Đại Thời Đại 1958

Chương 114: Đảng Cộng sản lên cầm quyền




“Hồng quân đã điều động một sư đoàn lính dù tại Rumani, chỉ cần có mệnh lệnh của trung ương! Hồng quân lúc nào cũng có thể xuất phát!” Nguyên soái Voroshilov là nguyên soái lâu năm, lúc này vỗ ngực đảm bảo.

Trải qua tẩy lễ của nội chiến, Thế chiến thứ hai, nguyên soái Voroshilov có một mặt khác với những người khác, tuy về năng lực không phải là mạnh nhất trong các nguyên soái Liên Xô nhưng lại càng có sự trấn định bình tĩnh, quan trọng nhất chính là, thái độ của ông ta về phương diện chính trị khiến tất cả những người đang ngồi đây đều yên tâm. Chính vì thế, trong hoàn cảnh này không cần biết là Khrushchyov hay Malenkov đều sẵn lòng để nguyên soái Voroshilov có mặt, bày tỏ thái độ tôn trọng quân đội của mình.

“Xây dựng kinh tế của chúng ta năm nay vẫn còn không tồi, thật là đáng tiếc!” Malenkov là đầu não chính phủ hơi cảm thán một câu, rồi lập tức đổi giọng, “Có điều vì sự nghiệp của chúng ta càng thêm mạnh mẽ, khó khăn tạm thời cũng là đáng giá...”

Quan hệ giữa Khrushchyov và Malenkov hiện tại đang rất vi diệu, từ sau khi kẻ địch chung Beria biến mất, sự cạnh tranh giữa hai người càng lúc càng kịch liệt. Malenkov bây giờ chắc chắn sẽ không tỏ ra yếu thế, không để Khrushchyov sau này có cơ hội công kích mình. Trên thực tế đó cũng là tâm lý của tất cả mọi người đang ngồi ở đây, nhân vật đứng đầu chưa rõ ràng liền không ai dám đưa ra kiến nghị thỏa hiệp, bởi vì mỗi người bọn họ đều có đối thủ cạnh tranh của mình.

Không riêng gì Malenkov, ngay chính Khrushchyov kỳ thực cũng không muốn đối kháng trực diện với nước Mỹ, đáng tiếc lúc này ai nói thỏa hiệp liền phải gánh chịu nguy hiểm bị công kích sau này. Cho nên không cần biết trong lòng họ nghĩ như thế nào, hiện tại đều không có không gian để lùi bước, một chút ít cũng không được phép.

“Sự tồn tại của Khối hiệp ước Bắc Đại Tây Dương là một mối uy hiếp lớn với chúng ta, kỳ thực chỉ dựa vào thực lực của chúng ta, nếu lấy Italia làm chiến trường, đánh một cuộc chiến tranh xung đột, bọn chúng có thể dễ dàng và nhanh chóng tích tụ lực lượng hơn nhiều, thật sự quá bất lợi cho chúng ta!” Khrushchyov có chút tiếc nuối nói, “Đáng tiếc chúng ta ký kết hiệp định tại Warszawa quá muộn, mới được ba tháng còn chưa thể phát huy được sức mạnh của mình!”

Khối Warszawa là liên minh quân sự chính trị thành lập để đối kháng với NATO. Sau khi nước Cộng hòa Liên bang Đức gia nhập NATO, các nước phe xã hội chủ nghĩa châu Âu bao gồm nước Cộng hòa Dân chủ Đức ký kết “Hiệp ước Warszawa”, tên đầy đủ là “Hiệp ước hữu nghị, hợp tác và tương trợ nước Cộng hòa nhân dân Albania, nước Cộng hòa nhân dân Bulgaria, nước Cộng hòa nhân dân Hungary, nước Cộng hòa Dân chủ Đức, nước Cộng hòa nhân dân Ba Lan, nước Cộng hòa nhân dân Rumani, Liên bang Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô-viết, nước Cộng hòa Tiệp Khắc”. Điều ước này do người lãnh đạo Liên Xô Khrushchyov khởi thảo, ký kết ngày 14/5/1955 tại thủ đô Warszawa Ba Lan, các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu ngoại trừ Nam Tư đều gia nhập khối Warszawa.

Hiệp ước Warszawa vốn có thể trở thành một vết son lớn trong sự nghiệp Khrushchyov, nhưng đến bây giờ Khrushchyov mới phát hiện, Khối Warszawa thành lập vẫn quá muộn, cơ chế liên hiệp tác chiến với các quốc gia khác vẫn chưa được thành lập một cách hữu hiệu, nếu như hiện tại xung đột trực diện với NATO, ngoài bản thân Hồng quân Liên Xô ra, Liên Xô cơ bản không thể trông chờ vào các quốc gia khác có thể giúp đỡ được gì.

“Như vậy đi, chúng ta nhất định phải thể hiện thái độ rõ ràng!” Molotov coi như đã lãnh đạo Bộ Ngoại giao Liên Xô nhiều năm, đề nghị, “Để sư đoàn lính dù chuẩn bị sẵn sàng, ở châu Âu đại lục, nếu như nước Mỹ bày ra tư thế chúng ta liền rụt lại là hoàn toàn không phù hợp với thực lực của chúng ta, chúng ta hoàn toàn có thể chịu đựng được một cuộc xung đột chớp nhoáng. Đồng thời báo với Serov, nhất định phải thông báo rõ ràng thái độ của Liên Xô chúng ta với nước Mỹ, đề nước Mỹ phải có kiêng kỵ...”

“Được, vậy làm như thế đi!” Khrushchyov ngẫm nghĩ một lúc, đây đã là đề nghị thực tế nhất rồi, không ai có thể gánh chịu được trách nhiệm khai chiến toàn diện, nhưng cứ im lặng không nói cũng sẽ làm tổn hại uy danh của Liên Xô, bày ra thái độ tự nhiên là phương án tốt nhất.

Lúc này nhân dân các quốc gia khác trên thế giới kỳ thực không hề biết, trong cuộc bầu cử Italia, nước Mỹ và Liên Xô đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho phương án xấu nhất, nước Mỹ tự tin thực lực cao hơn một bậc, bên phía Liên Xô thì đội ngũ lãnh đạo không dám thỏa hiệp. Trong thời gian hai mươi bốn tiếng đồng hồ ngắn ngủi, không ai ngờ được rằng cả hai bên đều đã cân nhắc qua vệc chuẩn bị chiến tranh.

“Để tôi điều hòa? Sự việc đã nghiêm trọng đến mức đó à?” Serov ngạc nhiên hỏi, kỳ thực từ trước đến nay Serov vẫn luôn tránh né tình huống này, nhưng lại không ngờ được rằng nước Mỹ không chịu nhường nhịn chút nào, chuẩn bị can thiệp quân sự? Bọn hắn liền không sợ hậu quả của việc can thiệp như vậy sao? Chiếu theo lịch sử nguyên bản, khi Liên Xô can thiệp Hungary do Khủng hoảng kênh đào Suez nên không dẫn tới quá nhiều sự chú ý, nhưng sau đó đến Sự kiện Tiệp Khắc thì khiến Liên Xô phải trả giá rất đắt. Hậu quả trực tiếp nhất chính là đảng Cộng sản ở châu Âu vẫn luôn có sức nặng nhất định, sau khi Liên Xô can thiệp Tiệp Khắc liền đồng loạt co rút, từ một thế lực trọng yếu biến thành một lực lượng có sự tham gia.

“Đánh giá của trong nước chỉ là có khả năng như vậy, đồng chí Serov!” Mendeleev giải thích, “Dù sao thì hiện tại đảng Dân chủ Thiên chúa giáo còn chưa tuyên bố bầu cử thất bại, dưới sự chỉ đạo của người Mỹ làm ra hành động thiếu lý trí là rất có khả năng!”

Serov lúc này có một cảm giác rất kỳ diệu, cảm giác đó không phải là mình tài giỏi chừng nào, những việc làm ra còn có thể điều động hai nước lớn siêu cấp đến giải quyết, cảm giác của hắn rất đơn giản lại trực tiếp, có chút tương tự như hồi nhỏ gây chuyện bị tóm được. Thế này căn bản không giống với tính toán của hắn, nước Mỹ liền không sợ đảng Cộng sản châu Âu nhảy dựng lên liều mạng với bọn họ sao? Nếu như can thiệp quân sự, ngươi làm sao còn có thể đứng ở điểm cao đạo đức chỉ đạo các nước châu Âu cùng ngươi đối đầu với Liên Xô?

“Được, mời các đồng chí đảng Cộng sản Ý đàm phán với người của đảng Dân chủ Thiên chúa giáo đi!” Serov mệt mỏi nói: “Còn về phần có cần đại sứ nước Mỹ có mặt hay không thì xem người của đảng Dân chủ Thiên chúa giáo nói thế nào. Chúng ta đều có thể bàn bạc...”

Bộ dạng của Serov lúc này hoàn toàn giống như một tên tội phạm đã bị dồn vào đường cùng, chuẩn bị giơ tay đầu hàng các đồng chí cảnh sát.

Người không hiểu Serov sẽ còn tưởng rằng cấp cao Liên Xô đang chuẩn bị thông qua hắn để chịu nhún nữa cơ.

“Lại sắp phải dùng mồm mép rồi! Mong là hệ thống ngoại giao chỉ là một trạm dừng của tôi, không phải là điểm cuối cùng!” Serov hơi có chút càm ràm lải nhải, bản thân hắn vốn không phải là người thích nói nhiều, đáng tiếc không có cách nào, công tác ngoại giao chính là như vậy.

Chờ sau khi Mendeleev ra ngoài, Serov ở ngăn tủ của mình ra, một bộ quần áo đã lâu không thấy xuất hiện. Mũ kê-pi, thắt lưng vũ trang, giày da quân dụng, Serov trang phục chỉnh tề bắt đầu soi gương, giật mạnh cổ áo ra, lầm bầm: “Thời tiết Italia này có hơi nóng...”

Mặc quân phục KGB màu xám tro, Serov nhẹ nhàng lau bụi bặm trên cầu vai thượng tá, cười ha ha, mở cửa ra ngoài lập tức khiến Mendeleev choáng váng.

“Đồng chí Serov, như vậy có vẻ không ổn, có hơi...” Trông thấy bộ dạng Serov, đến cả Mendeleev cũng có chút cà lăm, không nói nên lời. Trong điện báo rõ ràng là để Serov đi giải quyết vấn đề, không phải bảo hắn đi thị uy mà?

“Biện pháp giải quyết vấn đề không phải chỉ có giảng đạo lý!” Serov chụp mũ kê-pi lên đầu, hỏi: “Đã có tin tức chưa, có sẵn sàng đàm phán với chúng ta không?”

“Vẫn đang chờ tin tức, có điều vấn đề không lớn...” Mendeleev nói, trong lúc nói ánh mắt vẫn không rời khỏi bộ quân phục của Serov.

Ánh mắt như nhìn khỉ xiếc ấy thực sự khiến Serov bực mình, có điều cũng không biết làm thế nào, tò mò nhất thời đúng không? Serov không chuẩn bị lấy Mendeleev tế cờ...

Từ lúc công bố kết quả bầu cử đến nay đã qua hai ngày, đảng Dân chủ Thiên chúa giáo không thừa nhận mình đã thất bại, Đại sứ quán Mỹ cũng không có động tĩnh, sự yên lặng quái dị tạo thành sự đối lập rõ ràng với không khí sôi nổi bừng bừng trong cuộc bầu cử, một số báo chí đã bắt đầu phỏng đoán, tại sao đảng Cộng sản lên cầm quyền lại xuất hiện tình huống như vậy? Theo thời gian trôi qua, giới truyền thông Italia đạt được một kết luận khiến người ta sợ hãi, đó chính là hai nước Mỹ và Liên Xô đều đang chuẩn bị chuyện gì đó cho chuyện này...

“Sẽ ra sao nếu như Italia biến thành chiến trường?” Đó là câu hỏi mà Tòa báo Venezia đưa ra, tiếp đó giống như châm ngòi một quả bom, dẫn nổ toàn truyền thông Italia. Nhất thời, các tờ báo lũ lượt đưa ra nghi vấn của mình, mặc dù các bên vẫn không có động tĩnh gì nhưng đã bắt đầu có dấu hiệu của bão tố sắp kéo tới...

Báo Venezia đưa ra suy đoán của mình xong, người phát ngôn của đảng cánh hữu Bình minh nước Ý lập tức phát biểu, “Nơi đây là Italia, không cần biết là nước Mỹ hay Liên Xô đều không thể biến Italia thành chiến trường. Mặc dù chúng tôi không muốn thấy đảng Cộng sản lên cầm quyền nhưng lại càng muốn thấy người nước ngoài can thiệp vào lựa chọn của người dân Ý...”

Luận điệu của đảng Bình minh nước Ý lập tức nhận được một tràng tán dương, nhất thời uy tín của đảng Bình minh nước Ý càng có xu thế tăng cao hơn sau bầu cử.

Serov biết, chủ nghĩa dân tộc luôn có thể rất dễ dàng thu hút ánh mắt của nhân dân, có điều loại dư luận này kỳ thực cũng có lợi cho Liên Xô, dù sao kết quả cũng được xác định, hiện tại người Ý phát biểu cho bản thân mình, thực tế chính là phát biểu cho Liên Xô, dù sao cũng là đảng Cộng sản thắng được bầu cử.

Cuối cùng địa điểm đàm phán bốn phương được đảng Dân chủ Thiên chúa giáo xác định tại Đại sứ quán Mỹ, đúng thế, ở ngay cạnh Đại sứ quán Liên Xô.

Đây vẫn là lần đầu tiên Serov bước vào Đại sứ quán Mỹ, có điều so với sự chấn động mà Đại sứ quán Mỹ mang tới cho Serov, sự kích thích mà hắn mang tới còn lớn hơn nhiều. Serov một thân quân phục bước vào, cởi mũ Kê-pi, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, thế cục hiện tại khiến tôi không thể không có một chút chuẩn bị, xin tự giới thiệu, thượng tá quân đội Nội vụ Xô-viết, Yuri Yefimovich Serov, đây là lai lịch vốn có của tôi...”

Không cần biết là mấy người tổng thư ký Palmiro Togliatti, Berlinguer hay là ba thủ lĩnh đảng Dân chủ Thiên chúa giáo, Mario Scelba, Antonio Segni, Adone Zoli hay là đại sứ Mỹ Smith, tất cả đều kinh ngạc vì lời tự giới thiệu của Serov.

“Không nói lằng nhằng nhiều, ngài đại sứ Smith!” Serov giọng khẳng định nói: “Căn cứ kết quả bầu cử, các vị đã thua rồi. Tôi biết hiện tại nước Mỹ đang đánh giá khả năng can thiệp quân sự, cũng không sợ cho các vị biết, sư đoàn lính dù đổ bộ số 53 đã chờ đợi sẵn sàng tại Rumani, nếu như căn cứ quân sự của Mỹ tại Italia bộc phát hành động thù địch, có lẽ chiến tranh sẽ không quá xa xôi. Tuy nhiên điều đó không phù hợp với lợi ích của người dân Italia...”

Nói đến đây, Serov đưa mắt nhìn sang ba thủ lĩnh đảng Dân chủ Thiên chúa giáo.

Còn về căng thẳng, Serov hoàn toàn không có chút nào, ai lại đi căng thẳng trước một đám NPC, não tàn à?

“Bây giờ tôi nghi ngờ sâu sắc Liên Xô đóng một vai trò không mình bạch trong cuộc tổng tuyển cử lần này!” Smith phản ứng lại, gào lên.

Giờ mới nhận ra? Có điều ta sẽ không thừa nhận! Serov cười khẩy đáp: “Hai người chúng ta đừng có chơi trò câu chữ nữa, kỳ thực cả hai ta đều biết, hai bên không lúc nào không giám sát đối phương, lần bầu cử này trên thực tế không có vấn đề gì, không, còn có một vấn đề, đó chính là nước Mỹ phải chăng là chuẩn bị thừa nhận thua cuộc? Hay là chuẩn bị đánh một cuộc chiến tranh nóng với Liên Xô? Tôi hình như đã sớm nhắc nhở các vị, hàng không mẫu hạm của các vị không thể lên bờ so đấu với Hồng quân Liên Xô, kết quả tôi đã dự tính được rồi...”

Tính chất nghiêm trọng của sự việc lần này thật sự vượt quá dự tính của Palmiro Togliatti và Mario Scelba, không ngờ hai đảng phái bản địa Italia bầu cử, cuối cùng lại vướng mắc đến hai nước lớn Mỹ và Liên Xô, hơn nữa nếu không cẩn thận, chưa biết chừng Italia sẽ biến thành chiến trường.

Tranh đấu giữa hai đảng đã không còn quan trọng nữa, ít nhất là Palmiro Togliatti và Mario Scelba đều biết, bọn họ đều là người Ý, người Mỹ và người Liên Xô đánh xong có thể vỗ mông chuồn mất, không biết chừng còn có thể làm người hỗ trợ kiến thiết lại, bọn họ thì không thể.

Người Mỹ và người Liên Xô đều là người nước ngoài, bọn họ sẽ không để ý tới sự sống chết của người Ý, gần như trong khoảng khắc, ba vị thủ lĩnh Mario Scelba, Antonio Segni, Adone Zoli đưa mắt trao đổi, Mario Scelba lập tức đứng dậy nói: “Đảng Dân chủ Thiên chúa giáo thừa nhận thất bại trong cuộc bầu cử lần này, đây là chuyện riêng của người Ý chúng tôi, là lựa chọn của nhân dân, không cần biết là người Mỹ hay người Liên Xô đều có quyền can thiệp, đây chính là thái độ của chúng tôi...”

“Tôi cũng không ngờ nước Mỹ và Liên Xô chuẩn bị biến Italia thành chiến trường?” Palmiro Togliatti cũng nói: “Đây là chuyện của người Ý chúng tôi, chúng tôi rất cảm kích cơ hội chấp chính lần này nhưng không hề muốn người Ý vì thế mà rơi vào chiến tranh...”

“Sự sáng suốt của hai bên khiến tôi cảm động! Xin cho tôi được bày tỏ lòng kính trọng...” Serov làm quân lễ với hai người, tiếp tục nói: “Nhưng hy vọng các vị có thể hiểu cho lập trường của Liên Xô, nếu như lần này tôi không tới, các vị đều sẽ bị che giấu, có lẽ chúng tôi và nước Mỹ khai chiến ở Italia rồi, các vị mới nhận được tin tức!”

Antonio Segni đột nhiên đứng dậy, cũng không biết là nhắm vào ai, có khả năng là cả Serov và Smith, lạnh giọng nói: “Thật sự cảm tạ các vị, hy vọng các vị có thể cân nhắc một chút tới cảm nhận của người Ý....”

“Đúng thế, lần này đảng Dân chủ Thiên chúa giáo đã thua, chúng tôi thừa nhận thất bại, không mong muốn có người can thiệp vào việc riêng của người Ý!” Adone Zoli cũng nổi giận đùng đùng nói.

Cao phong lượng tiết mà! Xin cho tôi một lần nữa ca ngợi các vị trong lòng. Có ba vị thủ lĩnh Đảng Dân chủ Thiên chúa giáo tỏ thái độ, tin rằng nước Mỹ lần này dù có muốn can thiệp cũng không có lý do nữa, trừ phi ngang ngược xâm lấn một quốc gia.

Trải qua suốt mấy ngày phong ba, ngày 20/8, đảng Dân chủ Thiên chúa giáo thừa nhận bầu cử thất bại, chúc mừng, xuống đài

Serov tự tổng kết lại cho sự nghiệp ngoại giao của mình và sự kiện lần này là quy quy củ củ, nước Mỹ và Liên Xô ấy à? Không ai nhường ai, người Ý tự mình chịu nhún.