tới ngũ giai.
Ở nhân giới, chỉ có đan dược cấp một hai ba, cấp bốn cấp năm rất hiếm nhưng cũng có. Cho tới nay ở đại lục luyện ra đan dược cao nhất là cấp sáu. Nhưng cũng bởi vì luyện được đan dược này mà đưa tới tai họa. Bởi vì đan dược cấp càng cao, từ cấp năm trở lên, khi luyện thành liền có tiếng sấm và ánh sáng phóng lên trời, tình huống này ai cũng không ngăn cản được. Tất nhiên cũng không thể che dấu, đan sư bị phát hiện nên bị người đến đoạt đan dược đi còn bị giết chết.
Viên đan đó cuối cùng vào tay một giáo chủ rất có uy vọng. Cầm đan dược trong tay liền ra lệnh tất cả đệ tử trấn giữ bên ngoài, không cho phép môn phái khác tiếp cận phá hư kỳ bế quan. Dù sao để luyện hóa một đan dược cũng không phải chuyện một sớm một chiều, cái này cũng tùy thuộc vào thể chất và sự lĩnh hội của từng người.
Bất quá việc này đã xảy ra rất nhiều năm, trên giang hồ cũng không có truyền lại giáo chủ kia cuối cùng đã như thế nào.
Mặc Dạ có đan dược mà không cho thêm là có nguyên nhân.
Đan dược của Mạc Dạ do đan sư Thiên Giới luyện ra ít nhất cũng là cấp sáu, nên uy lực rất lớn, cho Liễu Khanh Nhan dùng một viên đan dược là đủ rồi. Dù cho Liễu Khanh Nhan chỉ dùng một viên, không chỉ con mắt được chữa trị mà pháp lực cũng được khôi phục.
Con mắt nhìn không thấy mà còn như vậy, nếu mắt sáng còn có lại pháp lực thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà phàm nhân cùng tiên giới khác biệt rất lớn, đan dược của tiên giới dược tính vô cùng mãnh liệt. Nếu hấp thu được thì cực kì tốt, nếu không thể hấp thu, không tăng lên tu vi, ngược lại bị đan dược khống chế, cuối cùng tự bạo mà chết. Trường hợp như vậy có thể nói là nhiều vô số kể.
Lúc tu luyện không thể ỷ lại vào đan dược, mặc dù đan dược đối với người tu luyện có trợ giúp rất lớn, nhưng nếu ỷ lại đan dược, tu vi đến giai tầng nào đó sẽ rất khó tăng lên cao hơn. Mà những người không có hoặc là rất ít dùng đan dược lại có thể tăng tu vi lên không giới hạn. Đại đa số người tu luyện chân chính luôn hạn chế khả năng dùng đan dược đến mức thấp nhất.
Cho nên Mặc Dạ có suy nghĩ này trong đầu, không để cho Liễu Khanh Nhan thêm đan dược.
Với lại vì mù lại ốm yếu Liễu Khanh Nhan từ nay về sau nhất định phải dựa vào hắn.
"...... Không có việc gì."
Người vừa hành động hung ác hắt hơi một cái, chỉ có thể nói Mặc Dạ thật sự rất xui xẻo. Hắn chỉ muốn hảo tâm ân cần chăm sóc người đã bị ngâm nước......
"Ngươi......"
"Có thể đem quần áo trả cho ta chưa, ta thật sự không thích trần truồng."
Liễu Khanh Nhan nói.
"Những cái kia bị ướt......"
"Ngươi không phải có pháp lực sao? Ta không nhằm thì pháp lực của ngươi không thấp, chẳng lẽ không có cách hong khô quần áo sao?"
"......"
Mặc Dạ không nói gì.
Cái này, hắn thật không có nghĩ đến, hắn đã không nghĩ đến dùng pháp lực hong khô quần áo. Thật đáng chê cười mà.
"Ngươi không phải luôn miệng nói yêu ta sao. Sao cả quần áo cũng không hong khô cho ta, đây mà gọi là yêu. Rất tốt, ta đã hiểu rồi."
Liễu Khanh Nhan rất bình thản nói.
Bởi vì quá mức bình thản, Mặc Dạ rõ ràng nghe được một sự uy hiếp.
Uy hiếp?
Cái từ lạ lẫm này thật là làm cho người ta không thoải mái.
"Ta......"
Sau đó, Liễu Khanh Nhan nói thêm một câu triệt để đả kích Mặc Dạ.
"Ngươi là nam nhân kém cỏi nhất mà ta đã gặp."
"......"
Mặc Dạ nghe lời này, khóe miệng không tự chủ được run rẩy, sau đó là lửa giận cộng thêm phẫn nộ.
Cái gì gọi là "nam nhân kém cỏi nhất mà ta đã gặp" chẳng lẽ còn có nhiều đối tượng khác. Có nhiều người như vậy mà hắn là người cuối cùng, người kém cỏi nhất sao?
"Ngươi có ý gì?"
Hắn không cho rằng mình là kém cỏi nhất!
"Ý tứ đã rõ, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu? Ngươi nói...... Ngươi yêu ta đúng không?"
Liễu Khanh Nhan cười nói.
Nếu là người quen biết Liễu Khanh Nhan, ai cũng biết Liễu Khanh Nhan rất ít cười, một khi cười sẽ chia làm hai trường hợp. Một là xuất phát từ nội tâm cười, trường hợp này rất hiếm cũng rất ngắn ngủi. Còn có một trường hợp, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, chính xác là nham hiểm. Một khi Liễu Khanh Nhan cười như vậy chứng tỏ đang rất nổi giận, mà giờ khắc này Liễu Khanh Nhan đang cười như vậy.
"Đúng."
Đây là sự thật.
"Như vậy sao, nhìn hành động trước mắt đi, ngươi làm việc kia là đối tốt với ta sao. Mỗi lần đều trái ý của ta, làm theo ý của mình, ngươi thì hưởng thụ, ngươi cảm thấy ta có vui hay không?"
"......"
"Ta nói rất rõ ràng, ta cảm thấy nên cho ngươi biết ý kiến của ta."
"...... Ngươi nghĩ, ta phải như người hầu của ngươi sao. Hầu hạ, nâng niu ngươi trong tay giống như mấy người nam nhân kia sao. Hay đem ngươi đặt ở trên giường, như vậy ngươi mới cảm thấy ta thật sự yêu ngươi......"
Mặc Dạ ngoan cố nhất định không chịu thay đổi ý của mình.
Liễu Khanh Nhan chỉ có thể cho rằng mình đang nói chuyện với kẻ điên.
"Những thứ này, ta không có nói."
Liễu Khanh Nhan dừng một chút, cảm thấy Mặc Dạ không phải người thường. Người này địa vị rất cao, pháp lực cũng cao. Từ trước tới nay luôn khống chế người khác, chỉ có người khác phục tùng hắn, nghe lời hắn, tiếp nhận sự bố thí của hắn.
"Về phần ngươi nghĩ thế nào là chuyện của ngươi, ta chỉ muốn ngươi làm một chuyện nhỏ là hong khô quần áo."
Liễu Khanh Nhan cảm thấy càng lúc càng lạnh, không khỏi rụt rụt người vào trong. Chạm vào mặt đá lạnh buốt Liễu Khanh Nhan cảm thấy càng lạnh hơn.
Pháp lực của Liễu Khanh Nhan hiện tại yếu bớt, cũng không thể phát lực hộ thể nên cảm thấy xung quanh thật lạnh......
Mặc Dạ vẫn kiên trì nguyên tắc của mình, không hong khô quần áo, cũng không đưa quần áo cho Liễu Khanh Nhan.
Liễu Khanh Nhan giật giật lỗ tai, khóe miệng có chút phát khổ, vì nghe được người kia đã tự mình mặc quần áo vào......
"......"
Sau đó cũng không nói gì, ngồi ở một bên.
Thời gian trôi qua từng chút, sắc trời yêu giới trầm xuống, buổi tối càng thêm lạnh.
"Ta đi bên ngoài xem thử."
Nam tử còn nói gì nữa nhưng Liễu Khanh Nhan đã nghe không nổi nữa. Nghe thấy người kia thật sự phi thân đi ra ngoài, Liễu Khanh Nhan lần mò lấy y phục còn ướt nhẹp trên mặt đất, cũng chẳng quan tâm quần áo bị bẩn, liền mặc lên người. Sau khi mặc quần áo tử tế, cố gắng đứng lên tìm đường đi.
Phía dưới đúng là thác nước không đáy, rơi xuống chắc chắn sẽ chết......
Liễu Khanh Nhan trở lại vách đá tìm kiếm, tìm được kiếm của mình. Sau đó dùng kiếm cắm vào vách đá, bắt đầu từ từ bò lên......
Phải rời xa chỗ này, rời xa nam tử kia......