An Vận chớp chớp mắt, càng thêm phần chắc chắn lời mình nói không hề sai, Tần Ninh lúc này mới chịu buông An Vận ra.
"Trong truyền thuyết, tổng tài tập đoàn Thịnh An Hàn Quân Vũ có rất nhiều tiền, cơ thể cường tráng có thể làm bất kì nữ nhân nào cũng không xuống được giường, là một nam nhân có hơi thở lạnh lẽo khiến người đứng gần cảm giác hít thở không thông, những điều này có đúng là sự thật không?" An Vận hưng phấn dò hỏi.
Tần Ninh ngửa đầu hồi tưởng lại khuôn mặt anh tuấn của Hàn thúc thúc, cô nhớ có lần nhìn thấy anh mới từ phòng tắm bước ra, cơ bắp tuyệt mỹ, cánh tay gợi cảm giác vững chãi, tám khối cơ bụng rõ rệt..
"Ninh Ninh, sao mặt cậu đỏ lên vậy, có phải cậu với anh ta phát sinh chuyện gì rồi không?" An Vận tặc lưỡi nhướng mày.
Tần Ninh hoàn hồn, sờ khuôn mặt đang nóng bừng của mình, cô vội vàng trợn mắt giải thích.
"Hàn thúc thúc giúp tôi, là bởi vì ba ba từng giúp đỡ thúc ấy, trong lòng tôi luôn kính trọng thúc ấy như một vị trưởng bối, có thể phát sinh cái gì được đây?"
Trong đầu Tần Ninh đã vạch ra những đường nét rất rõ ràng, hiện tại cô còn chưa đến tuổi thành niên, vì vậy nên chỉ có thể dựa vào Hàn Quân Vũ anh để đấu lại đám người của Tần gia mà thôi.
"Đúng là Hàn thúc thúc rất đẹp trai, mắc cái khuôn mặt thúc ấy lúc nào cũng lạnh tanh, quá nghiêm túc, mỗi lần sắc mặt thúc ấy trầm xuống là khiến tôi sợ muốn chết."
Nhớ đến sắc mặt lúc nào cũng u ám lạnh lẽo của Hàn Quân Vũ, cô sợ tới mức tim đập nhanh hơn, da đầu tê dại.
"Một người đàn ông như vậy mới có thể đấu lại được với đám yêu ma quỷ quái nha, có Hàn Quân Vũ bên cạnh bảo vệ cậu, tôi có ra nước ngoài cũng không cần quá lo lắng cho cậu." An Vận cảm thán.
Nghe An Vận nói đến chuyện xuất cảnh, tâm tình Tần Ninh tệ dần đi.
Trong ngôi trường này, An Vận là người duy nhất coi cô là bạn, vậy nên khi nghe tin An Vận sắp rời đi ít nhiều cũng khiến cô cảm thấy trống vắng, vô cùng luyến tiếc.
An Vận không phải người có tính tình đa sầu đa cảm, cười nói trêu chọc vài câu rồi lại chuyển sang chủ đề khác, cuối cùng lại nói đến sự việc xảy ra ngày hôm qua.
"Ninh Ninh, hôm qua là do tôi chọc cậu tức giận, tại sao cậu, tại sao lại khiến lớp trưởng cùng Đình Đình phải thôi học."
Giọng điệu nhẹ nhàng chỉ trích mang theo vài phần ủy khuất vang lên, An Vận nhìn cô ta với ánh mắt chứa đầy sự khinh thường chán ghét.
"Miệng chó không phun ra ngà voi, Giang Nhu, chẳng lẽ ngày mai cô bị đuổi học, cũng là do Tần Ninh?" An Vận châm chọc.
Loại bạch liên hoa này diễn đến nghiện rồi.
A, đúng là không được dạy dỗ tốt!
Nghe An Vận nói đến chuyện mình bị đuổi học, sắc mặt Giang Nhu trong phút chốc cứng đờ, ủy khuất cúi đầu, rõ là đang sợ phát khóc nhưng lại cố kìm nén.
"Ninh Ninh, hôm qua cậu cãi nhau với lớp trưởng, còn đánh lớp trưởng, Đình Đình thì bảo vệ lớp trưởng, và hôm nay cả hai người bọn họ đã bị cho thôi học."
Biết được tin lớp trưởng và Tào Đình đều bị ép thôi học, tất cả mọi người trong lớp hầu như đều không muốn điều đó xảy ra. Nhưng nghĩ đến hình ảnh thảm hại của lớp trưởng ngày hôm qua, bọn họ lại sợ hãi không dám ho he.
Bây giờ nghe Giang Nhu nói, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tần Ninh.
Thân thế Tần Ninh giờ đã không còn như trước, sao có thể đấu lại lớp trưởng?
"Tần Ninh, thực xin lỗi, không phải tôi cố ý nói vậy, xin cậu, đừng bắt tôi phải thôi học." Giang Nhu nhìn chằm chằm Tần Ninh cầu xin, bộ mặt đáng thương khóc lóc.
Một số nam sinh chứng kiến cảnh Giang Nhu khóc đến thương tâm, cảm thấy thương hoa tiếc ngọc, bọn họ dùng ánh mắt không chút thiện cảm nhìn về phía Tần Ninh.
"Tần Ninh, cậu dựa vào cái gì để ép Giang Nhu thôi học?"
Tần Ninh từ đầu đến cuối đều không để nam sinh kia vào mắt, con ngươi trong trẻo màu hổ phách nhìn chăm chăm như đang đánh giá kĩ thuật diễn của Giang Nhu, cô khẽ nở một nụ cười mềm như bông.
"Giang Nhu có thể xuất hiện trong cái lớp học này, Tần gia tôi tốn đâu có ít tiền, vậy thì làm sao tôi có thể khiến cậu thôi học được chứ?"
Ngôi trường cao trung này căn bản là không có nhận học sinh học lại, là do Giang Bội đã bỏ ra cả khối tiền mới có thể nhét Giang Nhu vào đây học được. Mà Giang Bội là người Tần gia, trong khi Giang Nhu lại là người ngoài, lời nói này của Tần Ninh vốn dĩ không phải nói sai.
Sắc mặt Giang Nhu trở nên trắng bệch, tức giận đến nỗi chỉ muốn bóp chết Tần Ninh ngay lập tức.
Nhìn Giang Nhu có vẻ vẫn còn muốn diễn kịch tiếp, An Vận thật nhịn không nổi.
Cô gái này đã bị chậm một năm, đã không cố gắng học tập cho tốt hơn thì thôi, lại còn suốt ngày đi gây phiền toái cho Tần Ninh.
Chẳng qua trước kia là do Tần Ninh lúc nào cũng ngăn cản, bằng không An Vận đã sớm đánh đóa bạch liên hoa này một trận nhừ tử, ném vào bãi rác từ lâu rồi!
"Tần Ninh sao có bản lĩnh đuổi học cậu. Giang Nhu, tôi là đang sợ, sắp tới cậu thi đại học lại không đỗ nữa, lại tiếp tục học thêm một năm, lúc đấy không biết cậu còn có thể giấu mặt đi đâu được nữa nha."
Mỗi lần An Vận mở miệng nói chuyện, câu nào câu nấy đều như đang sát muối lên vết thương Giang Nhu, làm cô ta tức giận đến nỗi chỉ muốn dùng kim khâu miệng An Vận lại.
Khuôn mặt ủy khuất cùng đôi mắt đẫm lệ vẫn chảy dài nãy giờ của Giang Nhu khiến một nam sinh nhìn không được, cầm khăn giấy chạy tới lau nước mắt giúp cô ta.
Giáo viên lên lớp, đám học sinh nhanh chóng chạy về đúng chỗ ngồi của mình.
Đứng trên bục giảng là chủ nhiệm lớp, tuổi đã hơn ba mươi, ông đẩy gọng kính, thông báo với lớp chuyện Trần Minh và Tào Đình muốn đi du học nước ngoài, nên họ xin phép nghỉ học, dự định đó cả hai đã sớm bàn với giáo viên rồi.
Thầy giáo nhẹ nhàng bâng quơ giải thích, chứng minh Tần Ninh trong sạch.
Người lúc nãy mới vừa chỉ mặt Tần Ninh mắng chửi đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Sắc mặt Giang Nhu ngày càng biến đổi, đen có trắng có.
Trước lúc vào lớp Giang Nhu cô ta cố ý nói những lời đó, chủ ý là muốn cho mọi người trong lớp biết Tần Ninh chính là người ép lớp trưởng và Tào Đình phải thôi học, khiến cho Tần Ninh phải bị cả lớp cô lập, làm cô không thể sống yên trong cái lớp này.
Bởi vậy những lời thầy giáo vừa nói, quả thực giống như cái tát thẳng vào mặt cô ta.
Bốp-bốp-bốp, quá đau!
Tần Ninh nghe thầy giáo nói, cô cũng có chút bất ngờ, trong đầu nghĩ mấy chuyện này là do Tống Huyền an bài, thầm cảm kích trong lòng.
Chạng vạng tan học, Tống Huyền tới đón cô, câu đầu tiên lúc cô bước lên xe chính là lời cảm ơn dành cho hắn.
Tống Huyền ngượng ngùng, cười giải thích, "Tất cả là do Hàn thiếu phân phó, tôi chỉ nghe mệnh lệnh mà làm theo, người cô nên cảm ơn là Hàn thiếu kìa."
Hóa ra chuyện này là Hàn thúc thúc an bài, Tần Ninh cảm động. Cô lại lần nữa âm thầm hạ quyết định trong lòng, từ nay trở đi nhất định phải thật ngoan ngoãn nghe lời Hàn thúc thúc.
Về đến biệt thự, cô nghe dì Trương nói Hàn thúc thúc đi công tác từ trưa, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng xị xuống.
Ngồi một mình ở bàn ăn, nhìn chỗ ngồi của Hàn thúc, cô cắn chiếc đũa, lười không muốn ăn.
Dì Trương thấy thế liền chuẩn bị cho cô bát canh bổ, còn Tần Ninh thì lên lầu làm bài tập.
Trước kia cơ thể cô không được tốt, nhị thẩm hầu như không bao giờ hỏi ý cô, toàn tự ý xin thầy giáo cho cô nghỉ, vậy nên rất nhiều chương trình học cô căn bản đều không hiểu gì.
Cô cũng đã từng nghĩ đến việc phải đi học bổ túc, nhưng nhị thẩm lại nói cô không thể phí sức vào mấy chuyện như thế, còn luôn nói với cô rằng Tần gia có tiền, cô không cần học tập cũng có thể sống tốt.
Khi ấy cô mù quáng không hiểu chuyện, giờ đã biết rõ tâm tư ác độc của nhị thẩm, cô muốn bản thân học tập thật tốt, nên nghĩ phải cố gắng hết sức.
Bây giờ ngồi làm thử mấy đề thi tốt nghiệp, trong quá trình làm bài có rất nhiều chỗ kiến thức cô thậm chí còn chưa từng nghe nói qua.
Nhìn chằm chằm chỗ trống bị bỏ sót trong bài thi hồi lâu, cô cảm thấy bực bội trong lòng, mở cửa sổ hóng mát.
Đầu óc đã thanh tỉnh đi một chút, cô chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, liền nghe thấy dì Trương nói Hàn thúc thúc gọi điện về.
Hai tròng mắt cô sáng ngời, vội vàng chạy xuống lầu, lúc nhận điện thoại cô vẫn còn đang thở dốc.
Cô cố gắng ổn định lại hơi thở, nhưng không được.
Có lẽ được nói chuyện điện thoại với Hàn thúc thúc, mà đêm nay Tần Ninh sẽ ngủ rất ngon.
Hôm sau cô dậy sớm, cảm giác giọng nói có chút không thoái mái, mà cô cũng không để ý đến nó, nhìn những hạt mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, hai hàng lông mày của cô khẽ nhíu lại.
Hôm qua cô còn hứa với Hàn thúc thúc mỗi ngày sẽ tập thể dục đều đặn, mà giờ trời đang mưa, làm sao có thể chạy bộ được đây?
Thời điểm đến trường học, mưa vẫn không tạnh. Hồi sáng uống một ngụm nước ấm, giờ lại mấy lần chạy vào wc khiến cô càng lúc càng choáng váng đầu óc hơn.
Mọi thứ trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, hai chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã quỵ xuống sàn đất.
"Bạn học, cậu không sao chứ?"
Một giọng nói ôn nhu truyền đến bên tai, cô chậm rãi mở to mắt, phát hiện mình đang được một nam sinh đỡ.
Cô nhanh chóng đứng vững, sau đó lui lại hai bước, vẻ mặt ngượng ngùng xin lỗi.
Nam sinh kia thấy cô cúi đầu xin lỗi thì cảm thấy buồn cười, nhìn hắn đáng sợ vậy sao?
"Tên tôi là Hàn Tử Câm, rất vui được quen cậu."
Tần Ninh ngẩng đầu, phát hiện nam sinh cao 1m7, khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi, hắn có một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, lúc cười khiến người ta cảm giác được sự ấm áp.
"Thực xin lỗi, vì đụng vào cậu." Tần Ninh xin lỗi, nhìn hắn tự giới thiệu, "Cảm ơn cậu, tôi là Tần Ninh."
Hàn Tử Câm nhìn hai má đang ửng đỏ, nghĩ do cô thẹn thùng, mỉm cười nói: "Tần Ninh, tên đẹp nha, hay là kết bạn đi."
Tần Ninh nhìn hắn một cái, đang định nói chuyện, lại nghe thấy tiếng chuông vào lớp, cô nói một câu tạm biệt, sau đó quay lưng chạy tới phòng học.
Hàn Tử Câm nhìn bóng dáng nhỏ đang chạy xa dần, hắn sờ sờ lên trái tim mình, cảm nhận tim đập với tiết tấu loạn nhịp, khó có thể khống chế.
Một tiết học trôi qua, Tần Ninh càng lúc càng thấy đầu óc choáng váng, cô xoa xoa cái trán, nghĩ bản thân lại bị cảm.
"Mày là Tần Ninh?"
Đột nhiên, một giọng nữ bén nhọn vang lên, Tần Ninh nghi hoặc ngẩng đầu, đập vào mắt là hình ảnh một tomboy, đôi mắt nhỏ vô cùng lạnh lẽo.
Tất cả mọi người trong phòng học đều trốn vào một chỗ, sợ sẽ bị giận cá chém thớt.
"Tôi là Tần Ninh, cậu tìm tôi có chuyện gì?"
"Bộp!"
Nữ sinh theo phong cách tomboy đó cầm lấy một quyển sách đập mạnh lên bàn, đôi mắt sắc lạnh trừng mắt với Tần Ninh.
"Là mày ép chị Tào Đình phải thôi học?"
Sách vở đập xuống bàn tạo ra âm thanh không hề nhỏ, Tần Ninh sợ tới mức bả vai run lên, sau lưng toát mồ hôi lạnh, sợ hãi trốn sau ghế.
"Ha, con khốn mày trốn nhanh đấy!"
Nữ sinh theo phong cách tomboy kia khinh thường cười lạnh, giơ cánh tay lên lấy cuốn sách.
Đột nhiên, một giọng nữ lại lần nữa vang lên, nhưng mà lần này có khí thế hơn gấp bội.
"Con khốn, mày dừng tay lại cho tao!"
Nữ sinh theo phong cách tomboy kia kinh ngạc quay đầu, ót bị một quyển sách đập trúng, đau đến nỗi lùi ra sau mấy bước rồi va thẳng vào bàn.
An Vận từ wc đi ra, vừa vào tới cửa phòng học đã thấy một nữ sinh giơ tay muốn đánh Tần Ninh, bàn tay tùy tiện vớ vội một quyển sách, ném chính xác vào gáy nữ sinh kia.
An Vận chạy tới đứng trước mặt Tần Ninh, khoanh tay trước ngực, để Tần Ninh đứng sau lưng bảo vệ.
"Chúng mày là ở lớp nào, sao dám xông vào lớp tao gây sự!"
Tần Ninh vừa nhìn thấy An Vận tới, cô mới dám hít thở một hơi, nãy giờ bị dọa sợ đến mức không dám ho he.
An Vận vốn hiếu động, từ nhỏ đã không thích ngồi im một chỗ đọc sách, nhưng võ công lại rất lợi hại.