Tiêu Tước đang chuẩn bị đi làm, nhận được cuộc điện thoại của Hàn Quân Vũ kêu tới thẳng phòng cấp cứu.
Mới sáng sớm đã vội vã chạy lên xuống, đến một ngụm nước còn không có thời gian uống, vậy mà giờ còn bị người đàn ông trước mặt nhìn với ánh mắt oán trách, Tiêu Tước tỏ vẻ nghẹn khuất.
"Cô bé chỉ bị cảm lạnh thông thường, thuốc phải hai giờ sau mới phát huy được tác dụng, cậu gấp cái gì?"
Chưa thấy Tần Ninh tỉnh dậy, trong lòng Hàn Quân Vũ rất nôn nóng, anh nói chuyện với Tiêu Tước không chút khách khí.
"Tại sao cô ấy bị cảm lạnh?"
Khóe miệng Tiêu Tước giật giật, "Quả nhiên lo lắng quá sẽ khiến đầu óc người ta bị loạn, vấn đề thiểu năng trí tuệ như vậy cậu cũng hỏi, tôi không dám so đo nữa."
"Ít nói nhảm, nói trọng điểm!"
"Mẹ nó, Hàn Quân Vũ, có phải cậu cầu dục bất mãn, nên tìm người phát tiết không đấy. Cô bé này là do cậu nuôi, tại sao cô bé bị cảm lạnh, tôi biết thế nào được?"
"..."
Khuôn mặt anh tuấn thận trọng che lấp vẻ lạnh lùng sát khí bên trong, môi mỏng mím chặt, nét mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, con ngươi âm trầm, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiêu Tước.
Giống như chỉ cần Tiêu Tước nói thêm một câu nào không hữu dụng, anh sẽ lập tức bóp chết hắn ngay lập tức!
Tiêu Tước chịu không nổi khuôn mặt lạnh lẽo của anh trong thời điểm này, quả thật những ngày mùa đông đã khiến khí lạnh toát ra từ người Hàn Quân Vũ thêm đáng sợ, tựa như thổi tới có thể làm đông chết người!
"Có thể là cô bé đã hứng gió lạnh tối hôm qua, hoặc có khả năng do tập thể dục quá nhiều khiến cơ thể nóng lên, suy nghĩ hoặc sợ hãi quá mức, tất cả những điều này sẽ khiến sức đề kháng của cô ấy giảm xuống."
"Lúc trước tôi đã từng nhắc nhở cậu, cô bé này bị ép ăn quá nhiều mấy đồ dơ bẩn, khiến tình trạng thể chất suy yếu như vậy, nếu không phải được cậu cứu, chắc chắn sống không quá ba tháng."
"Chuyện muốn chăm sóc bồi bổ cơ thể tốt hơn, nó không thể nào là việc trong một sớm một chiều, mà phải giữ ấm cơ thể cả sáng lẫn tối, rèn luyện bổ sung chất dinh dưỡng, chuyện lớn lao này cần người có tính kiên nhẫn cao. Với tính cách của cậu, làm không được sẽ quay ra mặc kệ cô bé."
Suy nghĩ quá nhiều?
Là do áp lực thi đại học sao?
Hàn Quân Vũ nhíu mày, ném lại một câu cậu có thể biến, rồi xoay người quay lại phòng bệnh.
"..."
Tiêu Tước nghiến răng, nếu không phải xem trọng tình cảm cả hai cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn đã lấy con dao phẫu thuật cắt cổ anh một phát từ lâu rồi!
Quay lại phòng bệnh, thấy cô gái nhỏ vẫn đang ngủ say, Hàn Quân Vũ nhớ lại lời Tiêu Tước nói.
Chẳng lẽ do trước khi anh rời đi tối qua, thái độ lẫn cách nói chuyện của anh có hơi cáu gắt, nên dọa đến cô?
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh xoay người đi tới cửa sổ.
"Hàn thiếu, hiện giờ anh đang ở đâu?" Tống Huyền sốt ruột dò hỏi.
Hàn Quân Vũ liếc nhìn điện thoại, biết thời gian bắt đầu buổi họp sáng nay đã trôi qua.
"Tôi ở bệnh viện, tất cả lịch trình hôm nay đều hủy bỏ!"
Ra lệnh, rồi cúp điện thoại.
"..."
Tống Huyền đối diện với một đám người cấp cao, nội tâm rít gào.
Hàn thiếu, anh học cái gì cũng tốt, nên giờ chuyển sang học thứ không tốt là tùy hứng sao, như vậy cũng được nữa à?
Hàn Quân Vũ ngắt điện thoại, anh quay mặt về phía cô gái nhỏ, đi đến mép giường, đặt tay lên trán cô, kiểm tra nhiệt độ.
Tiêu Tước nói chỉ cần cô có thể hạ sốt, là có thể cứu chữa.
"Tốt hơn chút nào không?"
Tần Ninh không chớp mắt nhìn chằm chằm anh, cô còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, liền muốn duỗi tay sờ khuôn mặt tuấn tú, nhưng bàn tay nhỏ lại bị anh nắm chặt.
Bàn tay cô tinh tế mềm mại, nhưng nó lại rất lạnh.
"Làm sao, ngủ một giấc liền không quen biết?"
Giọng nói anh trầm thấp êm tai, sắc mặt nhu hòa.
"Hàn thúc thúc, cháu thật không biết cố gắng, lại khiến mình nằm viện." Cô tự trách, sau đó khóc thành tiếng.
Hôm qua cả đêm không ngủ, cô đã cảm giác được cơ thể có chút không thoải mái, nhưng lại chẳng chịu để tâm tới, chạy bộ thì đầu nặng chân nhẹ.
Lúc lên phòng, cô cảm thấy mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, cố gắng tìm đến cái giường, rồi sau đó ngã xuống.
Đột nhiên cô thấy bản thân chẳng khác gì một đứa bất tài vô dụng, đến việc tự chăm sóc mình cũng không làm nổi, cho nên Hàn thúc thúc không thích cô, đó cũng là chuyện đương nhiên.
Hàn Quân Vũ nhíu mày, giúp cô lau nước mắt, nhưng anh càng lau nước mắt chảy ra lại càng nhiều, bực bội trong lòng, anh nhéo mặt cô.
"Cơ thể không tốt, thì phải chăm sóc cho thật tốt, khóc lóc như vậy xấu, khó coi chết đi được!"
"Cháu, cháu không khóc."
Tần Ninh nghe lời anh, nức nở đem nước mắt nuốt lại vào trong.
Nhưng hốc mắt cứ thể đỏ bừng lên, nước mắt chảy như sông suối, không khống chế được đành để nó tự chảy ra ngoài.
Hàn Quân Vũ ý thức được giọng điệu mình hơi gắt, có vài phần bất đắc dĩ, anh cúi đầu hôn lên đôi mắt cô, dùng lưỡi lau dòng nước mắt đang chảy ra.
"Hàn thúc thúc,"
Bờ môi ấm áp dính trên đôi mắt cô, Tần Ninh trừng lớn, giọng nói mềm như bông, nhút nhát gọi tên anh.
Tiếng thút thít nhẹ nhàng của cô như đánh thức tâm trí Hàn Quân Vũ, anh giật mình vì hành vi của mình, trố mắt nhìn chằm chằm cô.
Cô vẫn luôn khóc, hốc mắt sưng đỏ chọc vào lòng khiến anh thấy thương tiếc, anh không kìm nổi lòng, làm ra những chuyện ngoài tầm kiểm soát!
"Ngoan, đôi mắt xinh đẹp như vậy, bị nước mắt che đậy thì rất đáng tiếc."
Khắc chế cảm xúc, anh lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
"Dưỡng bệnh cho tốt, tôi đi kêu dì Trương làm đồ ăn cho em."
Đỡ cô nằm xuống tử tế, anh mới rời khỏi phòng bệnh.
Đóng cửa phòng lại, anh đứng cạnh ô cửa sổ trong hành lang dài của bệnh viện, cảm giác tiết tấu trong lồng ngực nhanh hơn bình thường, tâm tình cực kì phức tạp.
Có đôi khi, anh khống chế không được cảm xúc liền muốn đưa tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, hay là véo khuôn mặt non nớt, đó là mối quan hệ vô cùng tốt.
Nhưng anh và cô không có quan hệ huyết thống gì, tại sao lại có thể làm ra những hành động thân mật như vậy?
Nhất định là do tối qua Bùi Càm tìm phụ nữ cho anh, nên đã ảnh hưởng đến cảm xúc anh rồi!
Tuy rằng anh vẫn luôn không muốn chạm vào phụ nữ, nhưng giờ đã ba mươi tuổi, đàn ông không đổi được thói hư tật xấu, vẫn luôn thích dùng nửa người dưới đáp ứng.
Đến tuổi rồi, không có phụ nữ, đương nhiên sẽ làm một việc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình!
Có vẻ như anh vẫn thật sự cần một người phụ nữ để giảm bớt sự cương cứng của cơ thể.
Nghĩ đến lại khiến anh đau đầu.
Từ sau chuyện đó, anh đã bài xích với phụ nữ theo bản năng, cho nên suốt mấy năm nay đều không có người phụ nữ nào bên cạnh.
Mọi người đều đồn rằng, anh thích đàn ông.
Kỳ thật anh cũng nghĩ tới chuyện này, nếu không tìm được một người phụ nữ tâm đầu ý hợp, thì cũng sẽ không thể sống độc thân suốt quãng đời còn lại, bỏ tiền ra mua một người đàn ông bên cạnh, cũng không phải là không có khả năng.
Đối với người không có cảm tình, là nam hay là nữ, thì có gì quan trọng?
Bây giờ tự nhiên lại nuôi một cô gái nhỏ bên cạnh, bản năng yêu cầu đáng giận của đàn ông tự khắc sẽ xuất hiện, mới dẫn đến những việc làm ngoài tầm kiểm soát đó.
Đúng, nhất định là thế! Hàn Quân Vũ tìm ra vô số lý do để tự an ủi mình.
Trong phòng bệnh, Tần Ninh chạm vào khóe mắt, như thể hơi ấm vẫn còn đó.
Cô nhớ tới khoảng thời gian trước, mỗi khi cô nhập viện, ba ba đều sẽ tìm cách an ủi, thỉnh thoảng hôn lên thái dương hoặc lông mày cô, cho nên đối với hành động của Hàn Quân Vũ, cô cũng không có cảm giác gì quá đột ngột.
Ngược lại, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Hàn thúc thúc làm động tác thân mật với cô như vậy, có phải thúc đã hết giận rồi?
Hay là vì cô bệnh, Hàn thúc thúc thấy đáng thương, nên không so đo nữa?
Tức khắc, trong lòng cô lại thấy vô cùng rối rắm.
Hai ngày sau đó cô mới quay về biệt thự.
Để chăm sóc tốt sức khỏe của cô, Hàn Quân Vũ đã bắt Tiêu Tước kê rất nhiều thuốc, Tần Ninh nhìn đống thuốc, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nhưng không dám nhiều lời.
Khi còn nhỏ, cô đã từng uống nhiều thuốc đến mức nôn mửa, hương vị chua xót ấy chính là ác mộng thời thơ ấu của cô!
Nửa tiếng trước bữa tối, dì Trương mang sang phòng một bát thuốc và bắt cô uống hết.
Tần Ninh còn chưa tới gần bát thuốc đã có thể ngửi rõ vị đắng truyền tới trong không khí, lắc đầu lùi lại.
Dì Trương cố gắng thuyết phục, nhưng Tần Ninh vẫn tiếp tục lùi ra sau không chịu uống, làm bà thấy mình giống người mẹ kế ác độc trong truyện cổ tích Bạch Tuyết, đang buộc nàng phải uống thuốc độc.
Nhưng Hàn thiếu đã phân phó, mỗi ngày bà phải cho cô uống hết một bát thuốc này.
"Ninh tiểu thư, nhắm mắt lại, ngửa đầu lên và uống một hơi xong đi."
Bà ấy không ở trên pháp trường, đứng trước đầu đao cũng đâu thể cảm giác được gì.
Tần Ninh thà chết vẫn ôm chặt lan can, cái đầu nhỏ như trống bỏi liều mạng lắc đầu, đôi môi hồng phấn cắn chặt còn để lại dấu răng.
"Làm sao vậy?"
Hàn Quân Vũ quay về biệt thự, liền nhìn thấy cảnh dì Trương bưng bát, cô gái nhỏ ôm lan can không buông tay, sắc mặt ảm đạm, giọng điệu dò hỏi có chút nặng nề.