“Rõ, sếp, có cần phải gọi đồng chí Mendeleev không?” Shirekov hỏi.
“Không cần đâu, lần này chỉ tới Hungary quan sát, không cần đồng chí Mendeleev đi cùng, anh ta còn cần quản lý công việc của phòng Chấp hành hành động!” Serov nghĩ ngợi một thoáng, lắc đầu đáp. Phòng Chấp hành hành động, tên gọi đầy đủ là KGB Tổng cục 01, Ban Tình báo đối ngoại Phòng Chấp hành hành động, từ tên chữ thì không thể biết được cơ quan này làm việc gì, đó cũng là một đặc điểm của ngành tình báo các nước, tên gọi vĩnh viễn là hiền lành vô hại. Kỳ thực phòng Chấp hành hành động chính là tên gọi chính thức của tổ ám sát KGB, Tashinsky từng xử lý chủ tịch đảng Bình minh nước Ý Garistine chính là thuộc cấp của phòng Chấp hành hành động.
Phòng Chấp hành hành động thuộc Tổng cục 01 chỉ là một cơ quan cấp dưới, bên trên còn có Ban Chấp hành hành động trực thuộc Đoàn Chủ tịch KGB, trưởng ban Ban Chấp hành hành động trực tiếp nhận chỉ đạo của chủ tịch KGB, lãnh đạo của họ đều có quân hàm cấp tướng, coi như một cơ quan hành động cấp cao.
Theo thời gian trôi quan, Serov cảm thấy mình tựa hồ rơi vào cảnh không còn người để dùng, bạn không thể cứ mãi cản trở đường quan lộ của người khác, Mendeleev hiện tại như vậy, tương lai không lâu sau nữa, Shirekov cũng nhất định phải đổi sang một nơi khác, không thể vĩnh viễn làm thư ký cho mình. Bây giờ Serov ngược lại có chút thông cảm tại sao có người hay thích dùng nữ thư ký rồi, đó không chỉ đơn giản là nam nữ phối hợp làm không biết mệt có thể giải thích hết, càng quan trọng hơn là, nữ thư ký dùng quen rồi càng dễ dàng giữ lại bên người mình, không cần phải mãi tính toán đến lúc nào thì đổi một thư ký khác, để cho cấp dưới của mình có không gian phát triển.
“Xem ra trước khi đi, mình cũng nên tới thành phố Gatchina một chuyến, tìm người có năng lực tốt một chút để còn bồi dưỡng!” Seroc xác định chủ ý, cần phải bồi dưỡng một trợ thủ lâu dài, sau đó mau chóng đá Shirekov ra ngoài, tạo thành mạng lưới của riêng mình.
Gatchina, cái tên này là một cái tên tiếng Anh, Gatchina chỉ là dịch lại bằng âm đọc. Rất khó để tưởng tượng được trong nội bộ Liên Xô vậy mà lại có một nơi như vậy, trên thực tế, không cần biết là ở trong hay ngoài nước, cái tên Gatchina đều ít có người biết, trên bản đồ Liên Xô cũng không có đánh dấu vị trí một thành phố như thế. Ngay trong nội bộ KGB, cán bộ dưới cấp thiếu tướng cũng rất ít người biết được nơi này, chỉ có những người trực tiếp quản lý thành phố này hoặc là cấp trên của những học sinh đặc vụ sau khi tốt nghiệp mới biết tới.
Thành phố Gatchina ở cách Kuybyshev, hai trăm km về phía đông nam, diện tích khoảng 500 cây số vuông, đây cũng là lý do một số người gọi Gatchina là một thành phố chứ không phải một trường học. Tại chỗ có quân đội Nội vụ tinh nhuệ của KGB đồn trú, nghiêm cấm người bình thường tiếp cận, cũng coi như phủ lên cho Gatchina một tầm màn thần bí, ngay chính bản thân Serov cũng chỉ từng đọc trong sách biết được Liên Xô có một nơi như vậy, còn căn bản không biết rút cuộc là ở đâu.
Lần này tới Gatchina cũng là qua xin phép mới được phê chuẩn, sau khi xuống tàu hỏa ở Kuybyshev, nhóm Serov được sắp xếp lên một một chiếc xe chuyện dụng, quãng được hai trăm km còn lại khiến Serov được trải nghiệm sự khổ sở chỉ có lính thiết giáp của Đệ tam Đế chế năm xưa mới được thưởng thức, đơn giản là bị lắc đến mức sắp nôn mửa....
Xuống xe, Serov và Shirekov mặt mũi trắng bệch, nếu không phải bản thân hai người đã rất trắng thì có lẽ ai nhìn vào cũng sẽ thấy trạng thái của hai người đang không ổn, “Tôi muốn hỏi một chuyện, Gatchina phải chăng là phân thành rất nhiều khu vực? Có khu vực Latin không?” Serov ngắt lời đối phương đến hoan nghênh, trực tiếp nói.
“Khu Latin? Là khu Nam Âu phải không? Đương nhiên là có! Chào anh, đồng chí Serov, tôi là nhân viên đón tiếp anh, cứ gọi tôi là Jose!” Jose mang theo một vẻ lạc quan trời sinh, nhiệt tình nói.
Jose? Đây không phải là tên Tây Ban Nha sao? Tôi đọc sách ít, anh đừng có lừa tôi! Serov ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía Jose có thêm một vẻ kính trọng, đây không phải là người được Liên Xô kéo về từ hồi Nội chiến Tây Ban Nha đấy chứ? Nếu đúng như vậy thì trong cái hệ thống đặc vụ này, cho dù chính bản thân Serov cũng là một thành viên của nó thì cũng cảm thấy một sự sợ hãi từ sâu trong nội tâm với KGB.
Cảm giác dạ dày mình đã không chỉ một lần đề xuất kháng nghị, Serov cố nhịn đau bụng nói: “Nói như vậy về phương diện ẩm thực, khu Nam Âu cũng không khác mấy với Pháp và Italia phải không? Vậy được, lần này chúng ta liền bắt đầu từ khu Nam Âu đi!” Shirekov ở bên cạnh cũng gật đầu liên tục, đồng cảm từ trong phế phủ với lời Serrov nói. Đường đi xóc nảy đã khiến cho hai người sức cùng lực kiệt, trong dạ dày ngoài dịch vị ra thì bây giờ chẳng tìm được cái gì khác nữa...
Jose từng tiếp đón rất nhiều người từ Moscow tới, cấp bậc cao hơn Serov cũng không ít, nhưng vẫn lần đầu tiên thấy khách vừa mới gặp mặt đã đòi ăn cơm, không phải nên chiếu lệ kiểm tra tham quan một chút sao? Tại sao tình hình lại không giống như những lần trước vậy?
Đáng tiếc Serov không nghe thấy lời Jose càm ràm, hắn giờ đã đói da bụng dính sát da lưng, cảm thấy ăn cơm là lớn nhất, cái gì công tác, cái gì kiểm tra, cái gì tham quan, tất cả nhất loạt đứng ra đằng sau hết. Người là sắt cơm là thép, bạn không thể hy vọng trâu chỉ làm việc không ăn cỏ đúng không?
“Cũng thật là rất có phong cách Nam Âu! Đáng tiếc hôm nay đã muộn, nếu không tôi thật sự muốn tới các khu vực khác xem thử!” Serov dạo bước trong thị trấn nhỏ, đã từng làm đại sứ một năm ở Italia, hắn cẩn thận lắng nghe một chút liền biết người trong thị trấn này nói chuyện đều dùng tiếng Ý, tiền bạc dùng trong trấn thì là đồng lira Ý, cũng tức là, dù có bắt cóc một người Ý bản địa từ Italia, thả xuống ở thị trấn này, người đó cũng tuyệt đối không thể phát hiện ra mình đã rời khỏi Italia. Nói với người đó đây là Liên Xô, y cũng chắc chắn sẽ không tin, ngược lại còn bảo bạn là đồ đần.
Điều duy nhất khiến Serov cảm thấy có chút không phù hợp chính là, bạn có thể xây dựng nhà cửa của quốc gia khác đẹp đẽ như vậy, tại sao lại không thể bỏ chút thời gian thiết kế lại một chút phòng ốc của Liên Xô chính mình chứ? Chẳng lẽ thật sự là cộng sản mà không chân quê, chiến đấu sẽ không mạnh mẽ?
“Mấy người Tishaeva cũng tốt nghiệp từ chỗ này?” Nhìn một đám người Liên Xô nói tiếng Ý xung quanh, Serov cảm thấy người ta mới là thật sự là một con người, bản thân mình mới là một kẻ qua đường. Cảm giác ấy rất quái dị nhưng lại thực sự rõ ràng tồn tại.
“Tishaeva? Đúng thế, một nhóm bọn họ đều tốt nghiệp từ khu Nam Âu, nghe nói bọn họ đều ra nước ngoài công tác rồi!” Jose một bọn ôn hòa thân thiện nói: “Nhóm bọn họ có thể nói là rất có thiên phú, hai người Ashazov và Tishaeva đều tốt nghiệp trước thời hạn, các môn đều đạt kết quả cao, có thể tính là nhân tài hiếm thấy trong vài năm gần đây trong toàn khu Nam Âu...”
“Không sai, lá gan cũng rất lớn!” Serov nghĩ tới hai người này, nhoáng cái lại lệch sang Elizabeth Taylor, ngay cả cấp trên của mình cũng dám tính toán. “Bọn họ từng là cấp dưới của tôi, các đồng chí đào tạo đúng là rất tốt!” Serov không biết là đang khen ngợi hay là đang mỉa mai.
Dù sao thì Jose cũng không có phản ứng, cũng không biết là có nghe ra ý của Serov hay không, nói: “Các vị có thể nghỉ ngơi một chút ở ký túc xá trường học, ngày mai chúng ta có thể sang tham quan các khu vực khác!” Dù sao Gatchina cũng trải rộng tới 500 cây số vuông, khoảng cách giữa các khu cũng không phải là gần, xem sắc trời hôm nay thật sự không thích hợp để tiếp tục nữa.
“Tốt, ngày mai chúng ta tiếp tục!” Đã đi đường suốt một ngày Serov cũng không khách khí nhiều, mặc dù chuẩn bị chọn một người nhưng chuyện này không cần phải vội. Trong đầu hắn thật cũng muốn tìm một người tinh thông ngôn ngữ trăm nước, võ có thể trực diện gấu Bắc Cực, văn có thể tài ép Bộ Văn hóa, số học vượt quá máy tính, chỉ là chuyện đó không được thực tế, có tài năng như vậy đã sớm là con cưng của vị diện rồi, còn cần hắn tới tìm?
Panyushkin ở tận Moscow xa xôi cũng đang có việc khó xử của mình, đó chính là vấn đề Ai Cập. Sự thân thiện của Nasser với Liên Xô tuyệt đối không phải vì yêu thích chế độ của Liên Xô, điểm này không riêng gì Panyushkin, ngay cả độ ngũ lãnh đạo của Liên Xô cũng hiểu đôi phần, nhưng vị trí của Ai Cập vô cùng quan trọng, hơn nữa không thể không nhắc tới đối thủ cũ của Liên Xô, nước Mỹ đang từng bước gia tăng sức ảnh hưởng của mình ở khu vực Trung Đông.
Mặc cho Churchill vẫn luôn rêu rao quan hệ Anh – Mỹ là mối quan hệ đặc thù, điều đó không thể chứng minh lợi ích của hai nước là nhất trí. Thời kỳ đầu sau Thế chiến thứ hai, hai nước đều có mục tiêu chung, vì thế mà hợp tác chặt chẽ, nhưng ở dưới mục tiêu chung đó, hai nước lại có lợi ích của riêng mình. Nước Anh muốn duy trì sức ảnh hưởng của mình trên phạm vi thế giới, nước Mỹ thì lại muốn mở rộng sức ảnh hưởng của mình trên thế giới, do đó hai nước trên cơ sở hợp tác lại đồng thời triển khai cạnh tranh kịch liệt.
Cùng lúc đó, theo thế lực của nước Anh tại Trung Đông dần dần suy giảm, cùng với sức ảnh hưởng của nước Mỹ ngày một tăng cao, quan hệ giữa Anh Mỹ là hợp tác song hành với cạnh tranh, hơn nữa chính sự cạnh tranh của nước Mỹ làm tăng tốc tiến trình nước Anh cuối cùng rút khỏi Ai Cập. Lúc này căn cứ theo hiệp định với Nasser, nước Anh đang từng bước rút quân, Liên Xô và nước Mỹ đồng thời nhắm trúng Ai Cập ở vào vị trí cực kỳ trọng yếu, dù cho Nasser là một người theo chủ nghĩa dân tộc Ả Rập, hai nước cũng không quan tâm đến nhiều, trước tiên liên hợp xua đuổi thế lực của Anh Pháp ra ngoài rồi tính sau.
Nước Ai Cập mới thành lập cấp thiết cần tiền vốn và kinh tế để thay đổi diện mạo kinh tế lạc hậu và đối phó với khiêu khích chiến tranh từ Israel đang nhìn chằm chằm vào đất đai Ả Rập. Lúc này, để lôi kéo chính quyền Nasser, nước Mỹ đồng ý cung cấp vũ khí cho Ai Cập, điều kiện là Ai Cập gia nhập tổ chức Hiệp ước Baghdad do nước Mỹ lập ra. Ai Cập từ chối tham gia tổ chức liên minh quân sự của nước Mỹ, Nasser khi đó còn tích cực tham gia Hội nghị Bandung do các nước Á – Phi tổ chức, khiến cho nước Mỹ vô cùng tức tối, sự ngờ vực giữa hai nước càng thêm sâu sắc, cuối cùng khiến cho giao dịch vũ khí Mỹ - Ai Cập chết yểu.
Thời điểm Ai Cập cấp bách cần nước Mỹ chi viện, Mỹ lại lựa chọn chính sách căng thẳng với Ai Cập, không dự kiến được trong tình hình thế giới mới, Ai Cập có thể chuyển sang cầu viện Liên Xô, từ phương diện khách quan cung cấp cho Liên Xô cơ hội tốt để xâm nhập vào Ai Cập. Đối với yêu cầu vũ khí của Ai Cập, Liên Xô vui vẻ đồng ý, thông qua vài tháng mật đàm tại Tiệp Khắc, đến tháng 9 năm 1955 hai nước đạt thành hiệp định, Liên Xô dùng vũ khí quân sự gõ mở cánh cửa tiến vào Ai Cập.
“Phía Ai Cập đã đưa ra đề xuất, hy vọng chúng ta phái ra một đoàn cố vấn quân sự, Tổng cục 01 chúng ta cũng cần có nhân viên của mình trong đoàn cố vấn quân sự, tạo điều kiện cho công tác của chúng ta tại Ai Cập!” Cấp phó của Panyushkin, Roman nói: “Người này nhất định phải có kinh nghiệm công tác ở nước ngoài!”
Đề nghị gửi đoàn cố vấn quân sự thực ra là do Liên Xô đề xuất, chẳng qua trong tình hình hiện tại thế lực của nước Anh còn chưa hoàn toàn rút khỏi Ai Cập, Nasser chung quy vẫn đồng ý với đề nghị này, lợi dụng người Liên Xô để kiềm chế người Anh, người Liên Xô phát triển lớn cũng không sợ, không phải vẫn còn người Mỹ ngồi đó sao!
“Người này không phải chúng ta đã có sao? Thành quả của Serov tại Italia ai ai cũng thấy!” Panyushkin dụi tắt điếu thuốc lá, nói: “Để Serov đi đi, cậu ta giờ đang ở đâu?”
“Serov hình như tới thành phố Gatchina rồi! Tôi phê chuẩn!” Roman nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Cậu ta nói muốn tìm một đặc vụ tố chất tốt làm cấp dưới của mình...”
Panyushkin nghe thấy Serov không ở đây, lập tức duyệt lại trong đầu những ứng cử viên khác, cuối cùng phát hiện, vậy mà lại vẫn chỉ có Serov là thích hợp nhất, chỉ có thể nói: “Chờ khi đồng chí Serov trở về lập tức thông báo cho cậu ta! Đi theo đoàn cố vấn quân sự tới Ai Cập làm việc có thể mang theo người nhà!” Thoáng nghĩ ngợi, Panyushkin lại bổ sung.