Đại Thời Đại 1958

Chương 97: Cầm nhầm lời thoại rồi




Các anh chị em cứ nhìn mà xem, trái tự do, phải dân chủ, toàn cầu ở giữa, nhân đạo trong tim, quyền đánh Saddam Trung Đông, chân đạp Gaddafi Bắc Phi, chuyện này Serov không nói ra thì ai mà biết được? Chỉ bằng đám kém phát triển môn lịch sử các ngươi? Các ngươi tuyệt đối không hiểu được, cái loại khí thế tù trưởng toàn trái đất khi America độc cô cầu bại…

Cái trò vặt vãnh động tay động chân, di hoa tiếp mộc trên ảnh chụp này, đối với nước Mỹ mà nói, thật chỉ như vài hạt mưa bụi. Đối với đồng chí còn chưa đủ trình độ như Mendeleev, Serov nhất định phải chỉnh đốn lại ý thức của anh ta, “Đồng chí Mendeleev, tất cả mọi chuyện đều có hai mặt tốt xấu, không có những chuyện tối tăm chúng ta làm, lấy đâu ra lòng tin để tổ quốc hô vang xã hội chủ nghĩa. Mọi người mặc dù có phân công khác biệt, nhưng đều là để cống hiến cho tổ quốc, không khéo chính là, những chuyện chúng ta là không thể để lộ ra ngoài.”

“Chuyện có vẻ là như vậy!” Không biết rằng trong mắt cấp trên, mình đã thoái hóa thành người trẻ tuổi, Mendeleev cẩn thận suy nghĩ một hồi, tựa hồ cảm thấy lời Serov nói có chút đạo lý, nhưng lại cũng cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.

Đúng hay không đúng, loại chuyện nhỏ nhặt này Serov không thèm để trong lòng, việc hắn đang làm hiện tại so với nước Mỹ chỉ là bợm nhỏ gặp bợm lớn, người ta có thể lấy ảnh chụp Nepal, mở to mắt nói rằng là cao nguyên, cũng có thể nói biểu tình ở Cairo đang diễn ra tại Damascus, chút thủ đoạn vặt vãnh này của Serov có thể so sánh được hay sao?

“Truyền về trong nước đi, để các đồng chí ở Bộ Truyền thông quyết định!” Nhiệm vụ tẩy não còn xa xôi gian khổ, không phải chỉ đơn giản như vậy, nhưng Serov tin tưởng, chỉ cần có thời gian, chắc chắn có thể bồi dưỡng Mendeleev thành một tên cặn bã.

Nếu người của Bộ Truyền thông không hiểu được ý nghĩa của những tấm ảnh đó, Serov sau này nắm giữ được KGB nhất định sẽ vì tổ quốc thanh trừ một đám phản đồ.

Ngày thứ hai, một vòng công kích thường nhật mới lại bắt đầu, thông tin đầu đề của Thông tấn TASS đăng tải sự thật về việc cảnh sát Italia trấn áp người dân, phối hợp với những bức ảnh Serov sai người chụp lại làm chứng cứ. Cùng thời gian, báo chí Ba Lan, Tiệp Khắc, Công hòa Dân chủ Đức, Bulgaria cùng Nam Tư rối rít đăng tải lại bài viết của Thông tấn TASS, nòng pháo nhất trí nhắm chuẩn vào Italia, triển khai công kích mãnh liệt.

Đại sứ tất cả các nước xã hội chủ nghĩa thường trú tại Italia lục tục phát biểu, họ tuyệt đối không thể chấp nhận hành vi lựa chọn sử dụng bạo lực với người dân tay không tấc sắt này, Serov đứng trước đại sứ của các quốc gia hữu hảo, nói: “Không một ai được phép không tôn trọng nhân dân, hôm nay cảnh sát Italia tuy rằng có thể sử dụng bạo lực với nhân dân, nhưng một số người cần phải cẩn thận, dùng bạo lực đối đãi với nhân dân, chỉ có thể đổi lại bạo lực của nhân dân, Tôi biết có một số kẻ tự nhận mình là đẳng cấp cao rất sợ hãi một từ, nhưng hôm nay tôi phải nói ra, từ đó chính là, cách mạng…”

“Cách mạng muôn năm…” Bao gồm cả Serov, đại sứ của tất cả các nước xã hội chủ nghĩa cùng nhau hô vang.

“Không nghi ngờ gì, chính phủ Italia hiện tại chỉ đại biểu cho lợi ích của một số nhỏ người giàu, hy vọng đảng Dân chủ Thiên chúa giáo có thể nhìn thẳng vào ý kiến của nhân dân, nếu không sự phẫn nộ của nhân dân sẽ hóa thành núi lửa phun trào, hủy diệt bọn họ…” Serov phát biểu ngôn luận kể trên trước mặt phóng viên Nhật báo Roma.

“Đồng chí Serov, việc này không phù hợp với kế hoạch anh lập ra!” Mendeleev lên tiếng sau khi phóng viên Nhật báo Roma rời đi.

“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ mấy tấm ảnh lại khiến sự tình xuất hiện biến hóa lớn như thế!” Serov ngón tay bấm chặt huyệt nhân trung, có chút mệt mỏi nói: “Bây giờ còn cách tổng tuyển cử năm tháng, phát động vào lúc này có hơi quá sớm, tôi không thích có chuyện ngoài ý muốn thế này xuất hiện, nhưng không thể không thừa nhận, kế hoạch thực sự không nhanh bằng biến hóa…”

“Vậy bây giờ phải làm thế nào? Để Shirekov đã ngoài dò la tình hình?” Mendeleev đề nghị, “Trước tiên xem người Mỹ có phản ứng gì, loại thủ đoạn nhỏ này người Mỹ hẳn là không thèm để ý…”

“Chỉ có thể được đến đâu hay đến đó vậy!” Serov bất đắc dĩ vò vò mấy tấm hình, nếu có thể làm khó được người Mỹ mới là lạ. Người ta chính là dùng cái này dựng nghiệp, hơn nữa khi nước Mỹ bắt đầu không cần đến liêm sỉ, có lẽ ngay chính người dân Mỹ cũng phải thấy sợ hãi. Thời kỳ Chiến tranh Lạnh, những người bạn độc tài của nước Mỹ có thể chứng minh rõ ràng cho điều này.

Chính phủ Italia lập tức tiến hành cải chính, tìm ra thiếu nữ lúc đó, đồng thời công bố tình hình ngày hôm ấy, cuối cùng thủ tướng Italia Mario Scelba ra mặt, phát biểu trước phóng viên của tất cả các tờ báo có sức ảnh hưởng, “Biểu tình ngày hôm đó, cảnh sát duy trì sự kiềm chế tối đa, không xuất hiện sự kiện đổ máu. Nếu như cảnh sát của chúng ta lựa chọn thủ đoạn bạo lực thì chắc chắn sẽ không thể chỉ có một chút ảnh chụp như vậy!”

Đại sứ Mỹ Smith cũng bảy tỏ, hôm đó không xuất hiện tình huống bạo lực, “Đây là một âm mưu của những kẻ có ý đồ, dùng thủ đoạn bóp méo sự thật để đạt tới mục đích không thể nói ra của mình…”

Duy trì sự kiếm chế tối đa? Serov thậm chí phải hoài nghi tổng thống Italia có phải là đọc sai lời thoại hay không, bộ lời thoại này ở trong chuyện này là thông dụng toàn thế giới? “Nhân dân là chủ nhân của đất nước, nhưng nhân dân trong thời gian bình thường chỉ là một người bàng quan của đất nước này, tôi chỉ có thể nói như vậy mà thôi!” Serov bất đắc dĩ bày tỏ: “Đúng thế, những kháng nghị đó không phải là của nhân dân Ý, việc làm ăn của họ không đáng một xu, chỉ là bố thí của các phú hào vĩ đại mà thôi, ngay cả sống sót cũng chỉ là vọng tưởng thì còn cần cái gì đến những thứ hư giả như tôn nghiêm, dân chủ…”

Tổng bí thư đảng Cộng sản Ý Palmiro Togliatti cực kỳ bất mãn với phát biểu của thủ tướng Mario Scelba, nói: “Khi cảnh sát ép buộc lôi kéo một thiếu nữ, thủ tướng của chúng ta không ngờ lại có thể nói cảnh sát đã duy trì kiềm chế tối đa, khiến tôi rất khó mà tin được, trên đất nước này còn có gì không thể sửa đổi được nữa…”

Sự kiện thiếu nữ chẳng qua chỉ là một mồi lửa, không khí chính trị Italia vốn đã là đối lập, phe xã hội chủ nghĩa và phe tư bản chủ nghĩa đều có người đại diện cho mình trong quốc nội Italia, lần công kích lẫn nhau này chỉ là làm nóng cho trước cho cuộc quyết đấu thư hùng mấy tháng sau mà thôi.

Cuộc tranh cãi này ở Italia rất nhanh chóng biến thành cuộc đấu giữa đảng Cộng sản và đảng Dân chủ Thiên chúa giáo, còn ở ngoài nước, không cần biết là nước xã hội chủ nghĩa phe Liên Xô hay nước tư bản chủ nghĩa phe Mỹ, tất cả đều mở hết công suất, hò reo cổ vũ cho bạn bè của mình. Ngoài nước Pháp ra, gần như tất cả mọi quốc gia đều gia nhập vào cuộc chiến dư luận này….

Cộng hòa Liên bang Đức và Cộng hòa Dân chủ Đức, Tây Ban Nha và Nam Tư, Anh và Tiệp Khắc, cơ hồ cứ một nước vừa mới phát biểu góc nhìn của mình xong liền lập tức gặp phải phản bác từ quốc gia phe đối phương, bên mình vừa mới viết xong bài báo phản bác thì đã phát hiện quốc gia công kích mình đã đổi sang người khác.

Cuộc chiến dư luận kéo dài suốt một tháng ròng rã, phe xã hội chủ nghĩa và phe tư bản chủ nghĩa bất phân thắng bại, ngoài phí mất một số bút máy và nước bọt ra thì chẳng đạt được điều gì.

Nhưng trong quốc nội Italia, sự tình lại có khác biệt, con người ta theo bản năng thường đồng tình với kẻ yếu, một cảnh sát vũ trang đầy đủ và một thiếu nữ tay không tấc sắt, dựa vào ấn tượng đầu tiên, người ta rất dễ dàng đưa ra lựa chọn