Trong phòng bệnh Tần Ninh đang nằm.
Tần Ninh húp một ngụm cháo trắng, sắc mặt cô dần hồng hào trở lại, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, cô nghĩ là y tá vào kiểm tra nên cũng không để ý lắm.
Nhưng đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, cô theo bản năng nhíu chặt hàng lông mày.
"Ninh Ninh, ta mới vừa biết tin con nằm viện, đã phải chạy vội đến đây thăm con rồi, giờ con cảm thấy trong người sao hả? Có khỏe hơn chút nào không?"
Tần Ninh liếc nhìn khuôn mặt dối trá của Giang Bội bằng ánh mắt lạnh tanh, cô châm chọc cười lạnh.
Hôm nay Giang Bội cố ý tới đây, chủ yếu là muốn xem cô còn sống hay là sắp chết, sau đó bà ta sẽ nhân cơ hội này cướp đi số cổ phần của Tần thị mà cô đang nắm giữ trong tay!
"Con không bị sao hết, chỉ là mấy chuyện nhỏ thôi, cũng không có chết ngay được!"
Nghe cô nói bằng giọng điệu có vài phần châm chọc trong đó, Giang Bội nhíu mày, bà ta bắt đầu có cảm giác Tần Ninh bây giờ đã không còn giống lúc trước nữa.
Con ma ốm này tính tình vốn luôn nhu nhược, lại thuộc kiểu người ngu xuẩn ngây thơ. Trước kia dù bà ta có nói cái gì, ma ốm này vẫn luôn tin tưởng mà không có chút nghi ngờ gì, vậy mà chỉ có mấy hôm không gặp, trong lời nói đã bắt đầu có phòng bị.
"Ninh Ninh, ta biết con bệnh sẽ không muốn ăn uống gì, nên nấu vội bát canh đem đến đây, con uống đi, nếu không sẽ nguội mất."
Tần Ninh nhìn lướt qua hộp giữ ấm trên tay bà ta, đạm mạc nói: "Con không cần."
Căn bản là Giang Bội không muốn cho cô có cơ hội từ chối, bà ta cầm một cái bát nhỏ múc canh ra, bưng đến trước mặt cô.
"Ninh Ninh, để nấu bát canh này ta đã cho không ít thuốc bổ giúp ích cho cơ thể đâu, hương vị cũng không tệ lắm, con nếm thử xem rồi biết."
Tần Ninh nhìn bát canh trước mặt, cô có thể ngửi rõ hương vị quen thuộc xộc lên mũi, khinh thường cười lạnh, đúng là tay nghề của đầu bếp nữ trong nhà có khác, nhìn Giang Bội nói dối không chớp mắt khiến cô cảm thấy thực nực cười!
Chẳng qua là cô vẫn còn nhớ đến lời nói lần trước mình nghe được phát ra từ chính miệng bà ta, đó là muốn cô chết càng sớm càng tốt, chứ không bát canh này đã được cô uống bằng cạn rồi!
"Con có tay, không cần dì hầu hạ."
Giang Bội thấy cô định duỗi tay ra cầm bát thì cao hứng trong lòng, bà ta cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng buông tay ra.
Giờ phút này, ngoài phòng bệnh.
Tiêu Tước và Hàn Quân Vũ đang đứng trước cửa phòng bệnh, nghe được câu chuyện bên trong, sắc mặt Hàn Quân Vũ trở nên âm trầm.
Anh đang định đẩy cửa đi vào, lại bị Tiêu Tước cản lại.
"Chẳng lẽ cậu không muốn xem cô bé này sẽ ứng phó thế nào sao?"
Động tác đẩy cửa của Hàn Quân Vũ trong thoáng chốc khựng lại, nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ đang nhăn lại, anh cũng tò mò muốn biết cô sẽ xử lí sao đây?
Vốn dĩ ban đầu Tần Ninh cũng không có nghi ngờ gì về bát canh này, nhưng khi thấy Giang Bội cứ chăm chăm nhìn vào bát canh trên tay mình, trong lòng cô lại nảy sinh nghi ngờ.
Vì cái gì mà Giang Bội lại một hai muốn cô phải uống uống bát canh này?
Choang!
Thoáng một giây, bát canh đã vỡ toang dưới chân Giang Bội, canh nóng đổ hết lên người lẫn chân bà ta.
"A, con làm gì vậy.."
Giang Bội cả kinh lùi ra sau vài bước, chân đau, quần áo cũng bị làm bẩn hết, giận đến mức muốn bóp chết con nhỏ trước mặt ngay lập tức.
Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt xin lỗi của Tần Ninh, bà ta đành cắn răng chịu đựng nén nỗi tức giận trong lòng.
"Nằm trong đây mấy ngày liền, tay con đều mềm nhũn hết cả rồi. Nhị thẩm, người không có bị thương ở đâu chứ?"
Tần Ninh vô tội nhún vai, cô chăm chú quan sát phản ứng của Giang Bội, nhìn bà ta chẳng những không tỏ ra chút tức giận nào mà ngược lại còn chưng ra bộ mặt lấy lòng, khiến cô càng có thêm phần chắc chắn bát canh này có vấn đề.
"Không sao, không sao, con cứ nằm trên giường đi, để ta đi kiếm y tá mượn cái bát."
Hàn Quân Vũ biết Tần Ninh cố ý làm đổ canh lên người Giang Bội cũng không có bất ngờ mấy, đối với người mình không thích, con mèo nhỏ này cũng sẽ giơ móng vuốt lên cào thôi.
Anh đẩy cửa bước vào, giọng điệu lạnh lẽo cảnh cáo.
"Không cần lo lắng."
Nghe giọng trầm thấp của đàn ông, Giang Bội nghi hoặc xoay người, đập vào mắt là hình ảnh hai người đàn ông cao lớn đang tiến tới gần.
Một người mặc áo blouse trắng, nét mặt ôn nhu tươi cười, trên ngực đeo phù hiệu, người này là bác sĩ. Người còn lại nhìn rất quen mắt, nét mặt âm trầm đáng sợ, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Trong lòng bà ta bắt đầu thấy có vài phần chột dạ, không nghĩ đối phương có thể nhìn ra sơ hở của mình.
Bà ta cố gắng bình tĩnh, hàm dưới hất lên, bày ra tư thế ngạo mạn.
"Cậu là ai, tôi là nhị thẩm của Ninh Ninh, tôi tới thăm con bé, không cần mấy người không liên quan nói nhảm."
"Ha, vì bà là nhị thẩm của cô ấy, nên mới không thể để bà tới gần!"
Hàn Quân Vũ cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bà ta, Giang Bội bị anh nhìn chằm chằm thì cảm thấy chột dạ, khí thế hùng hổ nhanh chóng biến mất, thay vào đó lại giống như quả bóng cao su đang xì hơi.
Trong đầu bà ta hiện lên điều gì đó, ngay lập tức bị anh dọa sợ đến nỗi chỉ biết cúi đầu.
Tiêu Tước cầm hộp giữ ấm, ngửi ngửi, nếm thử chút hương vị của canh, hai mắt ôn nhu dần trở nên lạnh lẽo.
Hắn quay đầu nhìn Hàn Quân Vũ gật gật đầu, thấy Tiêu Tước ngầm khẳng định, sắc mặt Hàn Quân Vũ càng trở nên lạnh lẽo hơn gấp bội phần.
"Nhị thẩm, đây là Hàn thúc thúc của con, tổng tài tập toàn Thịnh An, Hàn Quân Vũ!"
Thấy Hàn Quân Vũ đi đến chỗ mình, nét mặt Tần Ninh hớn hở, nháy mắt đã tìm được chỗ dựa vững chãi trên người anh.
Cô nịnh nọt cầm tay Hàn Quân Vũ, đắc ý giới thiệu với Giang Bội.
Giang Bội chưa từng gặp qua Hàn Quân Vũ, nhưng bà ta cũng thường xuyên nghe đến tên anh. Lúc mới nhìn thấy anh, trong lòng bà ta cũng đoán ra phần nào anh chính là tổng tài tập đoàn Thịnh An, và cũng chính là con rể tương lai của bà ta.
Nghe Tần Ninh đắc ý giới thiệu tên anh khiến bà ta kinh ngạc.
Dáng người Hàn thiếu thẳng tắp, anh tuấn bất phàm, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự ngạo mạn, khí thế bức người, thật không dễ tiếp xúc.
Nhưng trong tương lai bà ta là mẹ vợ của anh, chẳng phải người ta luôn nói con rể sẽ phải lấy lòng mẹ vợ sao?
"Ồ, thì ra là Hàn thiếu, thật tốt a. Ta là mẹ của Tần Dao, nghe tin Ninh Ninh bị bệnh nên ta lo lắng cho con bé quá, cố tình nấu vội bát canh đem tới."
"Đồ dùng để nấu canh, bà đều đã kiểm tra kĩ?"
Nghe người đàn ông lạnh giọng chất vấn, Giang Bội trong lòng quái dị, rõ là bà đã nói mình là mẹ của Tần Dao, vậy mà anh vẫn dám dùng giọng điệu lạnh nhạt?
"Đương nhiên biết rõ, vật liệu này là do chính tay ta chọn lựa, nấu hết hai canh giờ." Giang Bội thập phần đắc ý.
"Hờ."
Hàn Quân Vũ hừ lạnh một tiếng, "Vậy chắc tác dụng của bát canh này, trong lòng bà cũng đã biết rõ!"
Sắc mặt Giang Bội cứng đờ, trong lời nói của người tên Hàn Quân Vũ này hình như là có ẩn ý, chẳng lẽ hắn biết ý đồ của bà sao?
"Quân Vũ, sắp tới con sẽ đính hôn với Tần Dao, mấy ngày nay con bé lúc nào cũng nhắc đến tên con." Bà ta cố ý lái sang nói chuyện khác, nhằm muốn Hàn Quân Vũ có thể tự mình ý thức được bà là mẹ vợ anh, nên cố ý thân thiết gọi tên anh.
Nhưng Hàn Quân Vũ lại không hề cho bà ta mặt mũi, "Từ nay về sau Ninh Ninh là người của tôi, Giang phu nhân, bà là trưởng bối, chuyện gì nên làm và không nên làm, có lẽ trong lòng bà đã hiểu rõ rồi!"
Từ người anh phát ra hàn khí lạnh lẽo đến bức người, thập phần sát khí khiến Giang Bội bị dọa sợ lui ra sau hai bước, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn dáng vẻ chột dạ của bà ta, Tiêu Tước chán ghét ném hộp canh vào sọt rác.
"Để nấu được bát canh này hẳn là tốn cũng không ít tiền đâu a, Giang phu nhân, ác giả ác báo. Đạo lý này, bà hiểu chứ?"
Giang Bội đứng trơ mắt nhìn hộp canh nằm gọn trong sọt rác, đổ máu trong lòng, nấu canh bình thường vốn không tốn nhiều tiền, nhưng bát canh này bà ta còn bỏ thuốc bổ vào, cho nên quả thực tốn không ít.
Vì Hàn Quân Vũ đang ở đây, nên bà ta không dám làm loạn.
Nếu như là trước đây, chuyện bỏ thuốc bổ hạ độc Tần Ninh bị bại lộ, Tần Ninh phát hiện ra đi chăng nữa, thì bà ta cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần thoái thác nói dối, nên sẽ không có chút sợ hãi gì.
Nhưng bây giờ Tần Ninh có Hàn Quân Vũ chống lưng, nếu chuyện này mà bị hắn truy đến cùng, vậy khó mà nói.
Nghĩ đến đây bà ta cuống quít nói bản thân còn có việc, vội cụp đuôi chạy khỏi phòng bệnh.
Giang Bội đi xa, Tần Ninh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi cô cố tỏ ra kiên cường, là vì không muốn để lộ sự mềm yếu trước mặt Giang Bội. Tính tình Giang Bội trước giờ vẫn luôn bắt nạt kẻ yếu, nếu thấy cô mềm như bông, chắc chắn bà ta sẽ càng thêm kiêu ngạo.
May là có Hàn thúc thúc tới kịp, nếu không cô sẽ bị Giang Bội ép uống hết bát canh, mà cô lại không biết làm gì để cự tuyệt.
Nghĩ đến mà sợ hãi trong lòng, cô không tự giác ôm chặt cánh tay anh, dựa vào lồng ngực anh, cố gắng kiếm tìm chút cảm giác an toàn còn đọng lại.
Trong suy nghĩ của cô, dáng người Hàn Quân Vũ cao lớn thẳng tắp, giống như ba ba, luôn mang lại cảm giác yên bình cho cô.
Cô cũng chỉ dám làm nũng trước mặt anh mà thôi.
Tiêu Tước liếc mắt nhìn hai người một cái, thấy tiểu nha đầu có vẻ không muốn rời khỏi người Hàn Quân Vũ, mà điều duy nhất khiến hắn ngạc nhiên chính là, Hàn Quân Vũ không hề đẩy cô bé ra, cũng không có tỏ ra chút gì là không kiên nhẫn, đây đúng là chuyện lạ hiếm gặp.
Hàn Quân Vũ cúi đầu nhìn cô gái nhỏ ỷ lại vào mình, anh cũng không hề có chút chán ghét nào, ngược lại trong lòng còn có vài phần vui sướng.
Loại này cảm xúc rất kỳ quái, đến chính anh cũng không thể hiểu rõ nó.
Mấy năm nay anh tung hoành ngoài thương trường, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay anh khống chế, chỉ có riêng cô gái nhỏ này tự dưng xuất hiện là ngoài ý muốn của anh.
Một việc ngoài ý muốn mà anh không có cách nào khống chế.
"Hàn thúc thúc, có phải nhị thẩm lại muốn hại con đúng không?" Cô xụ khuôn mặt xuống, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
"Ngoan, bà ta sẽ không dám đâu."
Nhớ lại lúc cô "lơ đãng" cố tình làm rơi bát canh, vậy mà ngay sau đó khuôn mặt nhỏ xinh xắn lại bày ra dáng vẻ vô tội, Hàn Quân Vũ nhếch khóe miệng, tay xoa xoa cái đầu nhỏ.
Bình thường anh lúc nào cũng giống một tảng băng ngàn năm không bao giờ chịu tan chảy, nên giờ có muốn làm động tác mềm nhẹ đối với cô bé cũng có phần cứng ngắc, Tiêu Tước không nỡ nhìn thẳng, ho nhẹ một tiếng rồi chuyển hướng nhìn.
"Có phải thúc sẽ đính hôn với Tần Dao không?"
Nghĩ đến việc anh sắp đính hôn với Tần Dao, trong lòng cô dấy lên cảm giác bất an, bàn tay nhỏ nắm lấy ngón út của anh lấy lòng.
"Không tin tôi?"
"Tin."
Trên thế giới này, hiện tại người duy nhất mà cô tin tưởng chỉ có anh, vậy nên trong lòng cô khó tránh khỏi cảm giác lo âu thấp thỏm.
Giang Bội cố tình hạ độc cô gái nhỏ của anh, vậy nên anh cũng sẽ không nể tình với bà ta, sai Tống Huyền đến biệt thự Tần gia.
Nghe người khác nói muốn nhận nuôi đứa khắc tinh, sắc mặt Tần lão thái thái không tốt trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Thực sự là bà ta rất chán ghét con nhỏ khắc tinh ấy, nhưng nếu để truyền ra ngoài tin Tần gia vứt bỏ cháu gái mình cho người khác nuôi dưỡng, vậy thì sẽ nhận lại bao nhiêu lời đàm tiếu khó nghe đây?
Tống Huyền nghe lão thái thái nói ra những điều vô dụng vô nghĩa, trên mặt hắn vẫn nở một nụ cười như cũ, lấy ra tờ chi phiếu 50 vạn.