Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 39: Hàn thúc thúc, cháu xin lỗi!




Cuối mùa xuân đầu mùa hạ, luôn có những tiếng sấm rền vang.

Cô gái nhỏ nằm trong lồng ngực rộng lớn kia ngủ không thành thật chút nào, bàn tay nhỏ nhắn của cô bỗng nhiên dừng trên ngực anh.

Hơi lạnh từ lòng bàn tay cô chạm vào phần nhô lên trên ngực, khiến Hàn Quân Vũ lập tức mở choàng mắt.

Đối mặt với hai con ngươi màu hổ phách của cô gái, tuy trong đêm tối không bật đèn, nhưng anh lại có thể nhìn thấy rõ ánh sáng lóe lên từ hai con ngươi đơn thuần mờ ảo ấy.

"Ngoan, ngày mai còn phải đi học nữa, ngủ sớm đi." Anh nhẹ giọng trấn an.

"Ngủ không được, muốn Hàn thúc thúc cơ, chẳng lẽ Hàn thúc không nghĩ muốn cháu sao?"

Hàn Quân Vũ nhướng mày, chẳng lẽ tâm tư của anh đã bị cô nhìn thấu rồi sao?

Mà nếu thật sự là cô có nhìn thấu rồi thì cũng không sao, để cô có thể hiểu về vấn đề này sớm một chút cũng tốt.

"Tiểu nha đầu, ngoan một chút, ngủ đi."

"Ngủ a, mà ngủ cũng có rất nhiều tư thế nha. Hàn~thúc~thúc, hay là, thúc có muốn chúng ta đổi lại tư thế ngủ không a?"

Giọng cô gái nhỏ mềm mại mang pha chút ngữ điệu hờn dỗi rót nhẹ vào tai anh, phút chốc cô biến thành một tiểu yêu tinh mê hoặc, trườn trên người anh, phần da thịt đầy đặn thập phần mềm mại dán trên ngực anh, không ngừng uốn éo.

"Vậy nói xem, em muốn tư thế kiểu nào?" Hàn Quân Vũ xoay người, cả hai lập tức thay đổi tư thế.

Anh ở trên.

Cô ở dưới.

Cô không hề tỏ ra sợ hãi, phần đuôi lông mày khẽ nhướng lên, làm ra một nét mặt khiêu khích vô cùng đáng yêu.

Con ngươi màu hổ phách long lanh chẳng khác gì một viên đá quý, sáng lấp lánh nhìn chằm chằm anh không chịu rời.

Giống như một tinh linh xinh đẹp có thể mị hoặc hồn phách của đối phương!

"Hàn thúc thúc, thúc muốn tư thế nào thì cứ làm, cháu muốn thử tất cả qua một lần a."

Khóe mắt anh đỏ ngầu, khăn tắm quấn phía dưới bị anh vứt bỏ, tay khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô gái, cô nhắm mắt hưởng thụ.

"Hàn thúc thúc.."

Đôi môi hồng phấn căng mọng kia thực sự chính là món điểm tâm ngon ngọt nhất là anh từng hưởng thụ qua, và cả chiếc cổ thon dài mềm ấm kia nữa..

Giờ trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là, có thể phá tan hết thảy những trở ngại trước mắt, để có thể biến cô thành nữ nhân của mình anh, phải khiến cô gái đang nằm dưới thân anh nhiễm đầy hơi thở của anh.

Vĩnh viễn trở thành của anh!

Anh gầm nhẹ một tiếng, sau đó lại than thở một tiếng, bất giác cảm thấy có điều gì đó không đúng, anh mở to mắt.

Quay đầu nhìn cô gái nhỏ vẫn nằm yên vị bên cạnh mình, anh sợ tới mức ngã từ trên giường xuống.

Anh, thế mà lại nằm mơ về mộng xuân kiều diễm!

Trong mộng, cô gái nhỏ nằm dưới thân anh có ánh nhìn rất mị hoặc, còn cô gái đang nằm bên cạnh anh lúc này..

Hàn Quân Vũ thề, đây là lần đầu tiên trong đời anh bị dọa sợ đến tỉnh ngủ.

Có lẽ nào do tối qua anh đã tự mình giải quyết tâm tư, nên mới để tâm hồn bay bổng đến quá mức như thế?

Cơn mưa đêm đầu hạ qua đi, trả lại quang cảnh bầu trời sáng sớm rạng ngời hơn rất nhiều.

Cô gái vẫn như một chú mèo con ham ngủ, lười biếng hướng về phía lồng ngực anh cọ cọ, anh đùa dai đưa tay lên bóp bóp chóp mũi cô, làm cô cứ dùi mặt vào ngực anh mà trốn.

Cái đầu nhỏ đụng vào ngực anh, cô giật chăn, xoay người trốn anh.

Hàn Quân Vũ nén cười, một phần lý do khiến anh đi công tác gần đây chính là muốn duy trì khoảng cách với cô, và tu dưỡng sự tỉnh táo cho bản thân.

Nhưng hiện tại, động lực để anh giữ tỉnh táo và khoảng cách với cô đều trốn xuống với quỷ hết cả rồi!

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn của cô, yết hầu không tự chủ được mà lăn lộn, tựa như một con sói đói vô tình lại thấy một con nai đang chìa sẵn cái cổ ra để nó sẵn sàng gặm nhấm.

Đồ ngon đưa tới tận miệng, anh sao có khả năng chống cự lại được sức hấp dẫn của nó chứ, Hàn Quân Vũ nghĩ đến đây lập tức cúi đầu xuống, bờ môi mỏng khẽ dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô..

Thời điểm Tần Ninh tỉnh dậy, phát hiện căn phòng mình đang nằm hoàn toàn xa lạ, cô sửng sốt vài giây, phải mất vài phút đại não cô mới có thể hoạt động trở lại, nhớ ra hôm qua là cô tự ý chạy qua phòng Hàn thúc thúc.

Cúi xuống nhìn trên người chỉ bọc có mỗi cái khăn tắm, cô xấu hổ khiến khuôn mặt nhỏ ửng hồng.

Nhất định là tối hôm qua cô đã bị dọa đến mức bộ não rơi ra khỏi đầu, nên mới dám chạy sang phòng Hàn thúc thúc khi trên người không mặc quần áo.

Cô vừa xấu hổ vừa buồn bực ôm lấy cái đầu ngốc nghếch của mình, tự hỏi không biết Hàn thúc thúc có cho rằng mình là một đứa tùy tiện rồi không?

Cô vội quấn chăn lên người rồi nhảy xuống giường, nghe thấy âm thanh phát ra từ toilet, cô đỏ mặt nhanh chóng chạy đi.

Đến lúc ăn cơm, Tần Ninh vẫn còn ngượng ngùng, cô chỉ biết cúi gằm đầu xuống, Hàn Quân Vũ nhìn mấy sợi góc xù xù trên đỉnh đầu cô, cũng không nói lời nào.

Lúc hai người ngồi chung xe, do không gian trong xe nhỏ hẹp, khiến cô có thể ngửi thấy rõ mùi hương bạc hà nhàn nhạt tỏa ra từ người anh.

Loại mùi hương này rất đặc biệt, cô chỉ cần ngửi lần đầu là có thể nhớ kỹ.

Cũng không biết lý do vì sao, từ lần ngửi thấy mùi hương trên người anh, cô cứ động đến cái gì có mùi bạc hà là lại nhớ đến anh.

Hàn Quân Vũ phát hiện cô gái nhỏ này vẫn luôn lén lút đánh giá mình, từ phía cô không nhìn thấy môi mỏng của anh đang cong lên thành một đường ma mị, đột nhiên, anh quay đầu cúi xuống gần cô.

Tần Ninh bị dọa sợ đến mức nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ hơi hơi hướng về phía trước, làm đôi môi hồng vô tình khẽ lướt qua mặt anh, cô kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

"Hàn, Hàn thúc thúc, cháu, cháu xin lỗi."

Đến khi cô kịp phản ứng lại, thì trên má anh đã dính dấu son môi từ lúc nào, cô hoảng loạn tìm khăn giấy lau giúp anh.

"Xin lỗi, vì cái gì?"

Khuôn mặt anh tuấn của Hàn Quân Vũ né tránh động tác muốn lau mặt giúp mình của cô, ngữ khí có vài phần lạnh.

Có lẽ đã quen với khuôn mặt lúc anh bình thường, nên chỉ cần anh làm mặt lạnh đi chút, cộng thêm hơi thở mạnh mẽ của anh liền khiến lòng cô sợ hãi.

"Cháu, cháu không biết Hàn thúc thúc sẽ cúi đầu, nên lúc ngẩng đầu lên cháu vô tình.. làm son môi dính trên mặt thúc a."

Tần Ninh xấu hổ đến mức muốn nhảy khỏi xe, son môi Thiên Hồng này rất nhạt, màu sắc không đậm, nhưng là loại son nước nên khi in trên mặt anh nhìn rất rõ ràng.

"Là thế sao, bất cẩn như vậy?"

Hàn Quân Vũ nhíu mày, tầm mắt đảo qua đôi môi hồng phấn của cô, lại nhẹ nhàng dịch chuyển tầm mắt, sau đó tự mình lấy chiếc khăn tay trong túi quần ra lau mặt mình, rồi lại nhét khăn vào túi.

"Hàn thúc thúc, cháu xin lỗi." Cô vừa luống cuống vừa hoảng loạn, chân máy nhíu chặt, co quắp nhìn chằm chằm anh.

"Chẳng phải tôi đã nói với em rồi sao, về sau em tuyệt đối không được nói ra hai chữ này, hiểu chưa?"

Giọng điệu của anh rất thấp, nét mặt trầm xuống lúc giáo huấn cô.

"Dạ, cháu, cháu không nói nữa." Cô cúi đầu, trông giống một đứa trẻ đang nhận sai.

Mà cũng đúng, hiện giờ cô thật sự vẫn là một đứa trẻ.

Hàn Quân Vũ xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nói thật anh nhìn từ phía nào cũng thấy cô gái trước mặt rất thuận mắt.

Tiêu Tước từng nói mắt nhìn của anh không tồi, chọn một cô gái nhỏ thật sự rất vừa ý người khác, xem ra lần này không phải hắn cố ý nói hươu nói vượn chọc anh.

"Hàn, Hàn thúc thúc, tóc cháu rối hết rồi."

Chân mày cô gái nhíu chặt, sợ hãi, rồi lại nhỏ giọng oán hận, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ủy khuất.

"Ừm, vậy để tôi sửa lại."

Hàn Quân Vũ nghiêm túc trầm mặt, năm ngón tay duỗi ra, chải vuốt lại mái tóc ngắn sóng ngang vai của cô.

Tóc cô đen nhánh, mềm nhẹ, xuyên qua từng khe hở giữa các ngón tay anh, ôn nhu kỳ cục.

Nếu không phải nét mặt của người đàn ông trước mặt quá nghiêm túc, thì có lẽ Tần Ninh sẽ cho rằng anh đang cố tình coi tóc cô như món đồ chơi, vuốt hết rối rồi lại nghịch thành rối..

"Ninh Ninh, sau này nhớ giữ khoảng cách với Hàn Tử Câm một chút."

Bất ngờ, anh lại buông ra một câu cảnh cáo.

"Dạ?" Tần Ninh nghe không hiểu, chẳng phải hôm qua cô đã giải thích rất rõ ràng với anh rồi sao.

"Hàn thúc thúc, cháu không có yêu sớm, cậu ấy chỉ là bạn của cháu, cháu.."

Hiện tại tâm tình Hàn Quân Vũ không tồi, nên anh liền tìm cớ nói: "Tôi tin em, nhưng chưa chắc người khác đã tin. Việc mà em nên quan tâm nhất lúc này là, tập trung toàn bộ tâm trí vào việc học, còn chuyện yêu đương cứ đợi thi đại học xong rồi nói sau. Hiểu chưa?"

Đợi đến thời điểm cô thi đại học xong, cũng là lúc cô có thể tự nhiên yêu đương cùng anh.

"Cháu hiểu rồi, Hàn thúc thúc."

Cô gái nhỏ gật đầu, tuy trong lòng biết đó là do Hàn thúc thúc muốn tốt cho mình, nhưng cô thật sự không biết phải cự tuyệt ý tốt của Hàn Tử Câm kiểu gì.

Hàn Quân Vũ nhìn cô gái nhỏ xuống xe, cúi đầu chạy về phía trường học, khóe miệng anh khẽ cong lên.

Hôm nay, Tống Huyền phát giác tâm tình Hàn thiếu không tồi, duyệt văn kiện nhanh một cách dị thường, khiến hắn nghi hoặc trong lòng, rốt cuộc chuyện tốt này là gì?

Trong đầu định lúc ăn cơm trưa, hắn sẽ nhân cơ hội hỏi.

Nhưng lúc đi vào trong văn phòng, hắn lại bất ngờ cảm thấy một luồn khí lạnh khiến lòng người sợ hãi, hắn rùng mình.

Chẳng lẽ vừa nãy hắn bị ảo giác hay sao?

"Bà nội, cháu đã nói là hiện giờ chưa muốn kết hôn, nên hãy lùi lại ngày đính hôn thêm chút đi."

Giọng nói của người đàn ông phát ra lạnh đến dọa người, Tống Huyền tự dành ra ba giây để mặc niệm cho chính mình, hắn đã tới không đúng lúc rồi.

"Tiệc đính hôn, lùi lại đến bốn tháng sau."

Cũng không biết đối phương nói gì qua điện thoại, Hàn Quân Vũ lập tức treo điện thoại, sau đó hướng tầm mắt ra bên ngoài.