Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 37: Lao vào lòng anh!




Tần Ninh nghe Hàn Tử Câm nói quá trình ôn tập đã xong rồi, giờ cậu sẽ có thể giúp cô học bù, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là.

Học bá, giữa ban ngày ban mặt, cậu lại đi khi dễ học tra (1) như vậy, thật sự không quá thiện lương!

(1) học tra: Ngược với học bá - một học sinh yếu kém của trường.

Giống như một cuộc thi chạy, cô còn chưa bắt đầu nhấc chân, thì học bá đã chạy được mười nghìn mét.

Đây cũng chính là sự chênh lệch khoảng cách rất lớn giữa học bá và học tra!

"Không cần đâu, tôi tương đối ngốc, nếu cậu giúp tôi học bù sẽ tốn rất nhiều thời gian của cậu. Hơn nữa, cậu cũng chính là hi vọng của trường chúng ta, nên nhất định phải cố gắng cày bừa cho tốt, để trở thành thủ khoa khoa tự nhiên."

"Không hề lãng phí thời gian, dạy cậu cũng là một cách để ôn tập. Có thể giúp cậu học, tôi cũng sẽ tự khắc cao hứng."

Hàn Tử Câm vội giải thích để khiến cô thoải mái, nếu cậu có thể giúp cô học bổ túc, thì hai người sẽ có thêm thời gian tiếp xúc.

"Tôi với cậu không có học chung lớp, làm vậy sẽ rất bất tiện. Hàng ngày sau khi tan học tôi phải về nhà ngay, nếu không sẽ khiến mọi người lo lắng." Tần Ninh cố vắt óc nghĩ lý do cự tuyệt.

Đến bản thân cô cũng không có hy vọng gì nhiều về việc thi đỗ đại học, thì hà tất gì lại phải đi làm phiền cậu đâu.

Nếu sau khi thi trượt đại học, cô vẫn muốn học tiếp, thì cùng lắm là học lại một năm nữa, đây cũng không phải chuyện gì lớn đến mức khó làm.

Còn giờ mà lại để Hàn Tử Câm giúp mình bổ túc, thì cô sẽ nợ cậu một ân tình, tự khắc sẽ cảm thấy băn khoăn trong lòng.

"Giúp cậu học bổ túc cũng không có mất nhiều thời gian lắm đâu, hàng ngày cứ đến giữa trưa, tôi sẽ giành ra nửa giờ giúp cậu học. Tần Ninh, đừng vội từ bỏ, chỉ cần cố gắng nỗ lực, nhất định sẽ có hi vọng." Hàn Tử Câm khích lệ cô.

Tần Ninh ngây thơ mờ mịt nhìn cậu, hai con ngươi màu hổ phách trong veo đến nỗi có thể nhìn thấy đáy, "Vốn dĩ tôi vẫn luôn cảm thấy tiền đồ của mình rất tươi sáng, nhưng căn bản là không nhìn thấy con đường nào để đến được đó."

"Phụt.." Hàn Tử Câm cười ra tiếng, nhìn cô đang chu mỏ thở phì phò, ho nhẹ một tiếng, thu lại nét mặt tươi cười.

"Tần Ninh, cậu rất đáng yêu. Nói như vậy là đồng ý rồi nhé!"

"..."

Không phải chứ, cô đã nói gì đâu mà đồng ý?

"Tần Ninh!"

Tần Ninh đang định mở lời từ chối nữa, đột nhiên cô lại nghe thấy giọng nói lạnh băng của Hàn Quân Vũ truyền đến từ phía sau, kinh ngạc dừng lại.

Cô vội vàng xoay người, liền thấy xe anh đậu trước cổng trường, cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, âm u tỏa ra hàn khí.

Bờ môi mỏng mím chặt, dáng vẻ lãnh ngạnh âm trầm, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt hung ác nham hiểu đáng sợ.

Không phải anh đang đi công tác sao?

"Hàn thúc thúc, thúc, sao lại ở chỗ này?" Cô ngây ngốc hỏi, vẫn chưa ý thức được anh đang tức giận.

Nghe Tần Ninh gọi Hàn thúc thúc, Hàn Tử Câm liền lần theo ánh nhìn của cô, khi nhìn rõ người đàn ông ngồi trên xe, cậu kinh ngạc nhướng mày.

"Anh họ, tại sao anh ở đây?"

Anh họ?

Tần Ninh kinh ngạc quay lại nhìn Hàn Tử Câm một cái, Hàn Tử Câm quen Hàn thúc thúc sao?

Nếu Hàn thúc thúc thật sự có quan hệ với Hàn Tử Câm, thì chuyện lúc trước sẽ dễ dàng giải quyết hơn.

"Hàn thúc thúc, người bạn tặng quyển notebook cho cháu chính là Hàn Tử Câm, cậu ấy chỉ là một người bạn thôi, tụi cháu không có yêu sớm!" Cô vội vã giải thích.

"..."

Nét mặt anh tuấn của Hàn Tử Câm có chút mắc cỡ.

Ánh mắt sắc bén của Hàn Quân Vũ khẽ lướt trên người Hàn Tử Câm, tuy rằng Hàn Tử Câm là học bá, nhưng cậu vẫn còn rất non trẻ, Hàn Quân Vũ chỉ cần dùng một cái nhìn sâu thẳm liếc qua là có thể nhìn thấu tâm tư cậu.

Cậu ta, thích Tần Ninh!

Chẳng qua do Tần Ninh ngây thơ quá mức, nên mới nhìn không ra tâm tư của Hàn Tử Câm.

"Lên xe!" Anh lạnh giọng ra lệnh.

"Vâng."

Sau khi giải thích xong, Tần Ninh lại có cảm giác khí lạnh trên người anh tỏa ra càng có phần buốt giá hơn, khiến cô sợ hãi, lúc mở cửa xe tay run bần bật.

"Anh họ, đã lâu không gặp, hóa ra anh chính là người giúp đỡ Tần Ninh." Hàn Tử Câm cười cười, bước lên chào hỏi anh.

Nhìn dáng vẻ cúi đầu sợ hãi của Tần Ninh, trong lòng cậu có chút lo lắng, nhịn không được lại tiếp tục mở lời, "Anh họ, hay hôm nay em qua biệt thự, cũng lâu rồi chúng ta không có ăn cơm chung với nhau."

"Không chào đón!"

Hàn Quân Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc cậu ta một cái, sau đó anh thờ ơ quay đi, "Tống Huyền, cậu đợi tôi lái xe hay gì?"

"..."

Tống Huyền nghe anh châm chọc, hãi hùng khiếp vía.

Không phải vừa rồi tâm tình vẫn rất tốt sao?

Lòng tràn đầy chờ mong được gặp lại cô gái nhỏ, vậy mà giờ được toại nguyện lại trở mặt nhanh như chong chóng, sao Hàn thiếu cậu lại nỡ dồn hết mọi chuyện lên trái tim yếu đuối của một cấp dưới như tôi chứ? Nội tâm Tống Huyền rên rỉ.

"..."

Hàn Tử Câm đứng bên ngoài nhìn chiếc xe đang chạy xa dần, vẫn không hiểu chuyện gì, cậu đâu có chọc đến chỗ nào của anh họ đâu?

Trên xe, sắc mặt Hàn Quân Vũ lạnh như băng, khiến Tần Ninh chỉ biết cúi đầu, khẩn trương đến nỗi tay trái véo tay phải, ngón tay cái bị cô bóp chặt đến mức hiện lên nhiều tơ máu, mà căn bản là chính cô cũng không có để ý tới hành động mình đang làm.

"Em có tật xấu là thích tự ngược mình sao?"

Ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Quân Vũ nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ của cô, nãy giờ anh vẫn cố chịu đựng, nhưng cuối cùng nhịn không được đành phải lên tiếng.

Anh nắm tay cô, nhìn vào vết thương trên ngón tay cái, vừa xoa vừa siết chặt.

Tần Ninh nhìn tay mình đang nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh, cô cắn cắn đôi môi hồng, không biết anh có ý gì.

"Hàn thúc thúc, cháu thề, cháu thật sự không có yêu sớm!"

Cô trịnh trọng giơ ba ngón tay lên thề, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ nghiêm túc, nhìn đáng yêu không chịu được.

"Ừ,"

Hàn Quân Vũ nghĩ đến mấy ngày trước cô lấy lý do là đến nhà bạn học để làm bài tập, trong đầu liền nghĩ đến chuyện cô ở cạnh Hàn Tử Câm, liền dùng ánh mắt lạnh liếc cô một cái, không để tâm đến nữa, thái độ cực kỳ lạnh nhạt.

Thứ khiến Tần Ninh sợ nhất chính là anh chiến tranh lạnh với cô, mấy ngày gần đây cô toàn nằm mơ thấy ác mộng, nên trong lòng rất sợ việc anh không để ý tới mình nữa.

Cô chớp mắt, hốc mắt liền đỏ.

Lúc hai người quay về biệt thự, dì Trương liền bê ra một chén thuốc, Hàn Quân Vũ đang định nói gì đó, cô gái nhỏ đã nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt dì Trương.

Giống như khiêu khích, cô bưng chén thuốc màu đen tuyền lên, uống một ngụm hết sạch.

Sau khi uống xong, khuôn mặt cô nhăn lại, dáng vẻ trông rất ngốc nghếch, khiến khuôn mặt lạnh của Hàn Quân Vũ thiếu chút nữa là không trụ nổi.

Buông chén, ngẩng đầu nhìn, phát hiện nét mặt anh vẫn lạnh như cũ, cô lại cúi đầu, lòng thấy thất vọng cực kỳ.

Lúc ăn bữa tối, cả hai người vẫn im thin thít không nói gì với nhau.

Dì Trương ý thức được không khí có chút căng thẳng, nhưng lại không biết nên nói cái gì để giảm bớt sự nặng nề, đành quay đầu nhìn ra cửa sổ, nói thầm: "Tâm trạng con người dường như muốn thay đổi cả thời tiết."

Ăn xong bữa tối, hai người trở về phòng của mình, Tần Ninh mới vừa vào phòng, trong lòng tức giận nghĩ.

Trước khi cô mười tám tuổi, chỉ cần không phải chính miệng anh đuổi cô cút đi, cô nhất quyết sẽ ở lỳ đây ăn vạ, hừ hừ!

Nửa đêm, một tia chớp phá lên như muốn xé toạc bầu trời, tiếng sấm ầm ầm như chạm tới đáy của từng con người đang chìm trong vòng xoáy không biết hồi kết.

Tần Ninh tập trung làm bài tập nên quên không để ý thời gian, ngẩng đầu thì phát hiện trời đã khuya, cô dừng việc vào phòng tắm, vậy mà lúc đi ra còn chưa kịp mặc áo ngủ, đã bị tiếng sấm dọa cho đến mức sắc mặt trắng bệch.

Cô nuốt nước miếng, cố trấn an bản thân, các đầu ngón tay đang cầm áo ngủ sợ đến phát run, mới vừa duỗi chân định mặc quần lại lần nữa bị tiếng sấm dọa sợ đến mức co rúm cả người.

Ầm ầm~!

"A.."

Tần Ninh sợ tiếng sấm sét, tiếng sấm đầu mùa hạ thật rất đáng sợ, cô cố gắng bịt kín lỗ tai, cả người cuộn tròn, nhưng vẫn không thể làm giảm bớt nỗi sợ hãi đang dâng trào.

Một tiếng sấm nữa lại tiếp tục vang lên, cô không kịp suy nghĩ gì nhiều, liền bọc chăn chạy tới gõ cửa phòng Hàn Quân Vũ.

Hàn Quân Vũ nghe tiếng đập cửa hoảng loạn, mở cửa chỉ nhìn thấy một bóng người chạy vụt tới, mềm mại lao vào lòng anh, làm anh bị đẩy lùi về sau hai bước, theo bản năng liền ôm lấy lưng cô.

Lúc cúi đầu anh mới phát hiện cô vừa tắm xong, trên người còn bọc chăn, da thịt mềm mịn trắng nõn hiện lên nơi đáy mắt anh, mới chỉ nhìn một cái..

Mắt anh, liền đỏ.

"Hàn thúc thúc, cháu sợ."

Tần Ninh sợ bị anh cự tuyệt, nên cô gắt gao ôm chặt eo anh, lúc này mới phát hiện ra anh cũng vừa tắm xong, trên eo chỉ cuốn một chiếc khắn tắm.