Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 5: Hàn thúc đưa cô gái nhỏ về nhà




Đến khi về nước, anh mới biết được đối tượng bà nội muốn anh đính hôn chính là Tần Dao, liền sai Tống Huyền đi điều tra về tư liệu của cô gái này, biết cô ta là người dễ khống chế, nên anh cũng không phản đối.

Bây giờ nếu cô gái này ở đây gây chuyện, anh cũng không ngại đổi người cả kể khi thời điểm đính hôn sát nút!

Tần Dao nghĩ Hàn lão thái thái cố ý sắp xếp cô ta tới biệt thự Hàn thiếu là để gần gũi anh, vậy mà giờ quan hệ giữa hai người lại trở nên xấu hổ như thế, cô ta tức giận siết chặt tay thành nắm đấm.

Lại quay qua nhìn cảnh Hàn Quân Vũ cầm khăn lau mặt cho con ma ốm kia mà khiến sắc mặt cô ta trong một giây trở nên vặn vẹo khó coi.

Hàn Quân Vũ anh đối với vị hôn thê như cô ta thì lúc nào cũng lạnh nhạt, thậm chí từ khi gặp nhau biết nhau tới giờ anh cũng không chịu nói quá năm câu với cô ta.

Thế mà giờ anh lại đi chăm sóc nữ nhân khác, coi cô ta như không khí?

Trong lòng cô ta thầm nguyền rủa con ma ốm nên chết sớm!

Không cam lòng bị người mình yêu thờ ơ lạnh nhạt, cô ta tiến đến giật lấy khăn lông trong tay Hàn Quân Vũ, muốn cảnh cáo con ma ốm này nhanh cút đi, chớ có phá hỏng chuyện tốt của mình.

"Tống Huyền, đưa Tần tiểu thư về!"

Tần Dao cả kinh, cô ta thậm chí còn chưa biết mình đã làm gì sai, vội vã xin tha, nhưng Tống Huyền lại không cho cô ta bất kì cơ hội nào để mở miệng, cứng rắn lôi cô ta ra khỏi biệt thự.

Cô ta tức giận dậm chân, thở phì phò rời khỏi biệt thự về Tần gia.

Đám người của Tần gia vừa thấy cô ta trở về với vẻ mặt tức giận thì xúm lại hỏi tình hình, Tần Dao khóc lóc nói Tần Ninh hiện đang trốn ở biệt thự của Hàn thiếu, còn thêm mắm thêm muối nói Tần Ninh cố ý làm phiền cô ta tranh thủ hâm nóng tình cảm với Hàn thiếu, nhìn cái vẻ ủy khuất của cô ta, đám người Tần gia ai cũng rất tức giận.

Tần lão thái thái vừa nghe thấy chuyện đứa khắc tinh đấy đang ở biệt thự của Hàn thiếu, còn muốn phá hư hôn sự của Tần Dao thì tức giận ném cây gây xuống đất.

Bà sai Tần Bình Trạch lập tức đi đòi người, lôi nó về đây để dạy bảo nó lại một trận thật tốt!

"Mẹ, mọi người đừng vội, để Tần Ninh ở biệt thự của Hàn thiếu cũng không phải chuyện xấu đâu."

Tần Bình Trạch mưu tính trong lòng, "Hàn Quân Vũ chính là tổng tài của tập đoàn Thịnh An, hắn mời Ninh Ninh đến nhà làm khách, có thể là đang muốn lấy lòng Tần gia, nói không chừng là đã để ý đến Dao Dao rồi."

Tập đoàn Thịnh An kia chính là xí nghiệp lớn nhất thế giới, trong khi Tần thị lại chỉ có chút tiếng tăm ở cái đất Nam Khang này thôi, lúc mới nghe được tin Hàn thiếu đồng ý đính hôn với Tần Dao, ông ta còn nghĩ tổ tiên Tần gia chắc đã tích đức nhiều đời mới có được cuộc hôn nhân tốt đến vậy.

Sau này ông ta mới biết đây toàn bộ là ý muốn của Hàn lão thái thái, còn Hàn thiếu căn bản là không có chút quan tâm gì đến hôn sự này. Giờ Hàn lão thái thái đang không khỏe, nếu bà ta đột nhiên mất, thì việc đính hôn này hoàn toàn có thể bị hủy bỏ.

Cho nên, ông ta rất cần một sự bảo đảm, hiện tại đây là cơ hội tốt trời ban, ông ta không thể bỏ qua.

"Thật vậy sao?" Tần Dao nghi hoặc.

"Dao Dao, địa vị ở Hàn gia của con không có quan trọng, vì vậy con cần phải có người giúp đỡ chống lưng. Tần Ninh là chỗ quen biết của Hàn thiếu, giờ nó vẫn còn nhỏ, chỉ cần con chịu khó dỗ ngọt nó, như vậy chẳng phải là con đang tự tạo cơ hội cho mình và Hàn thiếu sao."

Tần Dao suy nghĩ một lát, một đứa nhát gan như Tần Ninh có thể tạo cơ hội cho cô ta và Hàn thiếu, đây đúng thật là một chuyện tốt đẹp.

Nhưng khi nghĩ đến việc Hàn Quân Vũ vì con ma ốm ấy mà nhục mạ mình khiến cô ta tức giận dậm chân, hận nỗi không thể lôi được con nhỏ ấy về đây rồi xé tan xác nó ra!

Mới đây Tần Ninh vẫn còn rất thân thiết với cô ta, vậy mà không hiểu vì sao hôm nay ánh mắt nó nhìn cô ta giống như kẻ thù vậy, điều này làm cô ta có chút lo sợ.

"Tần Ninh giờ không ai nương tựa, con là chị họ của nó, nếu con được gả cho Hàn thiếu thì nó cũng được hưởng không ít lợi đâu." Tần Bình Trạch đắc ý phân tích.

Tần Dao cảm thấy rất hợp lý, cô ta suy nghĩ nên cho Tần Ninh hưởng lợi như nào để con nhỏ ấy chịu tạo cơ hội cho cô ta và Hàn thiếu ở cạnh nhau.

Tần lão thái thái vừa nghe như vậy có thể giúp hôn sự của Tần Dao nhanh chóng được thực hiện thì cũng chấp nhận, mặc dù bà có không thích Tần Ninh.

"Nếu đứa khắc tinh ấy có chút tác dụng, thì hãy cố lợi dụng đồ phế vật đó đi!"

Đứng ở bên cạnh, sắc mặt Giang Bội có chút không tốt, lúc trước Hàn lão thái thái coi trọng Tần Dao là vì thấy khối ngọc bội đeo trên cổ cô ta.

Mà khối ngọc bội ấy là do cô ta trộm từ phòng của Tần Ninh, lúc này Tần Ninh có khả năng còn chưa biết, nhưng nếu sau này bị cô biết, nói cho Hàn lão thái thái, vậy hôn sự kia có thể thành sao?

"Ông xã, chúng ta vẫn là nên đưa Ninh Ninh về đây đi, nó vẫn là đứa trẻ con, ở trong nhà người khác không có tốt đâu."

"Ngươi thì biết cái gì, đồ đàn bà không biết nhìn xa trông rộng, tốt nhất là im mồm đi, không chừng lại phá hỏng hôn sự của Tần Dao." Tần Bình Trạch còn chưa mở miệng, Tần lão thái thái đã dằn mặt quát lớn.

Đã nhiều năm như vậy rồi mà Giang Bội vẫn không sinh cho Tần gia được một đứa con trai, từ lâu lão thái thái đã không vừa mắt bà ta rồi.

Tính tình Giang Bội cũng hiếu thắng, nghe thấy lão thái thái mắng bà, trong lòng tức giận, phản ứng đầu tiên chính là muốn phản bác.

Bà vừa định mở mồm, đã bị Tần Bình Trạch kéo tay lại, "Dao Dao sắp đính hôn, còn có rất nhiều việc vội đấy, tiểu Bội, bà đừng lo lắng nhiều."

Tần Bình Trạch vốn là muốn hòa hoãn không khí giữa hai người, cho lão thái thái một cái bậc thang để đi xuống, vậy mà lão thái thái lại không ý thức được điều đó.

"Người Dao Dao gả chính là người của Hàn gia, nhất định không thể mắc sai lầm. Giang Bội, nhất định ngươi phải sắp xếp ổn thỏa, nếu còn làm loạn lần nữa, đừng trách ta không khách khí."

Giang Bội biết lão thái thái đang nhằm ám chỉ việc con ma ốm tới tiệc sinh nhật gây chuyện, muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu bà thì khí huyết dâng lên.

Nỗi tức giận trong lòng chỉ muốn đánh bật ra ngoài, to tiếng với bà già này một phen mà không được, trong lòng cực kì ủy khuất.

Tần Bình Trạch nhìn bà siết chặt tay khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay, ông ta vô cùng đau đầu, đánh mắt về phía Tần Dao, ra hiệu cho cô ta nhanh chóng đưa Giang Bội đi.

* * *

Tại biệt thự Hàn Quân Vũ.

Hàn Quân Vũ rửa mặt cho Tần Ninh, nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, anh nhíu mày kêu dì Trương lấy mấy cục đá lạnh chườm cho cô.

Không biết có phải do nhiệt độ trong phòng để nóng quá hay không, đột nhiên anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đứng lên lấy một chén nước uống, nhưng vẫn chưa thuyên giảm, khó chịu trong người.

Đôi mắt không tự chủ nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, khi nhìn đến đôi môi nhỏ nhắn, anh ép buộc mình phải chuyển ánh mắt sang chỗ khác, bực bội kéo rộng cà vạt.

"Hàn thúc thúc, thúc làm sao vậy?" Nhìn sắc mặt anh không tốt, Tần Ninh lo lắng hỏi.

Cô vừa cầm cục đá lạnh trong tay, nên đến lúc chạm vào người anh, cái lạnh ấy khiến anh muốn thân cận.

Hàn Quân Vũ nhớ hôm nay anh có uống cốc nước ở chỗ Hàn lão thái thái, kêu thầm trong lòng, chắc chắn là đã trúng kế của bà rồi.

Đột nhiên anh nắm lấy tay cô gái nhỏ, lòng bàn tay nóng bỏng dán chặt lên mu bàn tay cô.

Tần Ninh không phản kháng, ngược lại cô còn nắm chặt tay anh, trong lòng đoán chắc hẳn anh đã bị bệnh.

Hàn Quân Vũ nhìn chằm chằm đôi tay nhỏ mềm như bông của cô, đôi mắt nóng rực, Tần Ninh tự nhiên có dự cảm không tốt, có chút hốt hoảng.

"Hàn thúc thúc, có phải thúc bị bệnh rồi không? Chúng ta tới bệnh viện đi."

Nghe thấy cô gọi mình là thúc thúc, đôi mắt sâu hun hút của Hàn Quân Vũ liếc nhìn cô một lúc, sau đó anh hất bàn tay nhỏ của cô ra.

"Tôi lên lầu thay quần áo."

Tần Ninh nhìn bước chân anh vội vàng lên lầu, cô lại nghĩ rằng anh vội như vậy là vì không muốn lộ vẻ mặt yếu đuối trước mặt mình, nên mới trốn trên lầu.

"Ninh tiểu thư, tôi đã hâm nóng lại bữa tối, bây giờ có thể ăn được rồi."

"Dì Trương, Hàn thúc thúc hình như là bị bệnh, cháu lên lầu xem chút."

Dì Trương vừa nghe nói Hàn thiếu bị bệnh thì lập tức giữ chặt cô lại, "Có khả năng Hàn tiên sinh bị đau dạ dày, mỗi lần tiên sinh đi công tác là ngài ấy không có thời gian rảnh chăm sóc bản thân, Ninh tiểu thư, cô ở đây đi, để tôi đi tìm thuốc, sau đó cô hãy lên đưa thuốc cho ngài ấy uống."

Tần Ninh chạy nhanh đi lấy thuốc với dì Trương, lên lầu đi đến phòng ngủ của anh.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đang định mở miệng lên tiếng, lại nhìn thấy cảnh trước mắt, khuôn mặt cô trong thoáng chốc đỏ rực, muốn che mặt xoay người chạy nhanh.

Hàn Quân Vũ lên tắm nước lạnh, nhưng cuối cùng thân thể khô nóng của anh cũng không chịu bình thường trở lại, ngược lại càng thêm khó chịu, anh ý thức được việc không thể hạ nhiệt bằng nước lạnh, nước lạnh trên người còn chưa lau khô, anh ra khỏi phòng tắm tìm điện thoại gọi choTiêu Tước.

Quay đầu nhìn thấy cô gái nhỏ này đứng trước cửa, anh day trán một lúc, "Có việc?"

Nghe giọng anh khàn khàn, trầm thấp như đang cố kìm nén dục vọng khiến Tần Ninh đỏ mặt.

Cô chậm rãi xoay người, ngón tay nhón nhén mở cửa, qua khe hở cô nhìn thấy mấy sợi tóc rối của anh đang phủ dưới trán, một vài giọt nước còn đọng lại trên khuôn mặt anh tuấn đang đỏ càng làm anh trông giống như đang lười biếng.

Giọt nước lăn xuống bắp thịt màu lúa mạch, bờ ngực to lớn, cánh tay rắn chắc, cơ bụng tám múi, còn có đôi chân tràn đầy sức mạnh..

Cô nhanh chóng lắc đầu để mình tỉnh táo lại, lo bệnh tình anh có thể nặng hơn, "Hàn thúc thúc, cháu lấy thuốc cho thúc này."

"Thuốc?"

Hàn Quân Vũ nhạy bén nhìn chằm chằm cô.

Cô tiến lại gần anh từng bước từng bước một, đến khi cô đứng trước mặt, anh có thể ngửi thấy hương thơm độc nhất của người thiếu nữ, như thấm dần vào ruột gan.

"Hàn thúc thúc, sức khỏe là quan trọng nhất, cháu lấy cho thúc cốc nước, thúc uống thuốc thì cơ thể mới khỏe được." Tần Ninh nhìn thấy sắc mặt anh không tốt lại nghĩ rằng anh không thích uống thuốc.

Khi còn nhỏ cô cũng không thích uống thuốc, lúc nào mẹ cũng phải dụ ngọt cô uống, cô mới không tình nguyện uống thuốc.

Nhưng cô còn chưa kịp xoay người rời đi đã bị anh nắm chặt tay, lòng bàn tay anh nóng y như vừa chạm vào lửa vậy.

Cô nghĩ bệnh tình anh nặng hơn, đưa tay sờ trán, độ nóng cao đến dọa người.

"Hàn thúc thúc, thúc sốt rồi!"

Hàn Quân Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ của cô gái nhỏ, cánh tay trắng mềm đặt trên trán mình, độ lạnh của bàn tay nhỏ ấy làm anh chấn động, vội vàng đẩy cô ra.

"Đi ra ngoài!"

Tần Ninh bị anh quát lớn sợ tới mức lùi ra phía sau, chân đụng vào mép giường, bước chân lảo đảo.

Hàn Quân Vũ nhìn thấy cô sắp té ngã, theo bản năng anh vươn cánh tay ôm cô lại, cảm nhận được thân thể mát lạnh của cô, dây thần kinh anh bị chặt đứt luôn.

Thân thể như bị lửa thiêu, cánh tay ôm chặt thân hình nhỏ bé ấy, tầm mắt lại một lần nữa dừng ở đôi môi hồng phấn của cô.

"Hàn thúc thúc, người thúc thật sự rất nóng đấy.."

Hàn Quân Vũ nhìn chằm chằm đôi môi cô lúc đóng lúc mở, căn bản không nghe thấy cô đang nói cái gì, trong đầu anh bây giờ chỉ có một ý niệm, muốn nếm thử hương vị của đôi môi phấn hồng ấy, nhất định là vô cùng ngon miệng.

Hành động nhanh hơn ý nghĩ, anh chế trụ cái ót của cô, cúi đầu ngậm chặt môi cô.

Đôi môi mềm mại, hương vị ngọt thanh làm anh than thở một tiếng, vị ngọt thấm sâu vào trong tủy, không thỏa mãn càng muốn nhiều hơn.

Tần Ninh đang muốn khuyên anh nên đến bệnh viện, đột nhiên bờ môi mình lại bị anh phủ kín, cô kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, nhất thời quên phản kháng.

Đến khi cảm nhận được một cái lưỡi ướt át linh hoạt đang tiến sâu vào trong miệng cô, lúc này mới ý thức được việc này là không đúng, khuôn mặt cô đỏ ửng, hoảng loạn đẩy bờ vai anh ra.

Nhưng cánh tay anh mạnh mẽ giống như xích sắt vậy, căn bản cô trốn không thoát được.

"Hàn.. Ưm,"

Hàn Quân Vũ chỉ hôn thôi thì không thể thỏa mãn được, anh gắt gao ôm chặt vòng eo cô gái nhỏ lại, muốn xé quần áo cô.

"Hàn thúc.. Cháu là Tần ninh, Hàn thúc thúc, buông cháu ra.."

Cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của anh đang luồn vào quần áo, cô sợ hãi bắt lấy tay anh, gấp đến nỗi rơi nước mắt.

Nhưng nam nhân này căn bản nghe không thấy câu nói của cô, động tác dã man còn làm nặng thêm, Tần Ninh sợ hãi cực kỳ, hung hăng mà cắn môi dưới của anh.