Sau khi tập luyện cả buổi sáng, lúc Tần Ninh ngồi học toán trên lớp, cô trực tiếp gục xuống bàn ngủ gật.
An Vận nhìn cô ngủ mà còn ngáy rõ to, ghét bỏ trợn trắng mắt, nhưng vẫn nhẹ nhàng cầm một cái áo khoác đắp lên người Tần Ninh.
Giáo viên đang dạy trên bục nghe thấy tiếng ngáy, liền tiến đến trước bàn Tần Ninh, sắc mặt vô cùng khó coi.
An Vận bất đắc dĩ nhún vai, "Thầy à, cơ thể Tần Ninh trước giờ vốn không được khỏe, hôm nay chắc cậu ấy bị bệnh nhưng vẫn cố tới học tiết của thầy."
Vừa nghe thấy câu tuy bị bệnh nhưng vẫn cố tới trường để học tiết của mình, sắc mặt ông thầy giáo cuối cùng cũng hòa hoãn đi chút, hạ thấp giọng nói, kêu An Vận bảo Tần Ninh về nhà dưỡng bệnh, chứ ngủ chỗ này sẽ dễ cảm cúm.
An Vận làm vẻ mặt ngoan ngoãn gật đầu một cái, sau khi tiết học kết thúc, Tần Ninh tỉnh ngủ, An Vận liền khoác tay lên vai cô, trêu chọc cô đủ điều.
"Rốt cuộc thì cậu với Hàn thúc thúc đã vận động gì kịch liệt lắm à, mà mệt như vậy?"
Tần Ninh không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô bạn, nghiêm túc trả lời, "Ừ, mới sáng sớm Hàn thúc thúc đã dạy tôi tập thể hình."
"Cậu, tập thể hình ư?" An Vận nhíu mày.
Với thân hình gầy gò nhỏ bé này của cô, khéo chỉ mới chạy hai bước đã thở hổn hển không chạy nổi nữa, khuôn mặt thì sẽ trắng đến dọa người.
Vậy thì rèn luyện cơ thể theo cách nào?
Tần Ninh nghiêm túc gật đầu, "Hàn thúc thúc nói cơ thể tôi quá yếu, một phần là vì lúc trước không chịu vận động nhiều, hơn nữa Tiêu thúc thúc cũng nói tôi nên vận động, chỉ cần làm ở cường độ vừa phải, thì tôi có thể chịu đựng được."
"..."
Khóe miệng An Vận giật giật, hiện tại Tần Ninh nói chuyện ba câu thì cả ba đều không rời ra khỏi chủ đề Hàn thúc thúc, thật không biết có phải cô đã đem Hàn thúc thúc tôn sùng lên thành thần linh rồi không nữa.
"Khuất Tử Nhàn, cậu trốn cái gì, tôi đâu có ăn thịt cậu được."
An Vận nghiêng đầu, nhìn Khuất Tử Nhàn lén lút đi đến phía sau mình, nét mặt tựa hồ như phòng bị điều gì dữ tợn lắm.
"Tử Nhàn, chuyện gì vậy?"
"Ha ha ha, không, không có chuyện gì hết, chỉ là tôi thấy hai ngày nay Giang Nhu không có tới trường học, nên muốn hỏi thử xem hai người có biết cậu ấy xảy ra chuyện gì không?"
"Cậu ta thì có thể xảy ra chuyện gì, hai ngày trước tôi còn thấy một người đàn ông đứng tìm cậu ta ngoài cổng trường, người đàn ông đó còn khoác tay lên vai cậu ta trông rất thân mật, nói không chừng là lại đi lêu lổng đâu đó với nhau rồi."
Tần Ninh còn chưa kịp nói gì, người bạn ngồi bàn trên đã lên tiếng châm chọc.
"..."
Tần Ninh và An Vận liếc nhìn nhau, chuyện này hai người không hề biết, nên cũng không để ý nhiều về vấn đề này.
Giang Nhu xin nghỉ, là vì muốn trốn bọn người cho vay nặng lãi trên mạng.
Bản thân cô ta cũng không thể lường trước được rằng, chỉ với từng nấy thông tin mà cô ta cung cấp, đám người cho vay vẫn có thể nhanh chóng tìm gặp và bắt cô ta phải trả tiền. Lúc Giang Nhu uy hiếp Hàn Tử Câm và lấy được mười vạn từ cậu, cô ta dùng mua một cái túi là hết sạch.
Vốn dĩ Giang Nhu đã bày sẵn kế hoạch trong đầu, là đợi người nhà gửi tiền lên cô ta sẽ trả bọn cho vay trên mạng, nhưng thật không ngờ khi gọi điện về, người nhà lại không có tiền để gửi cho cô ta.
Phải vất vả lắm cô mới có thể lấy cớ bị ốm để trốn hai ngày, nhưng đến hôm nay đột nhiên lại nhận được điện thoại, đối phương yêu cầu cô trả nợ, tính tới thời điểm này cô đã nợ năm vạn.
Giang Nhu tức giận dậm chân, rõ là ban đầu cô ta chỉ mượn ba vạn, sao giờ lại biến thành năm vạn rồi?
Số tiền lãi vốn có ban đầu cộng thêm thời gian Giang Nhu chần chừ không chịu trả tiền, cứ lãi mẹ đẻ lãi con, số tiền mà cô ta phải trả càng ngày càng tăng lên.
Nếu cô ta không có tiền trả, bọn người đó lập tức sẽ đem ảnh cô ta tung lên mạng, biến cô ta thành trò hề cho đám bạn học và người thân cô ta xem.
Giang Nhu hoảng loạn, cầu xin bọn họ đừng tung ảnh, cho cô ta thêm thời gian hai ngày nữa.
Được sự đồng ý của đối phương, Giang Nhu vội vàng chạy xuống lầu, cầu xin Giang Bội cho mình một vạn.
Giang Bội nghe cô ta xin mình một vạn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, "Giang Nhu, mày ăn của tao, uống của tao, nhưng đến giờ phút này tao vẫn chưa lấy được của mày lấy một hào nào, giờ mày lại còn đòi tao phải cho mày một vạn?"
Giang Nhu nói mình có việc quan trọng, đợi sau này cô ta ra trường có việc làm, nhất định sẽ trả lại tiền cho Giang Bội.
"A, mày muốn làm gì?"
Giang Bội khoanh tay trước ngực, ánh mắt chăm chú nhìn Giang Nhu, bà ta thật sự muốn biết một đứa con gái từng tuổi này thì làm chuyện quan trọng gì, mà phải cần đến một vạn.
Giang Nhu vắt cạn chất xám nghĩ lý do, một vạn đối với người bình thường không ít, nhưng đối với Giang Bội mà nói thì thậm chí còn chưa bằng chín con trâu cộng lại chỉ mất một sợi lông. Vậy mà bà ta còn cố ý làm khó dễ mình, trong lòng Giang Nhu cực kỳ tức giận, nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài.
"Cô cô, cầu xin cô, cháu thật sự cần gấp."
"Không cho."
Giang Bội đạm mạc xoay người, thấy cô cháu gái vẫn chưa ngừng cái miệng cầu xin, bực bội quát lớn.
"Giang Nhu, nếu mày cảm thấy ở Tần gia đối đãi chưa đủ tốt, ngày mai tao sẽ lập tức mua vé cho mày, cút trở về quê!"
"Cô cô.." Giang Nhu khiếp sợ.
Không, phải vất vả lắm cô ta mới thoát được nơi mà ngay đến một cái bồn cầu cũng không có, nhất định không thể nào quay lại nơi đó được!
Giang Nhu bất đắc dĩ xoay người lên lầu, nắm chặt điện thoại trong tay, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ xoẹt qua.
Có người uy hiếp cô ta, vì cái gì cô ta lại không thể uy hiếp người khác?
Vừa đặt chân đến cổng trường học, Hàn Tử Câm đã nhận được một tin nhắn, người gửi là Giang Nhu.
Đôi mắt đào hoa của Hàn Tử Câm khẽ nhếch lên trên, cười lạnh một tiếng, cái này gọi là côn trùng hút máu không bao giờ biết no!
Cậu ấn một dạy số gọi cho người nào đó, sau khi hàn huyên vài câu, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên thành một đường.
Gửi tin nhắn cho Hàn Tử Câm xong, Giang Nhu nắm chặt điện thoại trong tay, đầu nghĩ thầm, cô ta từng nghe mấy người bạn học nói nhà Hàn Tử Câm rất nhiều tiền, nếu cô ta có đòi hắn cho mình năm vạn, chắc cũng không khó khăn gì đi?
Rất nhanh sau đó, Giang Nhu lại nghe tiếng thông báo có tin nhắn mới, trong lòng cô ta hứng phấn cực kỳ.
Tên Hàn Tử Câm này đúng là một tên mọt sách ngu si, chỉ với một tin nhắn thôi mà hắn sẵn sàng bỏ ra năm vạn cho một người dưng, nếu sau này có vấn đề gì cứ tìm đến hắn uy hiếp, liệu khi ấy số tiền cô ta cần là 50 vạn, hắn cũng sẽ đồng ý dâng lên không a?
Giang Nhu click tin nhắn mở ra xem, sau khi nhìn những dòng tin hiện trên màn hình điện thoại, cô ta kinh ngạc che miệng.
Sao Hàn Tử Câm lại có ảnh chụp lúc cô ta vay tiền a?
Phía dưới ảnh chụp còn kèm theo một tin nhắn nhắc nhở, rằng nếu cô ta không đưa tới hai mươi vạn, hắn lập tức sẽ đem nấy tấm ảnh này tung lên mạng.
Hai mươi vạn!
Nét mặt Giang Nhu trắng bệch, cô ta thật không lường trước được, Hàn Tử Câm còn tàn nhẫn hơn nhiều so với sức tưởng tượng của mình.
Tiếng chuông báo có tin nhắn mới lại lần nữa vang lên, là một đường link dẫn tới trang web nào đó, ngón tay Giang Nhu run lẩy bẩy, cố gắng giữ bình tĩnh click vào đường link, hiện lên bức ảnh bị làm mờ, đó chính là ảnh cô ta, nó được đăng trên web của trường và đi kèm với dòng captain nổi bật.
"Muốn có tiền trả, tự tới cửa phục vụ."
Với khoảng thời gian trong vài tích tắc, bình luận bên dưới bài post đã tăng lên đến hàng nghìn cái.
Ngay sau đó lại có một tin nhắn mới gửi đến điện thoại Giang Nhu.
【 Giang Nhu, trong vòng 24 giờ nữa, nếu không đem hai mươi vạn tới, đảm bảo ảnh chụp sẽ không còn được làm mờ như trên nữa! 】
"..."
Giang Nhu tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, chỉ muốn quăng điện thoại xuống đất.
Hai mươi vạn, có giết chết cô ta cũng không có!
Nhưng nếu không đem tiền tới, Hàn Tử Câm chắc chắn sẽ đem mấy tấm ảnh đó tung lên mạng, bây giờ cô ta phải làm gì đây?
Chỉ cần nghĩ đến những tấm ảnh đó sẽ bị phát tán lên mạng, các bạn học sẽ nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường, thật sự cô ta không thể nào chịu đựng được.
Giang Nhu khóc lóc nhặt chiếc điện thoại lên, bấm một dãy số, sau đó trang điểm, thay quần áo rồi rời khỏi Tần gia.
Cô ta đi vào khách sạn mà đối phương đã yêu cầu, đến trước cửa phòng, Giang Nhu thấp thỏm lo âu, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, tựa hồ đang cố trấn an chính bản thân mình.
Nếu hy sinh một lần, mà có thể lấy được hai mươi vạn, vậy cũng đáng!
Nghĩ tất cả những chuyện này đều do tiểu tiện nhân Tần Ninh gây ra, Giang Nhu hận không thể giết chết cô ngay lập tức.
Mà hiện tại bốn phía xung quanh cô ta đều toàn địch là địch, nếu không nhanh chóng xử lý mối nợ lần này, nói không chừng cô ta sẽ bị hủy hoại.
Nhấc tay lên gõ cửa, quả nhiên là một người đàn ông ra mở cửa, thật không ngoài dự liệu của cô ta.
"Mau vào nhanh đi."
Người đàn ông mới vừa tắm xong, trên người chỉ bọc quanh bởi chiếc khăn tắm, trông thấy Giang Nhu, hắn không kiên nhẫn kéo cô ta vào phòng.
Bất ngờ bị kéo, Giang Nhu bước chân lảo đảo nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn vào phòng, nhưng khi bước hẳn vào trong mới phát hiện ra, trong phòng có đến hai người đàn ông, cô ta kinh ngạc trợn tròn mắt, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
"Đây là có ý gì?"
"Không phải cô muốn có hai mươi vạn sao, mỗi người chúng tôi mười trăm triệu. Mau cởi quần áo ra đi, nếu không tự nguyện thì mau cút ra ngoài, để người khác còn vào, đang có rất nhiều người muốn có tiền."
Người đàn ông vừa mới liếc Giang Nhu có khuôn mặt thanh tú, trông cũng rất thuận mắt.
Tuy rằng đây không phải lần đầu Giang Nhu làm chuyện này với đàn ông, nhưng ở đây có tói hai người đàn ông cùng làm, khiến cô ta có chút sợ hãi.
"Ngủ, là có thể nhận được tiền sao?"
"Đừng nói nhảm nữa!" Một người đàn ông trong số đó nét mặt vội vã khó kiềm chế, đi tới tính lột quần áo Giang Nhu ra.
"Cái kia, từ từ!"
Giang Nhu hoảng hốt, nắm lấy quần áo của mình, không chịu buông tay.
"Tôi, để tôi tắm rửa trước đã, tắm xong tôi sẽ cùng chơi với các người."
Giang Nhu để ý thấy bên thành giường còn có roi da và bật lửa, khiến cô ta sợ tới mức tay chân mềm nhũn, toàn thân run bần bật.
"Nhanh lên!"
Giang Nhu nhanh chóng chạy vào toilet khóa trái cửa, chỗ cô ta mượn tiền là ở trên mạng, vậy mà giờ chỉ cần ngủ một giấc là xong, xem ra mọi chuyện không hẳn là đơn giản như vậy.
Nếu hai người ngoài kia thay phiên nhau chơi đùa cô ta, thì liệu hôm nay cô ta có thể sống sót mà rời khỏi đây hay không, chuyện này thật sự khó nói.
Không được, cô ta phải rời đi!