Đại Thú Tân Nương

Chương 18: Lão sư




Lăng Tử Nhan mới ở trong phòng được hai ngày, cả người nằm dài trên bàn, hai mắt vô thần, than thở ai oán, bộ dáng như thể có bệnh.

Lạc Nhạn sợ tới mức cũng không dám cản trở, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nói: “Tiểu thư, nếu người thật sự muốn đi ra ngoài, vậy chờ đến khi trời tối đi, chắc lão gia sẽ không đến, coi như người may mắn, ta xui xẻo.”

Lăng Tử Nhan vô lực phất tay xem thường: “Còn cần ngươi nói chắc, tối hôm qua ta đã ra ngoài, nhưng vì sao nàng không chịu gặp ta?” Câu trước là nói với Lạc Nhạn, một câu sau chỉ là lầm bầm tự nhủ.

Lạc Nhạn hoảng sợ, hôm qua thực sự nàng đã làm hết phận sự, trông chừng đến tận canh ba mới về phòng, thế mà Quận chúa vẫn đi ra ngoài, mà lại không gặp được Dương Mạc Tuyền sao? Kia nhất định là Quận Vương phi không chịu gặp rồi, trước đó vài ngày hai người vẫn còn tốt lắm mà, như thế nào mới xuất môn một chuyến, trở về liền thành người xa lạ như thế đây? Lạc Nhạn hỏi: “Tiểu thư, không phải người làm việc gì khiến thiếu nãi nãi tức giận đấy chứ?”

Lăng Tử Nhan bực bội nói: “Ta mà biết thì còn cần buồn khổ như vậy sao?”

Lạc Nhạn đành phải bó tay: “Tiểu thư cũng không biết, vậy Lạc Nhạn càng không biết, có khả năng vì thiếu nãi nãi cũng bị phạt đóng cửa tự kiểm điểm nên trong lòng không thoải mái a, chờ khi nào tâm tình nàng tốt lên, tự nhiên liền để ý người.”

“Hy vọng là như thế.” Lăng Tử Nhan vẫn sầu mi khổ kiếm như cũ, hôm qua Lạc Nhạn trở về nói tẩu tẩu không nhắn lại lời nào với nàng, trong lòng liền bất an, ngủ rồi lại bật dậy, vụng trộm chạy đi tìm Dương Mạc Tuyền, rõ ràng nhìn thấy trong phòng có ánh sáng, vừa hô một tiếng “tẩu tẩu”, ngọn nến liền phụt tắt, Bế Nguyệt từ trong phòng đi ra, nói tẩu tẩu ngủ rồi, có gọi cũng không được, đành phải trở về, cào rách cả da đầu cũng không nghĩ được đây là vì sao.

Lạc Nhạn thấy Lăng Tử Nhan mây đen đầy mặt cũng liền không khuyên nữa, ngẩng đầu thấy Trầm Ngư nâng khay tiến vào, vội vàng nói: “Tiểu thư, Trầm Ngư đã trở lại.”

Lăng Tử Nhan lập tức có tinh thần, vội hỏi: “Thế nào? Tẩu tẩu có ăn không?” Lại thấy Trầm Ngư bưng chén rượu nếp mà không hề có dấu vết được động qua, tâm lại rơi xuống đáy cốc.

Trầm Ngư buông khay, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thiếu nãi nãi nói nàng không đói bụng.”

Xem ra tẩu tẩu thực sự tức giận, trước kia mặc kệ đưa cho nàng cái gì, nàng đều nhận lấy, giờ ngay cả đồ ăn cũng đều trả về. Buồn bực đến mức ấy, khẳng định là do mình làm sai chuyện gì, nhưng thế nào cũng không thể ngồi đây chờ chết được, nhất định phải đi giải thích!

Lăng Tử Nhan nghĩ vậy liền vỗ bàn đứng lên, Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn làm sao còn dám ngăn đón nữa.

Trầm Ngư nói: “Lạc Nhạn nhanh chạy theo đi, ta ở đây trông chừng, nếu lão gia đến cũng có thể ứng phó.”

Lạc Nhạn không nói hai lời, chạy theo ra ngoài.

Lăng Tử Nhan đi vào sân liền thấy Dương Mạc Tuyền đang chăm sóc hoa, bồn lan quân tử kia là chính nàng tặng, chỉ thích bóng râm, không thích ánh sáng, mùa đông cũng có thể nở hoa, lúc lấy được mới chỉ có vài nụ hoa, thế nhưng giờ toàn bộ đã nở rộ. Đoá hoa màu cam, từng bông đậm nhạt không đồng nhất vây quanh cùng một chỗ, trông rất đẹp mắt, Dương Mạc Tuyền một thân tố nhã y sam đứng bên cạnh, phối với hoa lan trông lại càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.Dương Mạc Tuyền vẻ mặt chuyên chú, không thấy được Lăng Tử Nhan, Bế Nguyệt lại thấy được, vừa muốn nói cho nàng lại bị Lăng Tử Nhan ra ý bảo không được nói, cùng Lạc Nhạn lui ra ngoài.

Lăng Tử Nhan đi đến chỉ cách nàng một bước chân, nhìn ngón tay thon dài của nàng vốc một chút nước, sau đó cẩn thận vẩy lên mặt lá, trên mặt đầy vẻ chở che, khiến Lăng Tử Nhan thực ghen tị với đoá hoa lan ấy.

Dương Mạc Tuyền nhìn bồn lan quân tử có mấy chiếc lá khô héo liền muốn gọi Bế Nguyệt đưa kéo cho nàng, quay người lại thấy Lăng Tử Nhan đứng trước mặt, hoảng sợ, ôm lấy ngực, lòng còn sợ hãi nói: “Như thế nào đã đến mà không nói lời nào?”

Lăng Tử Nhan vừa rồi còn nghiến răng nghiến lợi tưởng đem toàn bộ hoa lan nhổ sạch, trong nháy mắt liền biến thành bộ dáng vô tội đáng thương, nhuyễn thanh mềm giọng nói: “Ta sợ tẩu tẩu nhìn thấy ta lại đuổi ta đi.”

Dương Mạc Tuyền vốn định thừa dịp nhiều ngày không gặp mặt, hảo hảo chỉnh lại tâm tư một chút, tiếc rằng chốc lát Lăng Tử Nhan đưa đến tờ giấy, lúc khác lại đưa đến đồ ăn, đuổi đi thì Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn lại thay phiên nhau tới hỏi một vài vấn đề không liên quan, đêm hôm khuya khoắt còn một mình chạy tới, làm cho nàng một đêm ngủ không yên ổn, trong lòng bị nhiễu loạn thành một đống hỗn độn, giờ nhìn Lăng Tử Nhan một bộ đáng thương giống như bị người ta vứt bỏ, lại không tự chủ được mà đau lòng, ôn nhu nói: “Sao ta lại đuổi ngươi chứ?”

Lăng Tử Nhan thấy nàng chẳng những không buồn bực mà ngữ khí lại còn thực ôn nhu, trong lòng sớm đã tấu nhạc đến hỏng rồi, quả nhiên tẩu tẩu mềm lòng, về sau phải dùng chiêu này nhiều mới được, nhưng trên mặt lại vẫn như cũ một bộ biểu tình thực bi thương, hận không thể nặn ra vài giọt lệ, càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, bắt lấy tay nàng đặt vào tay mình, từ từ nói: “Nếu Nhan nhi làm sai chuyện gì, tẩu tẩu có thể đánh ta mắng ta, nhưng trăm ngàn lần đừng không để ý đến ta, Nhan nhi sẽ rất khổ sở.”

Dương Mạc Tuyền thấy mắt nàng rơm rớm lệ quang, khuôn mặt vốn thông minh lại sinh ra vài phần động lòng người, chớ nói không để ý tới nàng, cho dù nàng đưa ra yêu cầu gì quá phận thì chỉ sợ cũng không chút do dự mà đáp ứng, trong lòng cũng sinh ra một tia tiếc nuối.

Đáng tiếc nàng có danh phận là tẩu tẩu, càng đáng tiếc lại đều là thân nữ nhi, không biết ngày sau ai có thể may mắn được làm Quận mã của Nhan nhi (chồng Quận chúa), nhất định người đó sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời. Vô thanh vô thức thở dài một hơi, cầm tay nàng ngồi trước bàn trang điểm, cầm một chiếc gương đồng đưa cho Lăng Tử Nhan: “Nhan nhi, ngươi xem ngươi sinh ra xinh đẹp như thế, lại còn là Quận chúa, nếu có thể đọc nhiều sách một chút, ít gây hoạ đi, nhất định sẽ có càng nhiều người ái mộ theo đuổi, đến lúc đó chọn một như ý lang quân, không phải rất tốt sao? Đâu cần đem thời gian lãng phí ở nơi này?”

Đây vẫn là lần đầu tiên Lăng Tử Nhan nghe được Dương Mạc Tuyền khen mình, có chút thẹn thùng, lại nghe nàng nói cái gì mà tìm như ý lang quân, cái gì lãng phí thời gian, những điều đó nàng lại chưa từng nghĩ tới. Thành gia lập thất? Gả cho Lí Vi Tu sao? Thà một đao giết nàng đi còn hơn! Còn ở bên tẩu tẩu, được thấy tẩu tẩu cười vui vẻ, sao lại nói là lãng phí thời gian? Nàng ước gì mỗi ngày mười hai canh giờ đều được ở bên cạnh tẩu tẩu mới tốt. Trong lòng không cho là đúng, ngoài miệng cũng không tiện phản bác, miễn khiến nàng hiểu lầm mình lại không nghe lời, chỉ nói: “Tẩu tẩu, người giúp ta hoạ mi đi.”Dương Mạc Tuyền thấy nàng chuyển hướng đề tài, cũng không biết nàng có nghe vào tai chút nào hay không, việc này cũng không gấp, chỉ có thể chậm rãi khuyên bảo mà thôi.

Dương Mạc Tuyền cầm lấy bút, bảo nàng nhắm mắt lại, chỉ thấy nàng mi mục như hoạ, mảnh mai uyển chuyển như một làn khói nhẹ, đã vốn cực mĩ, thế nào cần hoạ nữa? Ánh mắt không khỏi di chuyển xuống dưới, dừng lại trên đôi môi kiều diễm ướt át kia, lại chợt nhớ về ngày ấy, lập tức gương mặt thoáng đỏ hồng.

Lăng Tử Nhan thấy nàng chậm chạp chưa hoạ, liền mở mắt ra, chỉ thấy nàng cầm bút vẽ, nhìn mình ngẩn người, trên mặt còn nhiễm một màu hồng vựng, tâm ý tương thông, lập tức đoán ra vài phần, một lần nữa nhắm mắt lại, coi như không biết, nhưng ý cười khó nén, khoé miệng vẫn không khỏi cong lên.

Dương Mạc Tuyền nhìn thấy nụ cười của nàng mới biết mình thất thố, vội vàng hạ vài nét bút trên đôi mày của nàng liền nói tốt lắm. Lăng Tử Nhan nhìn không hài lòng, muốn nàng vẽ đậm hơn nhưng thế nào Dương Mạc Tuyền cũng không chịu.

“Vậy ta hoạ giúp ngươi.” Lăng Tử Nhan nói xong liền đưa tay định lấy bút vẽ trong tay nàng, đương nhiên Dương Mạc Tuyền không cho, một đuổi một chạy đùa giỡn ầm ĩ trong phòng.

Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn ở ngoài nghe được tiếng cười, biết rốt cục các nàng đã giảng hoà, cũng yên lòng, chợt thấy Trầm Ngư cùng Tu Hoa đến, thầm kêu không xong, hạn xử phạt Quận chúa ba ngày còn chưa hết mà Quận chúa đã ra khỏi phòng, sợ là đã bị lão gia biết nên mới để Tu Hoa đến, hai người vội vàng ra đón.

Lạc Nhạn hỏi: “Ngươi đến tìm tiểu thư sao?”

Trầm Ngư nói: “Đúng vậy, tiểu thư đâu?”

Lạc Nhạn chỉ vào trong phòng: “Đang nói chuyện với thiếu nãi nãi.”

Tu Hoa nói: “Đúng lúc hai người đều ở đây, lão gia phân phó để cho hai nàng cùng đến thư phòng.”

Lạc Nhạn gấp gáp hỏi: “Có phải lão gia biết tiểu thư không đóng cửa tự kiểm điểm nên muốn xử phạt không?”

Tu Hoa lắc đầu: “Cả ngày lão gia đều ở trong thư phòng, vừa mới có khách nhân vào phủ nên mới tìm các nàng tới gặp mặt.”

Lúc này Lạc Nhạn và Bế Nguyệt mới yên lòng, gõ cửa tiến vào thuật lại.

Lăng Tử Nhan đang đùa giỡn vui vẻ, làm gì có hứng thú đi gặp khách nhân gì, nhưng muốn nàng cùng tẩu tẩu đi thì lại không một câu oán hận.

Hai người đến thư phòng liền nhìn thấy một nam tử mặc trường sam đứng quay lưng về phía các nàng, Lăng Tử Nhan nhìn bóng dáng có chút quen thuộc, nhất thời không nhớ nổi là ai, mà Dương Mạc Tuyền lại liếc mắt một cái liền nhận ra.

Lăng Viễn Kiếm nhìn thấy hai người, lập tức nói: “Mau đến đây, Nhan nhi, mau tới ra mắt lão sư.”

Lăng Tử Nhan nghi hoặc, lão sư gì chứ? Đợi cho người kia xoay người lại liền lập tức cả kinh suýt nữa rớt cả cằm, không phải chính là kẻ mà hôm đón dâu bị nàng đánh gần chết, Trương Hằng, Hằng ca ca của tẩu tẩu đấy sao? Chuyện đánh người nàng vẫn gạt phụ thân, không biết Trương Hằng đã tố cáo chưa, càng không biết như thế nào hắn lại xuất hiện ở Vương phủ, còn làm lão sư của nàng.

Khi Dương Mạc Tuyền nhìn thấy Trương Hằng thì chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu, Hằng ca ca chính là vì nàng mà đến.

Trương Hằng nhấc tay vái chào trước: “Quận chúa, Quận…Vương phi.” Lúc nhìn Dương Mạc Tuyền lại hơi dừng một chút.

Dương Mạc Tuyền không biết hắn có nói bọn họ là người quen cũ hay không, cũng không dám mạo muội thừa nhận quen biết hắn, chỉ khách khí nói: “Tiên sinh hảo.”

Lăng Viễn Kiếm cười, giới thiệu với các nàng: “Tiên sinh tinh thông cầm kì, cho nên ta thỉnh tiên sinh đến dạy Nhan nhi cầm nghệ cùng kì nghệ, nếu Mạc Tuyền nguyện ý cũng có thể học cùng, ta chỉ sợ tính tình Nhan nhi thiếu kiên nhẫn, học một mình không thú vị liền dễ bỏ dở giữa chừng.”

Dương Mạc Tuyền nghe hắn nói như vậy, tựa hồ cũng không biết quan hệ của nàng cùng Hằng ca ca, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, gật đầu đáp ứng: “Mạc Tuyền đã sớm có lòng muốn học cầm.”

Lăng Tử Nhan từ trong nỗi khiếp sợ tỉnh lại, lập tức đoán mò mục đích Trương Hằng đến đây, đầu tiên là đoán hắn đến để báo thù, ngày đó đánh hắn chỉ còn nửa cái mạng, hiện giờ khôi phục nguyên khí liền muốn trà trộn vào Vương phủ, sau đó sẽ tìm cơ hội tố cáo với phụ thân tội trạng của mình, thích thú chỉ ra kẻ có tội. Bất quá ngẫm lại lại phủ định, nếu hắn thực sự muốn báo thù thì đã sớm nói với phụ thân rồi, mà nàng cũng đã bị gia pháp xử trí, đánh cho không xuống được giường mới phải.

Lại nhìn hắn cố ý như vô tình nhìn lén tẩu tẩu, lòng như thể nhảy lên một cái, lập tức tai thính mắt sáng, hắn đến là để tìm tẩu tẩu! Trước khi tẩu tẩu được gả về đây có vẻ rất thân quen với kẻ này, ngày đó nếu không phải tẩu tẩu ngăn cản thì khẳng định còn phải đánh hắn nhiều gậy nữa. Hắn trăm phương ngàn kế để có thể đảm đương chức lão sư của nàng, không có khả năng chỉ đơn giản là muốn gặp tẩu tẩu, chẳng lẽ muốn mang tẩu tẩu đi? Nghĩ vậy, trong lòng lập tức nổi lên địch ý, ánh mắt loé lên hàn quang sắc bén.

Trương Hằng chạm phải ánh mắt của Lăng Tử Nhan, không khỏi run lên, lập tức xoay mặt tránh đi.

Lăng Viễn Kiếm thấy Lăng Tử Nhan chẳng những không gọi lão sư, sắc mặt lại còn không tốt, nghĩ nàng cứng đầu không chịu học cầm, liền quát: “Còn không kêu ‘lão sư’? Về sau đi theo lão sư học cầm cho tốt, nếu ta nghe được lão sư nói ngươi không nghe lời, dù chỉ nửa câu thì nhất định cũng sẽ phạt không nhẹ.”

“Vâng.” Lăng Tử Nhan đáp ứng, sau đó từ kẽ răng rít lên hai chữ: “Lão sư.”

Trương Hằng nghe được liền không rét mà run, mặc dù không biết vì sao Lăng tử Nhan lại có địch ý lớn như thế với hắn, nhưng trong lòng vốn đã lo lắng có thừa, giờ lại nhiều thêm một phần khiếp ý.

Mà Dương Mạc Tuyền căn bản không chú ý tới sắc mặt Lăng Tử Nhan biến hoá, trong lòng lại nghĩ: “Ta đã gả làm thê tử kẻ khác, chẳng lẽ Hằng ca ca còn chưa hết hy vọng?”

_Hết chương 18_