“Tẩu tẩu có tâm sự?”
Lăng Tử Nhan nắm tay Dương Mạc Tuyền, đi một đoạn đường rồi mới biết rõ mà còn cố hỏi.
Dương Mạc Tuyền nghe nàng hỏi thế, dừng lại cước bộ nhìn nàng, muốn nói lại thôi, rốt cuộc không nói gì, lại hất tay nàng, cúi đầu một mình đi trước.
Lăng Tử Nhan đi vài bước đuổi theo, chắn đường Dương Mạc Tuyền, lộ vẻ thần sắc bất định: “Tẩu tẩu không muốn biết vì sao ta lại xuất hiện ở Nguyệt Mãn Lâu sao?”
Rốt cục Dương Mạc Tuyền cũng mở miệng: “Là Bế Nguyệt nói cho ngươi ta đi tới đó.”
Lăng Tử Nhan khẽ cười một tiếng: “Thì ra tẩu tẩu biết ta tới tìm người, còn Nhan nhi thì muốn biết vì sao tẩu tẩu lại ở đó?”
“Ta…” Dương Mạc Tuyền cắn môi, ảo não nhìn nàng.
Đương nhiên Lăng Tử Nhan biết nguyên nhân, chỉ là có phần tức giận vì nàng cùng Lăng Tử Hạo đi dự yến mà thôi, hơi châm chọc nói: “Hữu mĩ nhân hề, kiến chi bất vong, nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng (1), ca ca nói có sách, mách có chứng, không biết tẩu tẩu có động lòng không?”
Dương Mạc Tuyền nghe nàng đọc ra lời thơ này liền biết nàng đã thấy mấy tờ giấy trên giá sách, cũng không kinh ngạc, chỉ hỏi: “Ngươi đã xem?”
“Nếu ta không thấy thì tẩu tẩu còn muốn giấu ta bao lâu?” Lăng Tử Nhan nhìn thẳng nàng, trong mắt lóe lên quang mang nguy hiểm.
Dương Mạc Tuyền nghe lời nói nồng đậm ý ghen tuông, trong lòng ngược lại lại vui sướng, cười nói: “Nhan nhi, ta chưa từng nói với ngươi nhỉ, bộ dáng ngươi khi ghen thực rất khả ái a?”
Lúc Lăng Tử Nhan chất vấn Dương Mạc Tuyền vốn còn có chút lo lắng, dù sao cũng là do mình sơ sẩy mới để cho Lăng Tử Hạo có cơ hội lấn tới. Vừa rồi dựa vào biểu hiện của Dương Mạc Tuyền ở Nguyệt Mãn Lâu đã chứng minh rằng trong lòng nàng căn bản có để ý tới mình, giờ lại nghe nàng nói thế, sao còn có nửa phần hờn dỗi, lại cố ý hất mặt, phản bác: “Ta nào có ghen!”
Dương Mạc Tuyền nhéo nhéo cái mũi của nàng: “Chết vì mạnh miệng.”
Lăng Tử Nhan nhìn nụ cười nghịch ngợm của nàng, trái tim lại đập thình thịch. Lo lắng hãi hùng suốt một buổi tối, giờ phút này thầm nghĩ chỉ muốn ôm chặt nàng cho thỏa lòng mong nhớ, hôn lên cánh môi hồng, có được nàng. Đầu ngón tay mới chạm được đôi môi nàng lại đã bị Dương Mạc Tuyền né tránh.
Dương Mạc Tuyền hiểu được ý đồ của nàng, nhưng giờ các nàng đang trên đường, Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn còn ở phía sau, sao có thể?
Lăng Tử Nhan lại hiểu lầm ý nàng, nhíu nhíu đôi mi thanh tú, hôn một chút cũng không thể sao? Nghe được tiếng cười của Lạc Nhạn ở sau lưng mới ý thức được mình thất thố, quay đầy trừng mắt liếc nàng một cái, lại nhớ tới kế hoạch của mình, một phen cố gắng cũng không thể mặc kệ được nữa. Nhãn châu khẽ chuyển, suy nghĩ tìm biện pháp.
Quan sát bốn phía, phát hiện cách Nguyệt Mãn Lâu đã rất xa, đi hướng bắc là hồi phủ, nghĩ tới việc Dương Mạc Tuyền trở lại phủ thì chỉ càng thêm cố kỵ, vậy không thể về. Còn hướng đông? Hướng nam? Linh quang chợt lóe.Lăng Tử Nhan vỗ gáy, thật sự là ngốc a, nên sớm nghĩ ra mới phải, sư phụ tốt như vậy lại không đi tìm, lại bị vây khốn lâu như vậy. Nắm tay Dương Mạc Tuyền lần nữa, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Dương Mạc Tuyền thấy không phải đi về phía Lăng phủ liền khó hiểu hỏi: “Đi đâu?”
Lăng Tử Nhan cười thần bí: “Gặp một l bằng hữu.”
Nhất thời Dương Mạc Tuyền không nghĩ ra là lão bằng hữu nào, cũng không hỏi nhiều. Ở cùng nàng một chỗ đã có thói quen để nàng quyết định mọi thứ.
Đến khi thấp thoáng nhìn thấy ánh sáng ở hoa phố phía xa, Lạc Nhạn đã hô to trước: “A, ta biết rồi, tiểu thư là muốn mang chúng ta đi Thúy Vân Các.”
“Cái gì?” Dương Mạc Tuyền giật mình, không thể là hướng Thúy Vân Các chứ? Tức giận nói: “Nhan nhi, sao có thể lại đi loại địa phương đó?”
“Lắm miệng!” Lăng Tử Nhan trước quát lớn Lạc Nhạn, sau đó ghé sát bên tai Dương Mạc Tuyền, nhẹ giọng: “Nếu Tuyền nhi không ngại làm việc đó ở trong nhà, vậy giờ chúng ta liền quay đầu hồi phủ.”
Dương Mạc Tuyền tự nhiên biết nàng nói là chuyện gì, lập tức mặt đỏ bừng, gục đầu xuống, không biết nên đáp ứng hay cự tuyệt.
Bế Nguyệt là lần đầu tiên nghe nói, liền tò mò hỏi Lạc Nhạn: “Thúy Vân Các là nơi nào?”
“Thúy Vân Các a…” Lạc Nhạn nguyên bản cũng không biết, nhưng đã đi một lần, cũng liền không cần dạy cũng hiểu, thở dài một hơi, nói: “Kỳ thật chính là thanh lâu.”
Bế Nguyệt có cô lậu quả văn (2) đến mức nào thì cũng biết thanh lâu là đâu, hơn nữa Tử Y làm khách ở Lăng phủ vốn xuất thân từ thanh lâu, là do Dương Mạc Tuyền giúp nàng chuộc thân. Bất quá Bế Nguyệt cũng không phải Lạc Nhạn, mọi chuyện đều theo ý Lăng Tử Nhan. Để Quận chúa cùng Quận Vương phi đi thanh lâu, vô luận thế nào cũng đều thấy không ổn, huống chi lúc các nàng đi Bách Hoa Lâu trước đó đều là nam trang, giờ hai người đều một thân nữ trang, còn trang điểm kĩ càng tỉ mỉ một phen, như thế mà đi vào rồi bị người ta hiểu lầm, để kẻ khác chiếm tiện nghi, vậy thì nàng cùng Lạc Nhạn có nhiều hơn hai cái đầu cũng không đủ để lão gia cùng phu nhân chém, liền vội vàng khuyên nhủ: “Thiếu nãi nãi, tiểu thư, chúng ta vẫn nên trở về thì tốt hơn. Mà nếu không quay về, vậy tìm một khách điếm cũng được, cần gì phải tới cái chỗ đó (3) làm gì?”
Lăng Tử Nhan lại vung tay, cự tuyệt: “Đợi tới khi ca ca hồi phủ phát hiện ra chúng ta không trở về, khẳng định sẽ lại đi tìm. Ở Tô Châu còn có chỗ nào an toàn hơn Thúy Vân Các đâu?”
Dương Mạc Tuyền biết nàng nói có đạo lý, nhưng cái loại cảm giác trốn trốn tránh tránh này đột nhiên làm cho nàng có cảm giác phiền chán, tâm vốn nhiệt tình trong nháy mắt lại ảm đạm xuống. Một buổi tối tâm tình thật giống như trải qua hết nước sôi lại lửa bỏng, có phần mỏi mệt không chịu nổi, cũng không muốn tranh cãi thêm nữa, liền chỉ thản nhiên nói: “Tùy ngươi.”
Lăng Tử Nhan nói câu này cũng lập tức cảm thấy có chút không ổn. Tuyền nhi ở cùng ca ca có thể ăn mặc cao quý thanh lịch, dùng thân phận Quận Vương phi đi Nguyệt Mãn Lâu, nhận được ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người khác, nhưng cùng nàng một chỗ lại phải cải trang như kẻ trộm lén lút đi Thúy Vân Các, tâm không khỏi sinh áy náy, lòng lại như thể bị một tảng đá đè ép, nặng nề đến lợi hại. Khẽ cụp mi mắt, nhỏ giọng nói: “Tuyền nhi ở cùng ta, có phải cảm thấy rất ủy khuất không?”Tâm bỗng dưng tê rần, Dương Mạc Tuyền vươn cánh tay mảnh khảnh, vuốt ve khuôn mặt đầy vẻ mất mát của nàng: “Ngốc, sao lại nghĩ như vậy? Ở cùng một chỗ với ngươi, thế nào ta cũng đều vui vẻ.” Nói xong, liền dẫn đầu đi hướng Thúy Vân Các.
“Tuyền nhi…” Lăng Tử Nhan cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Dương Mạc Tuyền đã quyết định, tự nhiên Bế Nguyệt không tiện khuyên nữa, chỉ âm thầm cầu nguyện, trăm ngàn lần đừng gặp chuyện không may gì, vẻ mặt lo lắng đi theo sau.
Theo quy củ cũ, Lăng Tử Nhan mang theo các nàng tới cửa sau, vừa muốn nhảy lên đầu tường mới phát hiện có chút không tiện, váy dài rườm rà phức tạp cuốn lấy chân không tha. Đang định nhấc làn váy lên, chợt ý niệm trong đầu khẽ chuyển, vì cái gì mà phải khiến Tuyền nhi lén lút đi vào cùng nàng? Nàng muốn chính là một lần quang minh chính đại! Tâm đã quyết định, liền vòng tay ôm eo Dương Mạc Tuyền, đi tới cửa trước.
Dương Mạc Tuyền có chút bất khả tư nghị nhìn nàng, không biết nàng lại có ý niệm cổ quái gì trong đầu.
Lăng Tử Nhan cứ như vậy mang theo Dương Mạc Tuyền công khai tiêu sái tiến vào Thúy Vân Các, mới đầu các cô nương ở đó tưởng các nàng là tỷ muội của mình, đến khi lại gần thấy các nàng một thân trang phục đứng đắn, làm sao có thể là người của Thúy Vân Các được? Lại nhìn dung mạo xuất chúng của các nàng, đem tam đại hoa khôi trong các ra so sánh cũng đều không bằng. Mấy tên gác cửa mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn các nàng một bộ không sợ hãi tiêu sái tiến vào, nhưng lại không có ai dám ngăn đón.
Lăng Tử Nhan để cho Lạc Nhạn mang ghế tới để Dương Mạc Tuyền ngồi, sau đó nói với cô nương gần nhất: “Đi gọi Liễu ma ma tới cho ta.”
Cô nương bị sai phái đầu tiên là không rõ nên cứ thế đáp ứng mà đi, được hai bước mới sực nhớ ra, quay đầu cả giận nói: “Các ngươi là ai? Đến Thúy Vân Các của chúng ta làm gì?”
Một trận ồn ào, đem lực chú ý của khách nhân ở chung quanh đều bị hấp dẫn lại đây. Có thể đến Thúy Vân Các tầm hoa vấn liễu, tự nhiên đều là những kẻ trong đầu đều nghĩ tới chữ “sắc”, nhìn thấy Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan, lập tức thèm nhỏ dãi, đều bỏ các cô nương đang bồi tiếp mà đi tới bao quanh vây lại chỗ hai nàng. Kẻ nhát gan thì xuất khẩu buông lời đùa giỡn, kẻ lớn mật lại dám động tay động chân, bất quá còn chưa tới gần người đã bị Lăng Tử Nhan đá một cước như đá chó cho nó gặm bùn, lại đá liên tiếp mấy cái, ba người ngã xuống đất lập tức chồng lên nhau thành một đống, hành động gọn gàng lưu loát, thật đúng là đem một đám người chấn nhiếp.
Lăng Tử Nhan cuốn ống tay áo, một chân dẫm lên lưng người nọ, làm sao còn có hình tượng thục nữ nữa? Quát: “Còn không mau đi thỉnh Liễu ma ma?”
Cô nương lúc nãy làm sao còn dám nói nhiều, liền chạy vội đi.
Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy một thanh âm vang lên: “Lão nương hành nghề đã nhiều năm như vậy còn chưa nghe qua có nữ nhân đi kỹ viện, hôm nay thực muốn kiến thức qua xem nữ tử gia giáo nhà nào lại đến phá rối chuyện làm ăn của lão nương!?”
Liễu Thúy Vân đẩy đám người ra để tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lăng Tử Nhan các nàng, kinh ngạc hô: “A, là các ngươi!”Lăng Tử Nhan cười nói: “Liễu ma ma, đã lâu không gặp!”
Liễu Thúy Vân kinh ngạc một chút, sau đó chỉ vào người dưới đất, khó hiểu hỏi: “Tiểu Nhan cô nương, ngươi đây là có ý gì? Thúy Vân Các ta hình như không đắc tội ngươi a, vì sao ngươi phải làm khó khách nhân của chúng ta chứ?”
“Liễu ma ma đương nhiên không đắc tội ta, bất quá bọn chúng đắc tội tỷ tỷ ta, cho nên ta mới ra tay trừng trị một chút.” Lăng Tử Nhan rốt cục thu hồi chân lại.
Kẻ nằm dưới đất xoay sở một phen mới lục tục đứng lên, không dám kêu gào với Lăng Tử Nhan, chỉ hận hận chất vấn Liễu Thúy Vân: “Liễu ma ma, chúng ta tâm tình vui vẻ đến hát hoa tửu lại nhận được vũ nhục như vậy, có phải cần cho chúng ta một lời giải thích không?”
Liễu Thúy Vân vội vàng cười làm lành nói: “Lưu công tử, Triệu đại gia, Hình lão gia, Thúy Vân thực xin lỗi các vị trước, đêm nay bạc tiêu tốn ở Thúy Vân Các, ta sẽ hoàn trả gấp hai lần, mà phí thuốc thang Thúy Vân cũng nhất nhất gánh vác.”
“Thế này cũng coi như tạm được.” Ba người chật vật thối lui vào trong đám người.
Tuy Lăng Tử Nhan đã cho Liễu Thúy Vân không ít bạc, nhưng người làm ăn cho tới bây giờ đều là những kẻ chỉ nhận bạc không nhận người, giờ Lăng Tử Nhan lại cấp nàng một cái phiền toái lớn như vậy, Liễu Thúy Vân đương nhiên không có nổi sắc mặt hay ho gì, có chút không vui nói: “Không biết tiểu Nhan cô nương đại giá quang lâm là rốt cục có việc gì?”
Lăng Tử Nhan ngoắc ngoắc ngón tay: “Liễu ma ma, ngươi lại đây.”
Tuy đến bây giờ Liễu Thúy Vân còn không biết thân phận Lăng Tử Nhan, nhưng cũng có thể đoán được các nàng là những người có lai lịch, cho nên cũng không dám đắc tội, liền đi qua, hỏi: “Tiểu Nhan cô nương, có gì phân phó?”
Lăng Tử Nhan ghé sát tai nàng thì thầm.
Liễu Thúy Vân nghe xong, lập tức kinh ngạc hô thành tiếng: “Cái gì? Đêm nay bao toàn bộ Thúy Vân Các? Ta nghe qua bao trà quán, bao khách điếm, còn chưa từng nghe qua bao kỹ viện a, tiểu Nhan cô nương không phải muốn đùa giỡn với Thúy Vân chứ?!”
Chớ nói Liễu Thúy Vân cùng những người vây xem kinh ngạc, mà ngay cả Dương Mạc Tuyền nghe thế cũng là vẻ mặt hắc tuyến. Nhan nhi rốt cuộc đang làm cái trò gì?
Liễu Thúy Vân thấy bộ dáng Lăng Tử Nhan căn bản không giống đang nói giỡn, nghĩ tới nàng cùng nữ tử mến nhau, vốn đã là một người kinh thế hãi tục, giờ có ý tưởng hoang đường như vậy thì cũng chẳng có gì lạ cả, liền nói: “Muốn bao cả Thúy Vân Các cũng không phải ít ngân lượng đâu, ta khuyên tiểu Nhan cô nương không nên mở miệng nói lời khoa trương như thế.”
Lăng Tử Nhan lại ngoắc ngoắc tay, Liễu Thúy Vân đưa lỗ tai qua. Lăng Tử Nhan nói xong, đã dự đoán trước được phản ứng của nàng, liền đưa tay ra che miệng nàng trước.
Liễu Thúy Vân trợn tròn hai mắt, cuối cùng đem lời muốn nói nuốt xuống, rồi tinh tế đánh giá Lăng Tử Nhan. Chỉ tưởng nàng là tiểu thư nhà đại phú, không nghĩ tới nàng lại là Tử Nhan Quận chúa được Hoàng Thượng tự mình sắc phong, một thân cẩm y này tự nhiên không sai được. Mặc dù Liễu Thúy Vân rất ít ra ngoài nhưng cũng nghe qua tin Lăng phủ còn có một Quận Vương phi xinh đẹp tựa thiên tiên, vậy mỹ nhân khí chất vẫn không mở miệng nói nhiều kia hẳn chính là Quận Vương phi rồi. Chuyện này so với việc lần trước các nàng tới Thúy Vân Các để vui vẻ cùng nhau lại khiến người ta kinh ngạc hơn ba phần, không nghĩ tới các nàng lại có thân phận cao quý như thế, mà chẳng những là nữ tử mến nhau, thế nhưng còn có danh phận cô tẩu!
Lăng Tử Nhan hỏi: “Thế nào? Có thể bao được nơi này rồi chứ?”
“Cái này…” Liễu Thúy Vân có phần do dự. Tuy nói nàng là Quận chúa, ngày thường xuất phủ cũng mang số tiền không nhỏ, nhưng nếu muốn bao Thúy Vân Các một đêm, vậy ít nhất cũng phải một ngàn lượng bạc, mà xem Lăng Tử Nhan không lấy thân phận thật đi, còn mang theo tình nhân đại tẩu, hẳn là lén xuất môn sau lưng Vương gia Vương phi, nàng còn nhỏ tuổi như thế, có thể có nhiều ngân lượng đến vậy sao? Cho dù có thì khẳng định hiện giờ trên người không có, nếu qua đêm nay lại làm như không biết thì phải làm sao bây giờ?
Lăng Tử Nhan đoán được điều nàng cố kỵ, liền nói: “Liễu ma ma, ra đây nói chuyện một chút.”
Liễu Thúy Vân liền đi theo nàng tới đại sảnh ở gần đó.
Lăng Tử Nhan lấy ra túi hương đưa cho nàng, nói: “Thật không dám dấu, trên người ta giờ chỉ có ba trăm lượng bạc, số bạc còn lại, sáng mai ngươi đi Lăng Vương phủ tìm nương ta mà đòi, nương ta khẳng định sẽ trả ngươi đầy đủ. Ngươi yên tâm đi, nếu ngươi không lấy được bạc, ta tuyệt đối sẽ không đi ra khỏi Thúy Vân Các nửa bước. Nhưng việc này ngươi chỉ có thể nói cho một mình nương ta biết, cha ta, ca ca ta đều không được, nếu không chẳng những ngươi không lấy được bạc mà còn có thể bị cha ta trách phạt. Ngươi phải biết là Quận chúa cùng Quận Vương phi đi kỹ viện là một đại tội, cha ta luyến tiếc không muốn trách phạt chúng ta, nên cũng sẽ chỉ có thể trút giận lên một ngoại nhân như ngươi, nếu ngươi thực sự chọc giận người, nói không chừng Thúy Vân Các cũng phải đóng cửa luôn a.”
Một phen lời lẽ có ân có uy đủ cả hù dọa Liễu Thúy Vân đến nửa câu cũng nói không nên lời, quả nhiên là tiện nghi không thể tham mà, nghĩ cứ tưởng gặp được thần tài, giờ nhưng lại can hệ đến tánh mạng của mình, trong lòng hối hận không thôi, có điều đã đâm lao thì cũng đành theo lao, nhưng vẫn không khỏi lo lắng hỏi một câu: “Nếu nương ngươi không chịu đưa bạc thì phải làm sao bây giờ?”
Lăng Tử Nhan cười nói: “Ta cam đoan với ngươi, chẳng những nương ta khẳng định sẽ đưa bạc mà hơn nữa nàng còn tự mình đem đến tận cửa, chỉ cần ngươi nói cho nàng biết ta cùng tẩu tẩu ở nơi này là được. Ngươi chỉ cần để ý lấy bạc của mình, nếu nương đến nơi này, vậy mọi chuyện còn lại đều giao cho ta.”
Mặc dù Liễu Thúy Vân còn có chút nghi vấn cùng lo lắng, nhưng cũng vô kế khả thi, thu mấy trăm lượng bạc, tâm cũng có phần tin tưởng, mà thật sự không lấy được số còn lại thì cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi, loại sự tình này về sau cũng không nên rước lấy thì hơn.
Lăng Tử Nhan thấy nàng đồng ý, lại nói: “Phiền toái Liễu ma ma đem người bên ngoài thông báo trước đi, sau đó ta còn có một vấn đề khó giải quyết muốn thỉnh giáo ma ma.”
Liễu Thúy Vân đáp ứng rồi, vén rèm đi ra ngoài.
Lăng Tử Nhan tưởng tượng tới tình hình lúc ngày mai nương tới đây, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, thế này mới chỉ là bước đầu tiên thôi.
_Hết chương 65_
————————————————————————————
(1) trích trong bài Phượng cầu hoàng
Nguồn: http://www.tangthuvi...ead.php?t=19086
(2) cô lậu quả văn: hiểu biết hạn hẹp
(3) nguyên tác: địa phương gieo…giống =.=