Đại Thời Đại 1958

Chương 112: Còn không chịu thua?




Hôm nay không cần biết là người của đảng Dân chủ Thiên chúa giáo hay của Đại sứ quán Mỹ đều có thể cảm nhận được cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên, giống như là rõ ràng đã nhìn thấy hy vọng lại đột nhiên phát hiện đó chẳng qua chỉ là một ảo ảnh, mà khốn kiếp nhất chính là, thời gian cái ảo ảnh đó tồn tại cũng thật con mẹ nó quá ngắn ngủi.

Từ lúc tưởng rằng lật bàn thành công cho đến lúc lại bị chặn giết, thời gian cách nhau chỉ có tám tiếng đồng hồ, cũng tức là, trong thời gian tám tiếng ngắn ngủi đó, trong cuộc tranh đấu với Liên Xô, nước Mỹ đã thua mất một quốc gia. Điều này không những chưa từng có tiền lệ mà còn là một thất bại cực kỳ đáng hổ thẹn. Là một phần tử ở nơi tuyến đầu của chính phủ Mỹ, bọn họ trước nay đều đi từ thắng lợi này tới thắng lợi khac, đã bao giờ bị đánh cho u đầu mẻ trán như hôm này?

“Mong rằng đây chỉ là một khởi đầu cho công tác của chúng ta!” Bây giờ mới đến lúc thật sự ăn mừng, khi đảng Cộng sản Ý và đảng Bình minh nước Ý tuyên bố cùng thành lập chính phủ liên hiệp, sự tình đã thành định cục, còn về phần nước Mỹ sẽ có can thiệp quân sự hay không thì lại là một vấn đề khác. Lần tổng tuyển cử này, công tác của Serov đã giành được thành công viên mãn, “Sự nghiệp của chúng ra rất vĩ đại, tương lai cũng đầy tươi sáng, dấu tranh với nước Mỹ chắc chắn sẽ không đình chỉ, bây giờ tôi muốn nói rằng, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, tương lai chúng ta sẽ đi từ thắng lợi này tới thắng lợi khác, chỉ đơn giản vậy thôi....”

“Товарищи (đồng chí), Ura...” Đáp lại Serov là một biển sóng hoan hô, không có ai muốn bị một nước khác vĩnh viễn đè nén, đáng tiếc bọn họ không giống như các đồng chí Đông Âu ở trên địa bàn của mình, nhưng giờ thời thế đã khác, Đại sứ quán Mỹ ở cách đó một con đường đã trở thành kẻ thất bại trong trong mắt họ.

Là cấp trên, Serov có thể thấu hiểu tâm tình của họ, còn về tâm tình của người Mỹ, bây hiện tại đang là thời kỳ Chiến tranh Lạnh, Liên Xô cũng không phải Trung Quốc, không cần phải ra vẻ hòa hảo thân thiện, nếu như người của Đại sứ quán Mỹ tâm trạng không vui, xin hãy nói cho hắn biết, hắn rất sẵn lòng tới Đại sứ quán Mỹ, giúp xát muối lên vết thương của người Mỹ. Cho nên vẻ mặt Serov lúc này rất nghênh ngang tự đắc, giống như kẻ vừa mất ngủ suất một tháng trước đây chỉ có cái tên là giống còn căn bản hoàn toàn không phải là hắn vậy.

“Đồng chí Serov!” Mendeleev giống như vừa mới trở về, giơ cao một bức điện báo trong tay nói: “Đồng chí Molotov có khen thưởng với công tác của Đại sứ quán chúng ta, đây là điện gửi!”

Serov nâng chén hướng về phía mọi người trong bữa tiệc, cao hứng nói, “Đồng chí Molotov là một cán bộ ngoại giao cách mạng ưu tú, là lá cờ đầu trong ngành ngoại giao Liên Xô chúng ta, khen thưởng của ông là lời khẳng định vững chắc nhất cho công tác của chúng! Chuyện này không liên quan gì tới tôi, hoàn toàn là kết quả từ sự chung sức nỗ lực của tất cả mọi người!” Đây cũng không phải Serov làm bộ làm tịch, đến bây giờ hắn vẫn thật sự cho rằng lần đột phá này không liên quan gì tới mình. Sức lực của một cá nhân có lớn đến mấy thì cũng lớn hơn được sự nỗ lực của toàn KGB và sự ủng hộ của đội ngũ lãnh đạo hay sao?

Bản thân Serov hắn có rất nhiều tật xấu, ví dụ như luôn coi những kẻ mình không quan tâm đến như NPC, chỉ nhăm nhăm cho bọn chúng đi nhận hộp cơm, luôn tự nhận mình rất là khủng, cảm thấy thời đại này không ai có tầm nhìn xa bằng mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn tin rằng mình có thể sánh ngang với một quốc gia, nếu không phải thực lực bản thân Liên Xô đủ mạnh, có thể đối đầu trực diện với nước Mỹ, hắn dù có ra sức khuấy động cũng sẽ chẳng có tác dụng gì.

Phẩm đức cao thượng, có công không kiêu ngạo, những từ ngữ đó không phải lý do đả động Serov, sở dĩ hắn biểu hiện ra thái độ khiêm tốn như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là hắn thật sự cho rằng, hành động lật đổ đảng Dân chủ Thiên chúa giáo lần này, KGB đóng vai trò mang tính quyết định cao hơn mình.

“Chúng mừng các đồng chí Italia của chúng ta, có cơ hội mở rộng lý tưởng của mình, ura....” Serov chậm rãi rót một ly vodka, uống cạn trước mặt mọi người. Đối với Serov, ý nghĩ của chuyện này quá to lớn, bởi vì nếu so với lịch sử nguyên gốc, thành công lần này đại biểu cho dòng chảy lịch sử có thể bị đổi hướng.

Mặc dù thế cục vĩ mô của Liên Xô thời Chiến tranh Lạnh tạm thời chưa có thay đổi, không bị con kiến nhỏ Serov lay động, nhưng Serov cứ bền bỉ đào bới bên bờ đê, qua vài chục năm, không biết chừng dòng sông lịch sử sẽ vỡ bờ, chảy sang một phương hướng khác.

Có lẽ vì vết xe đổ của đảng Xã hội, đảng Cộng sản Ý chớp nhoáng đạt được hiệp định với đảng Bình minh nước Ý, điều kiện đề ra hậu hĩnh hơn xa so với phân tích từ bên ngoài, đến tối đã ký kết xong hiệp định, coi thư thể hiện thành ý lớn nhất.

Tám giờ tối, tổng bí thư đảng Cộng sản Ý Palmiro Togliatti tuyên bố sẽ cùng đảng Bình minh nước Ý thành lập chính phủ liên hiệp, đồng thời cũng không bài xích tiếp tục hợp tác với đảng Xã hội, bởi vì trên một số vấn đề xã hội, lập trường của hai đảng vẫn có sự nhất trí.

“Làm rất tuyệt, không hổ là tổng bí thư, biết được liên kết với kẻ địch thứ yếu, trước tiên đập chết kẻ địch chủ yếu!” Serov mỉm cười đánh giá, “Mặc dù đảng Xã hội trở cờ lần này thiếu chút nữa thì thành trí mạng, nhưng thực lực bản thân đảng Xã hội không mạnh, lại cùng là đảng phái cánh tả, coi như đối tượng có thể lôi kéo. Công việc cấp bách hiện giờ chính là nhân lúc thế lực đảng Dân chủ Thiên chúa giáo đang trong thời kỳ sa sút, lấy mạng đối thủ suốt mười năm ròng này trước!”

Cái trò đấu tranh chính trị này, Serov không hiểu, nhưng đạo lý cơ bản thì vẫn biết, đảng Dân chủ Thiên chúa giáo hiện tại sau khi đại bại, yên ổn vượt qua được thì còn tốt, nếu như các nhân vật đứng đầu không bình ổn được cục diện, chiếu theo chế độ ở châu Âu, chưa đến vài năm đảng phái đã biến mất cũng không phải là không có. Nếu như có thể một lần đánh tan đảng Dân chủ Thiên chúa giáo, khiến cho bọn hắn chia tách, cho dù chỉ có một bộ phận thì cũng có thể tiêu hao bớt sức mạnh của đối thủ, sao không vui vẻ mà làm?

“Kỳ thực chúng ta có thể cung cấp một kiến nghị cho tổng bí thư Palmiro Togliatti, đó chính là để đảng Bình minh nước Ý lôi kéo một số phần tử không kiên định của đảng Dân chủ Thiên chúa giáo!” Serov nói với Mendeleev. Đảng phái và đảng phái không phải hai người đánh nhau, hy vọng đối thủ của mình càng ít càng tốt, kỳ thực có đôi lúc hai kẻ địch có chung một lập trường lại càng dễ hòa hoãn. Palmiro Togliatti trước đây cũng từng làm phó thủ tướng Italia, chắc chắn sẽ hiểu hàm ý của Serov là gì.

“Đồng chí Serov, đến giờ đảng Dân chủ Thiên chúa giáo vẫn chưa tuyên bố mình đã thất bại trong bầu cử!” Mendeleev nói.

“Ồ, không biết chừng còn đang chờ ông bố nước ngoài chỉ đạo, tôi cũng không thấy có gì bất ngờ!” Serov cười khà khà, cũng không biết là thủ đoạn của nước Mỹ quá cao minh hay là người Liên Xô không biết chơi chính trị. Trong thời gian Chiến tranh Lạnh, bên phe xã hội chủ nghĩa theo lý mà nói phải đoàn kết vững chắc lại luôn xuất hiện quốc gia đối đầu với Liên Xô, phương Đông thì cũng đành nhịn, thể tích đủ lớn, uy hiếp dụ dỗ đều chẳng có tác dụng. Châu Âu vậy mà cũng có đàn em dám mỉa mai trực tiếp ông anh lớn, đó đơn giản là khinh thường sức chiến đấu của Hồng quân Liên Xô.

Ngược lại bên phía nước Mỹ, chỉ cần có một chút dấu hiệu không ổn định sẽ nhanh chóng bị công ty đa quốc gia đánh sụp nền kinh tế, đảng phản đối phát động tuyển cử, hoặc là quân đội đảo chính, hoặc là chịu nhún nhận thua. Đến cuối cùng đàn em của nước Mỹ đều không rên một tiếng nối nhau giả chết.

Serov hoàn toàn không thấy chút ít nhân từ nào của nước Mỹ, nhưng các thủ đoạn bên trong thì thật sự đáng để hắn học tập. Còn về phần những người khác của Liên Xô sẽ có học tập được hay không cũng không quan trọng, trong mắt Serov, bọn họ đã hết thuốc chữa rồi.

“Đồng chí Serov, chẳng lẽ nước Mỹ sẽ còn có động tác?” Mendeleev sắc mặt bỗng biến thành trắng bệch, nếu như thế này mà vẫn còn chưa nhận thua thì chỉ còn một khả năng thôi, can thiệp quân sự?

“Đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta bây giờ đã thắng rồi!” Serov một bộ ung dung nói, “Tất cả mọi người đều biết, lần này đảng Cộng sản Ý giành được nhiều phiếu bầu nhất, nếu như người Mỹ nhất định phải tỏ rõ trước mặt tất cả người châu Âu, mình không thể chấp nhận được việc đảng Cộng sản lên đài, vậy thì cũng có thể khiến các đồng chí đảng Cộng sản Pháp, đảng Cộng sản Hy Lạp vứt bỏ ảo tưởng, đến lúc đó không biết chừng người Mỹ sẽ phải bỏ ra càng nhiều hơn. Đừng nhìn châu Âu ở gần chúng ta hơn, hệ thống kinh tế của chúng ta rất khác bệt, tôi chẳng hề quan tâm quốc gia bên cạnh tổ quốc đánh nội chiến sẽ làm phá hoại kinh tế của chúng ta, các nước Tây Âu có thể chịu đựng được không thì tôi không biết...”

Thập niên 50, 60 là thời kỳ đỉnh cao của đảng Cộng sản trên thế giới, Trung – Xô còn chưa chia rẽ, những người từng trải qua khói lửa chiến tranh của Thế chiến thứ hai vẫn còn, nước Mỹ nếu dám đốt thùng thuốc nổ, Serov thật sự rất sẵn lòng chứng kiến mọi nơi trên thế giới biến thành chiến trường du kích. Như vậy liền không phải lo chuyện một đám bò sữa bơm máu giúp nước Mỹ đối đầu trực diện với Liên Xô nữa.

Nghe Serov nói, trái tim nhảy dựng lên của Mendeleev chung quy cũng đặt lại được vào trong ngực, cũng không biết tại sao, cùng là lời an ủi người khác, Serov liền có thể nói rất tự tin đương nhiên, khiến Mendeleev vừa nghe đã tin tưởng.

“Dulles, đảm bảo của anh đâu? Lợi ích của Hoa Kỳ đâu? Anh không phải cam đoan đảng Xã hội sẽ không cùng lập chính phủ với đảng Cộng sản, bây giờ thì sao? Còn không phải vẫn là đảng Cộng sản lên cầm quyền, nơi khởi nguồn của văn minh châu Âu đã bị lũ vô thần khống chế rồi!” Trong phòng làm việc ở Nhà Trắng, Eisenhower lần đầu tiên cảm thấy phẫn nộ như vậy. Cá nhân Eisenhower chính là loại người như Serov đã nói, chỗ ngồi quyết định suy nghĩ, thân là người Mỹ gốc Đức, thành tựu lớn nhất trong cuộc đời Eisenhower chính là chiến thắng nước Đức trong Thế chiến thứ hai, sau chiến tranh tiếp nhận chức tổng tư lệnh Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương NATO, đối đầu với Liên Xô tại châu Âu.

Từng là một phần tử nơi tiền tuyến, bây giờ Dulles lại nói với Eisenhower, Italia hiện tại đã rơi vào tay thế lực cộng sản, điều đó khiến vị quân nhân cố chấp này làm sao mà tiếp nhận được.

Có một khoảnh khắc, Eisenhower muốn lập tức ra lệnh cho căn cứ quân sự tại Italia, bắt người của đảng Cộng sản Ý lại ngay bây giờ, nếu như hiện tại còn là tổng tư lệnh NATO, ông ta chắc chắn sẽ làm như vậy.

“Ngài tổng thống, tôi cảm thấy rất xin lỗi!” Dulles không còn nhớ nổi, đã bao lâu rồi cái từ xin lỗi này chưa từng xuất hiện trên người mình, vốn là chuyện mười phần chắc chín, vậy mà lại lật thuyền trong mương, cảm giác đó thực sự rất tệ hại.

“Xin lỗi? Giám đốc CIA của chúng ta chỉ biết nói xin lỗi?” Eisenhower nghe vậy lại càng nổi giận đùng đùng, “Người bảo vệ của thế giới tự do bây giờ lại chỉ có thể đứng trước mặt tôi cảm thấy xin lỗi! Anh phải nói xin lỗi với toàn thể nước Mỹ, khụ khụ...” Nói đến cuối câu, Eisenhower không nhịn được bật ho sù sụ.

Hồi lâu sau Eisenhower mới bình tĩnh lại được, hỏi: “Anh cảm thấy chúng ta bây giờ bắt đầu can thiệp, có thể khống chế được cục diện trước khi người Liên Xô phản ứng lại hay không?”

“Ngài tổng thống, chuyện đó...” Dulles thực sự không muốn nói thêm gì nữa. Người Liên Xô cũng không phải kẻ ngu, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng, không cần biết là phương diện dư luận hay quân sự, chỉ cần nước Mỹ ra tay, chẳng ai biết con gấu Bắc Cực ấy sẽ có phản ứng như thế nào. Hơn nữa Eisenhower nói ra một câu như thế cũng tự chứng minh rằng mình đã tức giận đến váng đầu, trong tình huống bình thường ông ta sẽ không hỏi một vấn đề thấp kém như vậy, khoảng cách từ Italia tới Liên Xô còn chưa xa xôi đến mức Liên Xô không vươn tay tới được.

“Được rồi, là tôi quá nôn nóng, bây giờ anh bảo tôi phải trả lời quốc hội như thế nào? Tôi phản đối Truman tiếp tục chiến tranh, liền sau đó lại đánh mất Italia vào tay Liên Xô!?” Eisenhower trong lòng không ngừng nhỏ máu, là một tín đồ Công giáo thành tín, trơ mắt nhìn Vatican bị người theo thuyết vô thần bao vây, bảo ông ta làm sao mà tiếp nhận nổi.