Hiện tại trong mắt Serov, Smith không còn là đại sứ Mỹ nữa mà là từ đại diện cho thiểu năng. Đây không phải Serov không tôn trọng đối thủ của mình, cũng không phải tự tìm kiếm thắng lợi tinh thần kiểu AQ, chỉ là cảm giác đối lập của khung cảnh này thật sự quá chói mắt. một vị đại sứ nước Mỹ vậy mà lại từ hai vị điệp viên cao cấp Liên Xô tốt nghiệp Gatchina, tìm kiếm sự tự tôn. ‘Nếu ông mà biết ta chính là cấp trên của hai người này, có lẽ ngay mai sẽ từ chức về quê cày ruộng mất!” Serov thực sự không muốn để ý tới Smith, chỉ có thể coi như không nhìn thấy, uống champagne giương mắt nhìn trời, “Hôm nay thời tiết khá tốt, chỉ là không nhìn thấy sao….”
Cơ hội này thực sự là nghìn năm khó gặp, mấy tháng gần đây Smith đã sắp bị Serov ép cho phát điên rồi, vừa mới tạm thở dốc khỏi đợt truy kích như chó điên, ông ta đã nôn nóng không chờ đợi nổi muốn phát động phản kích, để Serov nếm thử đòn phản công sắc bén của thế giới tự do, sao có thể vì Serov không đáp lời mà đơn giản bỏ qua cho hắn?
“Tôi nghĩ những người có mặt ở đây chắc chắn đều có cách nhìn khác biệt, ví dụ như ngài đại sứ Liên Xô Serov, tin rằng đại sứ Serov nhất định sẽ có ý kiến khác biệt. Là một công dân nước Mỹ vẫn luôn được tiếp nhận giá trị quan tự do, tôi có thể lắng nghe những ý kiến khác biệt vào bất kỳ lúc nào, ở bất kỳ nơi đâu!” Smith nói năng rành rọt, giống như đã quên mất nỗi hổ thẹn phải trốn trong Đại sứ quán suốt mấy tháng không dám ra mặt của mình.
Cho dù hôm nay ông thắng được ta thì đã làm sao? Hiện trường cùng lắm được hơn trăm người, cũng chẳng phải hoàn cảnh công cộng, chẳng tạo được đến ảnh hưởng nhất định nào. Serov thậm chí hoài nghi, có phải mình đã tạo thành ám ảnh tâm lý trong lòng đối phương, hoặc là Smith đã đánh mất lý trí rồi.
Thúc đẩy giá trị quan của nước Mỹ cũng không cần phải vội vàng như vậy chứ? Serov dùng tiếng Anh nói nhẹ bỗng: “Rất xin lỗi, đồng chí Smith, hôm nay tôi không dự tính được tình huống này cho nên không mang theo phiên dịch…” Mặc dù là ta chủ động thò mặt tới để cho ông sỉ nhục, nhưng tốt xấu gì cũng phải làm cao một chút, để ông có tý cảm giác thành công.
“Không vấn đề gì, những người ở đây đều là đội ngũ tinh anh của Italia, chúng ta dùng tiếng Anh, bọn họ cũng có thể hiểu được ý của chúng ta!” Smith một bộ nắm chắc tất thảy, giống như hôm nay đã tìm lại được sự tự tin biến mất từ lâu.
“Đồng chí Smith, như vậy có vẻ không ổn? Dù sao hôm nay chúng ta chỉ là khách mời, trong hoàn cảnh thế này cần phải cân nhắc một chút tới cảm thụ của vợ chồng Daniel!” Serov ra vẻ khó khăn, thả trước bắt sau nói: “Chúng ta tranh luận ở đây nhất định sẽ làm phiền tới cảm hứng của nhiều khách khứa, hơn nữa trong bữa tiệc rượu thế này bàn luận vấn đề chính trị quá nghiêm túc thì có hơi không phù hợp hoàn cảnh!”
Serov bộ dạng tránh trớ, so với một thời gian trước đuổi sát sau sau mông Smith đòi tranh luận thật giống như hai người khác nhau. Càng như vậy thì Smith càng cảm thấy hôm nay đã lúc để trút giận, thời cơ không thể để lỡ, lỡ rồi là không quay lại, đó chính là suy nghĩ của Smith lúc này.
“Nếu đã như vậy thì thôi bỏ đi!” Smith vẻ mặt tiếc nối, nói: “Kỳ thực bản thân tôi cũng chỉ có ý tốt, hy vọng mọi người có thể lắng nghe những ý kiến khác biệt, xem ra đại sứ Serov hôm nay có lẽ không sẵn lòng giúp chúng ta phân tích vấn đề từ góc độ xã hội chủ nghĩa.” Trong lúc nói, Smith còn lắc lắc đàu, bộ dạng rất là tiếc nuối.
Chỉ sợ ta vừa nói chuyện, ông lại bộc phát bệnh tim, nhường vị trí cho đời đại sứ tiếp theo mất. Ánh mắt Serov đầy vẻ bỡn cợt, sắc mặt lại rất là kích động, giống như một võ sỹ quyền anh đã bị đối thủ chọc giận, có chút thẹn quá hóa giận, kêu lên: “Đại sứ Smith, xin chú ý một chút, đây là địa điểm tư nhân…”
Hắn xong đời rồi, tất cả đều nằm trong tầm khống chế. Không hẹn mà gặp, trong đầu Serov và Smith cùng hiện lên câu nói này.
Đúng lúc này, Smith tựa như nghe được tiếng nhạc êm tai nhất trên thế giới, vợ chồng Daniel bắt đầu dàn hòa, “Vợ chồng chúng tôi chỉ là những người Ý may mắn mà thôi, khác biệt giữa tư bản chủ nghĩa và xã hội chủ nghĩa chúng tôi không hiểu được. Mong là giữa hai vị đại sứ không xảy ra chuyện không vui!”
“Chỉ có ở thị trường tự do mới có loại kỳ thích này xuất hiện!” Smith nói với giọng điệu thắng lợi, “Vốn tôi cho rằng người bạn Liên Xô của chúng ta có thể đưa ra một số kiến nghị, phải biết rằng, là một thành viên của thế giới tự do, chúng ta vĩnh viễn sẽ không tự giới hạn tầm mắt của mình….”
Lúc này mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Serov, tuy vẫn duy trì kiềm chế cơ bản nhưng vẻ rục rịch háo hức trong ánh mắt đã không thể nào che dấu được. Cái gọi là tầng lớp tinh anh và thị dân tỉnh lẻ kỳ thực cũng chẳng có gì khác biệt, đó chính là suy nghĩ của Serov, một đám chó khoác áo người chung quy vẫn không thoát khỏi bản tính thích xem náo nhiệt.
Đại khái cũng là đủ rồi, Serov quyết định thực thi sứ mệnh bị sỉ nhục của mình, mở miệng nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, loại thủ đoạn tiêu thụ này của nước Mỹ, mặc dù tôi còn chưa hiểu rõ trong đó có ma lực như thế nào nhưng nếu đã thành công khiến cho người ta giàu có thì hẳn là có đạo lý nhất định bên trong, nhưng đồng chí Smith, tôi cho rằng điều này không thế tiếp tục kéo dài, trên thế giới này có rất nhiều loại quy tắc, không thể bành trướng đến vô hạn….”
“Người bạn từ Liên Xô có vẻ không hiểu được quy luật vận hành kinh tế của chúng ta!” Smith tràn trề tự tin, đây không chỉ là vì ông ta tự tin với chủ nghĩa tư bản, càng quan trọng hơn là tự tin vào nước Mỹ. Sau khi Thế chiến thứ hai kết thúc, nền kinh tế nước Mỹ đã độc bộ toàn cầu, Liên Xô mặc dù nhìn có vẻ rất mạnh mẽ nhưng theo tính toán của Cục Thống kê Hoa Kỳ thì chưa bằng được một nửa nước Mỹ, cho nên Smith mới dám nói chuyện với thái độ khinh thường như vậy.
Nếu Serov biết được suy nghĩ của Smith thì chắc chắn sẽ không đồng ý, bởi vì thời kỳ Chiến tranh Lạnh, phương thức tính toán kinh tế của Mỹ và Liên Xô khác nhau, người Liên Xô căn bản không có khái niệm Khu vực ba của nền kinh tế, những thứ tính toán ra chỉ có số liệu công, nông nghiệp. Thật không biết vị đại sứ nước Mỹ này lấy đâu ra sự tự tin như vậy, chẳng lẽ chính phủ Mỹ tẩy não luôn cả công chức cán bộ của chính mình?
Quá đáng quá rồi, Serov cảm thấy không đáng thay cho Smith, coi người bình thường như heo nuôi nhốt thì cũng thôi, ngay cả công chức cán bộ cũng đều IQ thấp, thế này thì tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được!
“Tôi không hiểu được, nhưng thị trường không phải là vô hạn, người chỉ có đến như vậy, tiêu thụ đến mức bão hòa thì làm thế nào?” Serov cười ha ha, thể hiện hoàn mỹ vai trò nhân vật phản diện của mình.
“Không không không, thị trường của chúng tôi khác với loại khống chế tuyệt đối của Liên Xô, đại sứ Serov, anh phải tin tưởng năng lực tự điều tiết của thị trường!” Smith giơ ngón trở lên lắc lắc, tự tin nói.
Lý thuyết thị trường vạn năng? Loại học thuyết này Serov cũng không lạ lẫm gì, ở hậu thế đã sớm bị đạp cho nát bét, cũng chỉ có ở thời đại này, kinh tế nước Mỹ độc bộ thiên hạ, mặc sức chém gió cũng chẳng có ai đi vạch trần.
Serov ra vẻ nghẹn họng, nín chặt hơi, quẫn bách nói: “Phương pháp của người Mỹ chưa chắc đã hoàn toàn đúng!” Bộ dạng cãi chày cãi cối, nhìn thế nào cũng giống như thẹn quá hóa giận, cưỡng từ đoạt lý.
“Đại sứ Serov, phương thức tiêu thụ này đã được chứng minh ở nước Mỹ, tôi có thể đảm bảo, tuyệt đối không có vấn đề gì!” Smith hướng về tất cả mọi ngươi, cao giọng đảm bảo.
Cả ngày hôm nay ta chỉ đợi có mỗi một câu này của ông thôi đấy! Serov như trút được một gánh nặng trong lòng, Smith cuối cùng cũng nói ra lời hắn vẫn mãi không thể nói ra, sỉ nhục được ta trận này có thấy thoải mái không?