Đại Thú Tân Nương

Chương 61: Âm mưu




Lăng Tử Nhan đi đến trước mặt Từ Liễu Thanh, ôm lấy cổ nàng, làm nũng nói: “Nương, người biết con theo dõi người từ lúc nào thế?”

Từ Liễu Thanh vuốt ve tay nàng: “Con đã biết ta là nương, vậy thì khi con xuất hiện gần ta trong vòng ba thước, sao ta có thể không biết được?”

Lăng Tử Nhan đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh nàng, trên mặt khôi phục lại vẻ đứng đắn, trịnh trọng nói: “Nương, con muốn nói với người một việc.”

Không đợi nàng nói hết, Từ Liễu Thanh đã phất tay ngắt lời: “Nhan nhi, có một số việc đặt ở trong lòng, mọi người đểu ngầm hiểu rõ là được rồi, nếu quả thực nói ra, một khi thành kết cục đã định thì không quay đầu được nữa đâu.”

Lăng Tử Nhan nhìn nàng, trên mặt không chút gợn sóng hay sợ hãi: “Kỳ thật nương biết con muốn nói gì mà, phải không?”

Từ Liễu Thanh nhìn được điều ẩn sâu trong đáy mắt nàng, trong lòng thầm than, nữ nhi thật sự trưởng thành rồi. Nắm lấy tay nàng đặt lên đầu gối mình, ôn nhu nói: “Nhan nhi, con có biết nguyện vọng lớn nhất của bậc phụ mẫu là gì không?”

Biết rõ đáp án, Lăng Tử Nhan vẫn cất tiếng hỏi: “Là gì ạ?”

Từ Liễu Thanh nói: “Chính là hy vọng hài tử của mình có thể cả đời hạnh phúc.”

“Tựa như người cùng cha?”

“Ta và cha con cũng đã phải trải qua nhiều sóng gió mới có thể không dễ dàng mà đến được với nhau, chỉ là không nghĩ tới con đường của con và ca ca lại so với chúng ta còn gập ghềnh hơn nữa, nhất là Nhan nhi con.” Từ Liễu Thanh khẽ vuốt hai má nàng, trên mặt lộ vẻ đau lòng.

Trong mắt Lăng Tử Nhan đã phủ một lớp sương mù, đặt tay nàng lên tay mình, nói: “Nếu nương biết lòng Nhan nhi khổ sở, vậy vì cái gì lại còn muốn tìm mọi cách cản trở?”

Từ Liễu Thanh nhẹ giọng nói: “Nương không thể nhìn con đi càng ngày càng xa trên con đường sai lầm đó nữa.”

Lăng Tử Nhan lắc đầu: “Nhan nhi không nghĩ đó là sai, thật lòng thích một người sao có thể là sai chứ?”

“Thích một người là không sai, nhưng thích một người không nên thích lại là thập phần sai lầm.” Từ Liễu Thanh đưa tay áo lau đi những giọt lệ trên mặt nữ nhi, khuyên nhủ: “Nhan nhi, nghe lời nương, giờ quay đầu vẫn còn kịp.”

Lăng Tử Nhan đứng lên, sau lại lùi lại mấy bước, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống: “Đã không còn kịp rồi, trừ phi nương muốn nhìn Nhan nhi ruột gan đứt từng khúc mà chết.” Lại nhớ tới lời nàng nói với Lăng Tử Hạo lúc sáng sớm, lòng càng thêm đau: “Rốt cuộc thì nương thương ca ca nhiều hơn con một chút.” Không đợi Từ Liễu Thanh trả lời, lệ đã rơi xuống, quay đầu chạy vội đi.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, hài tử ngốc này sao có thể nghĩ như vậy?

Từ Liễu Thanh nhìn bóng dáng nàng, nhãn tình trở nên mơ hồ, Nhan nhi quả nhiên giống như nàng đoán trước, tình căn đã đâm sâu mọc rễ đến độ khó có thể kiềm chế nổi. Nhan nhi chỉ nói người làm nương này không hiểu nàng, lại không biết rằng nữ nhi thương tâm, nương cũng thấy đau lòng. Nhìn nàng khổ sở như vậy, sao lòng mình có thể tốt hơn đây? Nếu nàng cùng Dương Mạc Tuyền hai nữ tử mến nhau thì cũng thôi, dù sao Nhan nhi là nữ nhi, nữ nhi gả ra ngoài cũng như bát nước đã hắt đi, không có trách nhiệm phải thay Lăng gia kéo dài hương hỏa, nhưng cố tình các nàng lại có danh phận cô tẩu, loại quan hệ vi phạm luân thường đạo lý này, sao có thể tồn tại được? Quan trọng nhất là Lăng gia bọn họ cùng đương kim Thánh Thượng có huyết mạch tương liên, nếu như chuyện này bị kẻ có tâm lấy ra làm đề tài để nói này nọ, ảnh hưởng đến thánh dự*, lấy hiểu biết của mình với Lăng Viễn Sương, nếu muốn che dấu chân tướng thì cũng chỉ có một biện pháp.

(*danh dự của hoàng thượng)Ai, Nhan nhi cùng Mạc Tuyền sao có thể hiểu được nỗi khổ tâm này đây?

***

Lăng Tử Nhan chuyển qua mấy đường mòn, quay đầu nhìn, thấy Từ Liễu Thanh cũng chưa đuổi theo, thế này mới dùng ống tay áo lau nước mắt, lẩm bẩm: “Đạo hạnh của nương quả nhiên rất thâm sâu, ta đã khóc thành ra như vậy rồi mà vẫn còn không khiến người động lòng. Cha cũng không đồng ý, nương cũng không, xem ra chỉ có thể thương lượng với ca ca, dù sao Tuyền nhi cũng không thích hắn, ca ca sao có thể dùng hư danh để trói chặt Tuyền nhi được?”

Nghĩ như thế, một lần nữa lại dấy lên hy vọng, bất quá cần hảo hảo nghĩ kế hoạch một chút, không vội nhất thời.

Lăng Tử Nhan nhìn sắc trời, phỏng chừng Dương Mạc Tuyền đã sớm rời giường liền đi về phía phòng nàng. Vừa mới vào cửa lại nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn.

Bình phong đổ trên mặt đất, bàn ghế đặt lung tung một bên, Dương Mạc Tuyền lục qua lục lại trên giá sách, Tử Y ở bên cạnh giúp nàng cầm sách, Bế Nguyệt lấy mấy cái rương, quanh thân đều chất đống y phục, theo đó là một tiếng “ôi”, nhìn thấy Lạc Nhạn mặt xám mày tro từ dưới gầm giường chui ra. Lăng Tử Nhan ho một tiếng, hỏi: “Các ngươi đang tìm cái gì vậy?”

Dương Mạc Tuyền nghe được thanh âm của nàng, vội vàng nói: “Nhan nhi ngươi đã trở lại, mau tới đây giúp đi!”

Bế Nguyệt để một đống rương ngang dọc, Lăng Tử Nhan không qua được, tung người nhảy, vượt qua đỉnh đầu nàng, tiếp lấy quyển sách trên tay Dương Mạc Tuyền, lại hỏi một lần: “Mất gì vậy?”

Dương Mạc Tuyền lấy một chồng sách đặt lên tay nàng, nói: “Kiếm tuệ ta đưa cho ngươi, lúc rời giường còn nhìn thấy, xoay người một lát đã không thấy đâu rồi.”

“Kiếm tuệ của ta?” Lăng Tử Nhan giơ ra một bàn tay, lục tìm trong ngực, quả nhiên trống không, lòng cả kinh, lập tức bối rối: “Thật sự không thấy! Nàng xác định là buổi sáng có nhìn thấy mà không phải là ta đánh rơi bên ngoài?”

Bế Nguyệt chui cả nửa thân mình ở trong rương, truyền ra thanh âm vang vang: “Lúc ta dọn chăn nhặt được đã đưa cho thiếu nãi nãi, ngay tại phòng này, khẳng định không sai được.”

Lăng Tử Nhan cũng gia nhập đội ngũ tìm kiếm cùng các nàng, năm người đem cả căn phòng lật tung lên, ngay cả mấy thứ đồ chơi nho nhỏ mà Lăng Tử Nhan từng đưa cho Dương Mạc Tuyền mà lúc trước nghĩ là đã đánh mất, giờ cũng bị bới ra, chỉ là không thấy bóng dáng miếng ngọc bội kia.

Dương Mạc Tuyền thất bại nhìn một đống hỗn độn trong phòng: “Chẳng lẽ thật sự không cánh mà bay?”

Bế Nguyệt vắt hết óc ra mà nghĩ: “Ta nhớ rõ lúc ta cùng thiếu nãi nãi nói chuyện, thiếu nãi nãi còn nắm trong tay mà, trò chuyện trò chuyện…A, ta nhớ ra rồi! Sau đó Vân La thiếu nãi nãi đến đây, câu chuyện liền chuyển hướng.”

“Tỷ tỷ?” Dương Mạc Tuyền nhíu mày: “Ngọc bội kia cũng không phải cái gì đáng giá, nàng lấy đi thì có ích gì?”

Lăng Tử Nhan vừa nghe thế liền nhảy dựng lên, sắc mặt giận dữ: “Nguyên lai là bị nữ nhân kia cầm, giờ ta đi lấy về!”Dương Mạc Tuyền vội vàng kéo nàng: “Bắt trộm phải có tang chứng, cho dù thật sự là nàng lấy, ngươi không có bằng chứng chứng minh là nàng, thế không phải là vô duyên vô cớ gây chuyện sao? Nếu không phải nàng lấy, vậy thì thành ra nghi oan cho ngươi khác. Chuyện này trước mắt cứ để thế đi, nếu thực sự đã mất, vậy ngày khác ta giúp ngươi làm một cái nữa là được.” Mặc dù khuyên Lăng Tử Nhan như thế, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn cảm thấy, ngọc bội này hẳn là bị Vân La cầm, chỉ sợ nàng ta cầm đi thì lại gây ra chuyện thị phi cho xem. Không đem ý nghĩ này nói cho Nhan nhi là sợ Nhan nhi không hỏi rõ trắng đen đã đi đại náo một phen, sinh hiềm khích là chuyện nhỏ, làm cho nhà cửa không có ngày yên bình, phiền đến cha và nương thì sẽ không tốt lắm, cứ đợi xem sao rồi hẵn nói.

Lăng Tử Nhan biết nàng nói có đạo lý, nhưng đánh mất ngọc bội, trong lòng vẫn rất khó chịu, trên mặt lộ vẻ ảo não: “Đều do ta không tốt.”

Dương Mạc Tuyền vỗ vỗ tay nàng, khuyên nhủ: “Mất trên tay ta, sao có thể trách ngươi được?”

Mọi người đem phòng thu dọn lại, Tử Y cũng không quấy rầy các nàng nữa, nói mấy câu liền tạm biệt trở về phòng. Lạc Nhạn từ hôm qua nghe được Bế Nguyệt phải lập gia đình đến giờ vẫn hậm hực, chỉ có nhìn thấy Bế Nguyệt, nói chuyện cùng nàng thì trong lòng mới tốt hơn một chút, thấy Lăng Tử Nhan trở về cùng Dương Mạc Tuyền, biết tạm thời không cần các nàng ở bên cạnh hầu hạ, liền kéo Bế Nguyệt ra hoa viên, nói mấy lời tâm sự.

Trong phòng lập tức chỉ còn lại Lăng Tử Nhan cùng Dương Mạc Tuyền hai người.

Lăng Tử Nhan không ngừng than ngắn thở dài, Dương Mạc Tuyền thì ở một bên nhẹ giọng khuyên nàng.

Nói tới Vân La, sau khi cầm ngọc bội từ trong phòng Dương Mạc Tuyền đi ra, trở lại phòng liền phát hiện Lăng Tử Hạo đã xuất môn. Buổi sáng đứng nấp sau cửa nghe hắn cùng Từ Liễu Thanh nói chuyện, tuy không nghe được rõ ràng nhưng cũng đứt quãng nghe được đại khái, Lăng Tử Hạo thế nhưng lại dùng sức mạnh cưỡng ép Dương Mạc Tuyền! Nam nhân này ngoài miệng nói cả đời yêu nàng nhưng trong lòng lại nhớ mãi không quên nữ nhân khác, bảo nàng sao có thể không tức giận? Đồng thời thế nhưng còn nghe được Dương Mạc Tuyền cùng Trương Hằng có tình, đối với nàng mà nói thì quả thực là cơ hội trời ban, sao có thể không hảo hảo nắm chắc đây?

Vân La chỉ ngồi trong chốc lát liền đứng dây, mang theo Trầm Ngư đi tới phòng Trương Hằng.

Trương Hằng đang ở trong phòng tự chơi cờ một mình, trên tay cầm một quân cờ trắng, thần sắc trên mặt một bộ suy tư. Vân La đi vào hắn cũng chưa phát giác.

Vân La cười chào một tiếng: “Tiên sinh thực có hứng trí!”

Thế này Trương Hằng mới thấy nàng, vội vàng đứng dậy thở dài.

Vân La nhìn bàn cờ nói: “Ván cờ này của tiên sinh, quân đen đã chiếm một nửa giang sơn, quân trắng chỉ có thể kéo dài hơi tàn, chẳng lẽ tiên sinh còn muốn xoay chuyển càn khôn?”

Trương Hằng cười nói: “Có câu nói bố trí nơi chết để tìm được đường sống, chỉ cần còn có một tia sinh cơ thì đều có khả năng có cơ hội ngẩng đầu trở lại.”Vân La lắc đầu: “Yết hầu đều đã bị chặt đứt, quân trắng muốn thắng cũng khó.”

Trương Hằng cũng thở dài một hơi: “Ta đã suy nghĩ mất nửa ngày cũng đều vẫn không nghĩ được đường ra.”

Vân La tinh ý nhìn sắc mặt mà lựa lời, cười nói: “Gian nan như thế, tiên sinh còn muốn tro tàn lại cháy, không nghĩ tiên sinh lại là một người kiên nghị như vậy.”

Trương Hằng vội vàng khiêm tốn nói: “Quận Vương phi quá khen.”

Vân La nói: “Kỳ thật quân trắng muốn thắng thực rất dễ dàng.”

“Sao?” Trương Hằng lập tức thần sắc trở nên vui mừng. Tàn cục này đã vây khốn hắn thật lâu, liền ôm quyền nói: “Còn thỉnh Quận Vương phi chỉ giáo.”

Vân La cười khẽ một tiếng, đưa tay đem một quân đen ở vị trí mấu chốt giữa bàn cờ lấy ra, thay đổi thành một quân trắng. Quân trắng nam bắc tương liên, lập tức thông suốt, tình thế đại biến, nói: “Liền đơn giản như vậy thôi.”

“Cái này…” Trương Hằng lộ vẻ khó xử: “Nào có kiểu chơi cờ như vậy? Thế căn bản là không hợp với quy củ.”

Vân La cười nói: “Ngươi quả nhiên là người thực cổ hủ, muốn thắng mà lại không biết linh động gì cả. Đây rõ ràng là nước cờ tử, muốn chết rồi mà sống lại thì chỉ có thể mượn tay người bên ngoài thôi, người làm đại sự không câu nệ đến tiểu tiết, chỉ cần có thể đạt được mục đính thì cần gì quản nó ti bỉ hay không đâu?”

Trương Hằng cuối cùng cũng nghe ra chút ý đồ của nàng, nói: “Hôm nay Quận Vương phi tới tìm Trương Hằng, tựa hồ không phải chỉ đơn giản là để chơi cờ?”

Vân La nói: “Ta thích nhất là giao tiếp với người thông minh.” Bốc một quân cờ, đột nhiên chuyển đề tài, cười nói: “Tiên sinh có còn nhớ thương hảo muội muội kia của ta không?” Còn nhấn mạnh tiếng “hảo muội muội”, ngữ khí tràn ngập châm chọc.

Trương Hằng nghe xong liền cả kinh, nhìn nàng, không biết ý đồ chân thật của nàng, không dám nói tiếp.

Vân La xuất ra miếng ngọc bội kia, mấy sợi tơ phía trên đã bị nàng dứt ra, chỉ còn một khối ngọc trơn bóng, nói: “Khối ngọc này màu sắc tầm thường, ở trong mắt người bình thường đã là tốt nhất, nhưng ở trong mắt ta thì không khác gì phế thạch, thật giống như hảo muội muội của ta, ở trong mắt ta bất quá là một nữ nhân cướp trượng phu người khác, nhưng ở trong mắt tiên sinh, chỉ sợ lại là Tây Thi Điêu Thuyền, mĩ nhân như hoa như ngọc phải không?”

Trương Hằng trầm ngâm mở miệng: “Ý tứ Quận Vương phi là, nhổ cái đinh trong mắt ngươi và thành toàn cho ta, nhất cử lưỡng tiện?”

Vân La vỗ tay cười nói: “Tiên sinh quả nhiên một chút liền thông, miếng ngọc này là của Dương Mạc Tuyền, là vật bên người mà mẫu thân nàng đưa cho nàng, nếu là vật riêng tư, lại phối hợp với một đoạn cố sự lấy giả thành thật thì sợ là nàng có nhảy xuống Hoàng Hà cũng đều không nói rõ được, đến lúc đó ta làm cho Tử Hạo viết một phong hưu thư, trực tiếp bỏ nàng, không phải là tiên sinh có thể như ý nguyện có được nàng sao? Hơn nữa ta đã nói với ngươi, đến nay Dương Mạc Tuyền vẫn là thân hoàn bích, trừ bỏ thanh danh có chút thiệt thòi ra thì tiên sinh lại chiếm hết mọi ưu việt.”

Trương Hằng bị nàng nói một phen làm phanh phanh tâm động, những ngày này hắn đều cân nhắc chuyện này, nếu giờ có nàng tương trợ, việc này tự nhiên sẽ là nước chảy thành sông, nhưng nếu cứ thế đáp ứng sẽ chỉ khiến Vân La cảm thấy dường như hắn chiếm tiện nghi rất lớn, tuy rằng thật sự là thế. Hơn nữa hắn đến Lăng phủ còn có một mục đích trọng yếu chưa đạt được, đem Mạc Tuyền mang đi thôi thì lại không cam lòng, ý niệm trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, nhân tiện nói: “Ta cùng Mạc Tuyền thanh mai trúc mã, nàng có tâm với ta, căn bản không cần vẽ rắn thêm chân như thế, sớm muộn gì Mạc Tuyền cũng sẽ đi theo ta, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Ta đến Lăng phủ cũng không chỉ là vì muốn cùng Mạc Tuyền được chung sống bên nhau, mục đích chân chính ta tới đây là muốn báo thù, lần trước Lăng Tử Nhan đánh ta bị thương, lại đâm khiến ta thương nặng, cừu mới cộng thêm hận cũ, nếu không báo được, thực uổng làm người!”

Vân La không biết nên cười hắn không biết lượng sức hay nên cười hắn không biết tốt xấu đây, thế nhưng lại ngây thơ nghĩ bằng năng lực của hắn lại có thể mang Dương Mạc Tuyền đi? Đến lúc đó người hắn không mang đi được mà có khi lại làm cho Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Hạo thành phu thê thực sự, chỉ sợ muốn vu oan giá họa cũng đều khó khăn. Nói đến báo thù thì lại càng khó hơn lên trời, Lăng Tử Nhan là Quận chúa, ai dám tùy tiện động vào nàng? Mà nghe khẩu khí Trương Hằng còn giống như không phải tùy tiện đánh Lăng Tử Nhan một chút là có thể hết giận vậy. Cố nén bực bội, nói: “Về chuyện báo thù, không biết tiên sinh có cao kiến gì?” Nói xong lại bổ sung: “Làm tổn thương tới tánh mạng là vạn vạn lần không thể, dù sao Nhan nhi cũng là tiểu cô của ta.”

Trương Hằng tóm được cái chân đau* của nàng là muốn nóng lòng trừ bỏ mối họa lớn trong lòng, quả nhiên là có thể đổi lấy điều kiện, liền làm bộ suy tư một lát, sau đó nói: “Được, ta liền cùng Quận Vương phi là giao dịch, chỉ cần ngươi nghĩ biện pháp làm cho Lăng Tử Nhan lập gia đình, vậy ta liền mang Dương Mạc Tuyền đi.”

(*ý nói điểm yếu)

“Khiến Nhan nhi lập gia đình?” Vân La nhất thời không thể hiểu được Trương Hằng suy tính cái gì? Vừa rồi còn nói báo thù, như thế nào lại nói muốn để Nhan nhi gả cho người khác?

Đương nhiên Trương Hằng cũng có ý nghĩ của mình, vừa rồi lúc tới Lăng Vương phủ, chính là muốn tìm một cơ hội cáo trạng vơi Lăng Vương, đánh Lăng Tử Nhan một chút, thế là đủ để báo thù, sao biết thế nhưng Lăng Tử Nhan lại khiến hắn bị thương nặng, còn thiếu điều khiến hắn mất mạng, làm cho thân thể hắn vốn không kham nổi một kích, lại càng thêm họa vô đơn chí. Sau lại biết thế nhưng nàng cũng thích Dương Mạc Tuyền thì hắn liền cải biến chủ ý, vết thương trên thân thể có thể mau phục hồi như cũ nhưng thương tâm lại có thể là một đời. Khiến cho Lăng Tử Nhan phải gả cho một nam nhân, so với chặt đứt tay chân nàng thì lại càng có thể giúp hắn báo thù, giải hận thống khoái.

Bảo Vân La chặt đứt tay chân Lăng Tử Nhan là vạn vạn lần không thể, nhưng khiến Lăng Tử Nhan lập gia đình thì thật ra nàng lại có chủ ý, vốn là chủ ý có sẵn, liền lập tức cười nói: “Việc này thì dễ thôi, mấy ngày trước Nhan nhi đã ở trước mặt Thái Hậu lập ‘tam chưởng chi ước’, nói nếu Lí Vi Tu đoạt được văn võ Trạng Nguyên thì Nhan nhi sẽ gả cho hắn. Ta sẽ viết một phong thư gửi cho phụ thân là có thể trao cho Nhan nhi một Trạng Nguyên lang quân rồi, chỉ là cái này không giống báo thù, lại giống báo ân hơn.”

Trương Hằng vui vẻ nói: “Như thế thì rất tốt!”

Hai người tự nhiên kín đáo mật bàn hợp kế một phen, có thể nói là thực nghĩ nát cả óc.

_Hết chương 61_