Đại Thời Đại 1958

Chương 95: Tôi đã báo cảnh sát rồi




“Kết quả đang được thống kê rồi!” Roman vỗ vỗ vai ông bạn già của mình, nắm rõ chi tiết như lòng bàn tay, nói: “Lần này thành quả ở Italia là lớn nhất, Serov lừa cho Italia đủ thảm, tiền tài thu về đại khái gấp một trăm lần số vốn bỏ ra, các nước Pháp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Tây Đức, Áo, Hy Lạp, vân vân, cộng lại lên tới hai tỷ USD! Toàn bộ châu Âu, số lượng người tự sát đã vượt quá năm trăm người, số người nghèo trắng tay mạng lưới tình báo của chúng ta đã không đủ sức để thống kê nữa!”

“Ồ, cũng không tồi! Có thể trả lương cho toàn bộ cơ quan chúng ta hai năm rồi!” Mặc dù trong lòng cực kỳ kinh ngạc nhưng Panyushkin vẫn thể hiện ra một vẻ ung dung bình thản. Roman muốn nhìn thấy vẻ bất ngờ kinh ngạc của ta? Không có cửa đâu. Ông ta hơi dừng lại rồi tiếp tục hỏi: “Kết quả các phương diện khác thế nào rồi?”

Roman trong lòng thầm chửi đổng, nói thật nhẹ nhàng, có thể trả lương cho toàn bộ cơ quan hai năm rồi, mạng lưới của KGB bao trùm toàn thế giới, cộng thêm các nguồn thông tin nhân số lên tới cả triệu người, số tiền đủ nuôi một triệu người hai năm, trong mắt Panyushkin lại giống như cũng chỉ đến như vậy, đảng viên Cộng sản chúng ta có gì nói nấy không tốt hơn sao, “Ở phía Italia, tình huống nghiêm trọng nhất, mức độ dồn ứ của tất cả các loại sản phẩm đều rất nghiêm trọng, nhất là rượu nho và đồ gia dụng, đã chất chứa sản lượng trọn một năm. Phương diện đồ gia dụng không dễ tính toán, sản lượng rượu nho đã đủ cung cấp cho người Ý uống rượu miễn phí một năm rồi!”

“Người Ý còn có tiền mà tiêu dùng sao?” Panyushkin cười khà khà đùa cợt, “Xem ra đồng chí Serov làm việc còn chưa đạt kết quả mỹ mãn!”

Roman cười cười, không để ý tới trò đùa của Panyushkin, tiếp tục nói: “Anh, Pháp và các nước khác cũng không nhẹ nhàng, nơi nào cũng có dồn ứ sản phẩm từ một quý đến nửa năm, cộng thêm sản phẩm bày bán ngừng tiêu thụ, tinh huống không quá lạc quan. Có điều, Tây Đức lại nằm ngoài dự kiến, Tây Đức gần như không có sản phẩm dồn ứ, so với tình hình ở các quốc gia khác thì đã tốt hơn rất nhiều...”

“Không có chuyện gì có thể hoàn mỹ trọn vẹn, tôi đã rất hài lòng với thành quả lần này rồi!” Gương mặt cứng đơ của Panyushkin lúc này cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hiếm thấy, “Tiền thưởng cho các thành viên tiểu tổ đã chuẩn bị xong chưa…” “Xong rồi, chỉ là về chuyện này đồng chí Serov có vẻ có quan điểm khác biệt…” Roman nói.

“Cho thành viên tiểu tổ 1% tiền thưởng?” Panyushkin lắc đầu phủ quyết đề nghị này, “Vậy là quá nhiều, 1% thu hoạch, đã là tổng số kinh phí đồng chí Serov mang tới Italia rồi, tiểu tổ chỉ có tám người, chẳng lẽ để bọn họ đều trở thành triệu phú?”

“Cũng có thể đồng chí trẻ tuổi của chúng ta còn hơi thiếu cân nhắc!” Roman cũng cảm thấy suy nghĩ của Serov quá ngây thơ, một lần hành động mỗi người được chia 1 triệu USD, chuyện này khi mở họp thảo luận chắc chắn sẽ không thể được thông qua.

“Trước tiên áp lại rồi tính, nếu như điệp viên của chúng ta có thể liên tục lập công, Tổng cục đương nhiên sẽ không bạc đãi họ!” Với phương pháp khen thưởng Serov não giật nghĩ ra, Panyushkin chỉ có thể bày tỏ bất đắc dĩ.

Serov rảnh rỗi không việc gì thường xuyên não giật, hiện tại đang khá là khoái chí, thời kỳ Chiến tranh Lạnh, ít nhất còn có một nửa dư luận thế giới nằm trong tầm khống chế của các nước xã hội chủ nghĩa, ít nhất cũng không cô lập lẻ loi như tổ quốc ở kiếp trước, ít nhất theo tình hình hiện tại, sự chỉ trích của các nước xã hội chủ nghĩa vẫn còn có chút kết quả, mặc dù ít nhưng có còn hơn không.

Chí ít là bây giờ, cũng tức là một tuần sau tụ hội của đảng Cộng sản Ý, ngày thứ ba phe xã hội chủ nghĩa lên án chỉ trích, chính phủ Italia cuối cùng cũng bày tỏ thái độ, coi như thừa nhận mình giám sát bất lực. Mario Scelba coi như chính thức đưa ra lời xin lỗi, đồng thời đại diện cho đảng cầm quyền bày tỏ sự áy náy với sự kiện lần này.

“Bao nhiêu người nhảy lầu như vậy, bày tỏ áy náy là xong việc rồi. Tất cả mọi chính phủ trên thế giới cũng thật sự là vô liêm sỉ giống nhau!” Serov lúc này đang ngồi một tư thế vô cùng bất nhã, ở trên tường bao gần cổng Đại sứ quán, mắt nhìn chằm chằm vào phía bên kia đại lộ.

Thân là một phần tử thuộc quốc gia xã hội chủ nghĩa, Serov cho rằng người người bình đẳng, tự nhiên là cũng sẽ không để ý tới hình tượng, nhất là khi đứng xem làn sóng biểu tình. “Cảm ơn!” Ngồi trên tường bao, Serov nhìn đầu bếp không quên bày tỏ cảm ơn, trực tiếp ăn luôn tại chỗ, tiếp tục xem diễn trò. Nội dung cũng không phải là quá mới mẻ, chỉ là biểu tình thường thấy của thế giới tự do thôi, đối tượng ấy à, Đại sứ quán Mỹ…

Vừa nhét bánh mì vào mồm, Serov vừa ngồi xem làn sóng biểu tình, với thị lực của hắn, cầm ống nhòm ngồi trên tường bao, tự nhiên là thu hết tình hình ở Đại sứ quán Mỹ vào trong tầm mắt, “Mình cũng muốn chạy lên ném hai ba cục gạch, những người này không phải do Mendeleev phái người đi kích động đấy chứ?” Serov mồm nhét bánh mì, lúng búng nói.

Nghĩ ngợi nửa buổi, Serov quyết định chờ đến khi tan chuyện tìm Mendeleev tới hỏi, kỳ thực cũng không cần tìm, Mendeleev đã tới nơi, “Đồng chí Serov, anh xuống đây trước đã…” Mendeleev đầy vẻ bất lực, tường rào cao như thế, anh trèo lên đó kiểu gì vậy?

“Có chuyện gì? Anh không thấy cảnh tượng tráng quan đến thế nào sao? Cảnh tượng này qua mười năm nữa cũng chưa chắc đã có lại. Nhìn xem, ném đá rồi…” Serov uống một ngụm bia đen Đức, đột nhiên chỉ về phía đối diện gào lên, phất phất tay bực bội nói, “Có chuyện gì trong phạm vi chức trách của mình anh cứ tự động giải quyết, đừng có quấy rầy tôi xem diễn trò…”

Đoàn người biểu tình cũng không được như hậu thế, động cái là vài chục, vài trăm nghìn người, nhưng mà khu vực Đại sứ quán thì cũng là lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng như thế này, hơn nghìn người bao vây Đại sứ quán Mỹ hò hét, có một số người quá khích đã bắt đầu ném gạch đá.

“Đại sứ quán Mỹ không phải có đội hải quân lục chiến sao? Ra mặt đi chứ, để đám dân đen này biết được nắm đấm thép của chủ nghĩa đế quốc cứng rắn đến mức nào, đến lúc thể hiện uy nghiêm của chủ nghĩa đế quốc Mỹ rồi!” Xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, nếu không phải Đại sứ Mỹ và Liên Xô đều nằm trong tầm mắt của đối phương, Serov thậm chí đã tính đến chuyện thanh toán chi phí ăn uống cho đám người biểu tình.

“Đồng chí Serov, là điện báo của Tổng cục, vượt quá thẩm quyền của tôi!” Mendeleev bất đắc dĩ nói.

“Gấp lắm à?” Serov vẻ mặt cực kỳ lưu luyến, cơ hội này thực sự không nhiều mà….

“Được rồi, được rồi, rất gấp đúng không!” Serov vừa chuẩn bị nhảy xuống lại dừng lại, bảo Mendeleev đưa tới một chiếc loa cầm tay, hướng về phía Đại sứ quán Mỹ gào lên: “Hy vọng Đại sứ quán Mỹ sớm giải quyết vấn đề trước mắt, do sự vô trách nhiệm của Đại sứ quán Mỹ, hiện tại đã gây ảnh hưởng tới công tác của Liên Xô cùng các quốc gia khác. Đại sứ Smith, mong ông kiểm soát cục diện…”

Serov liên tục gào lên mấy lần vẫn còn chưa thỏa mãn hẳn, nhảy xuống, để nhân viên công tác thu dọn sạch sẽ vỏ chai bia, vụn bánh mỳ trên tường rào, trở về trong Đại sứ quán.

“Gã Serov khốn kiếp này!” Cho dù giữa vòng vây của làn sóng biểu tình ồ ạt, Smith vẫn có thể nghe được tiếng của Serov, dù sao thì hai Đại sứ quán cũng ở cách nhau quá gần, không có chuyện gì mất mặt hơn thế này trước mặt đối phương nữa, Smith nổi giận đùng đùng hỏi: “Mau để chính phủ Italia tới giải quyết, cảnh sát ở đâu? Tôi nhớ lúc nãy đã báo cảnh sát rồi cơ mà!”