*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Trầm hơi thở dồn dập, cơ bắp trên người nổi lên, thời tiết tháng chạp lạnh như vậy mà trên người hắn lại nóng hổi, mồ hôi ướt đẫm.
" Tiểu Đào..."
" a..."
" Tiểu Đào..."
"..."
"Tiểu Đào..."
"...."
" Tiểu Đào..."
"..."
Hắn đặc biệt thích gọi tên nàng, tiếng sau so với tiếng trước lại càng lớn hơn. Mới đầu Tiểu Đào còn có thể đáp lời, sau đó chỉ vô lực mà thở gấp, đã không nói ra lời.
Ánh trăng 16 xuyên qua cửa sổ oánh bạch êm dịu chiếu vào, cùng nến đỏ phát ra u quang quấn quanh ở bên nhau, đỏ trắng đan xen trong đêm tối, mị hoặc động lòng người.
Nam nhân chưa thỏa mãn tâm trí chưa bình tĩnh lại được, nhìn kiều thê trong lòng mệt mỏi ngủ, vừa vui sướng vừa đau lòng.
Hôm nay hắn mới biết được, thì ra Tiểu Đào của hắn tử trong ra ngoài vừa mềm vừa ngọt như vậy, làm hắn muốn dừng mà không được. lấy thể trạng của hắn bây giờ, tự nhiên là có thể chiến đấu kịch liệt cả đêm, chính là Tiểu Đào thân thể không chịu nổi, đêm tân hôn, lần đầu tiên thân thiết, hắn luyến tiếc làm Tiểu Đào mệt mỏi.
Nhìn sắc hổng trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Đào, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, lại sợ đánh thức nàng không dám làm động tác quá lớn, chậm rãi nhắm mắt lại, ôm lấy người bên cạnh ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại, Tiểu Đào thấy trong chăn ấm áp dễ chịu, đặc biệt thoải mái, liền lười biếng không muốn rời giường. ngáp một cái, mí mắt không nâng, lật người một cái tiếp tục ngủ.
Chỉ là eo sao lại đau quá, nàng ưm một tiếng, mơ mơ màng màng mà nhíu nhíu mày theo bản năng đỡ eo, lại đụng phải một bàn tay to rắn chắc. Tiểu Đào lập tức liền tỉnh ngủ, giương mắt nhìn Hoắc Trầm đang gần trong gang tấc, đầu tiên là sửng sốt, giây lát liền hiểu ra ngày hôm qua nàng đã thành thân nha.
Nhìn hắn biểu tình cười như không cười, ánh mắt ái muội triền mien, trên cổ còn có vết cào, Tiểu Đào lập tức liền nhớ tới đủ loại chuyện tối qua, xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng lên, sau đó liền chui vào ngực Hoắc Trầm không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Hoắc Trầm siết chặt hai tay, đem nàng ôm vào trong ngực cười cười, nâng khuôn mặt của Tiểu Đào lên, từ trán đến cằm đều hôn qua một lần.
" mau rời giường, trời sáng rồi." Tiểu Đào kiều thanh nói.
" không muốn dậy, muốn ở trong chăn." Hoắc Trầm trắng trợn đáp.
" trước kia chàng mỗi ngày đều dậy sớm làm việc, hàng xóm xung quanh khẳng định có thể nghe thấy tiếng leng keng khi chàng làm việc, bây giờ thành thân xong liền không dậy nổi, chẳng phải làm người ta chê cười hay sao?"
Hoắc Trầm chẳng để ý mà cười: " mặc kệ họ, ai muốn cười thì cười đi, ta không muốn rời khỏi nương tử của ta, không được sao?"
Tiểu Đào bị hắn chọc cười vui vẻ, biết cách này không dùng được liền thay đổi ngữ khí: " chính là ta đói bụng nha, cả ngày hôm qua cũng không có ăn được cái gì, buổi tối lại không được ngủ..."
Vừa nghe được lời này, Hoắc Trầm liền lập tức ngồi dậy: " nàng đói bụng, vậy ta dậy lấy cho nàng chút đồ ăn. Tối hôm qua còn dư lại không ít đồ ăn, trời lại lạnh, chắc chắn chưa hỏng được đồ ăn. Ta đi làm hâm nóng lại, nàng nằm đi."
Thời tiết tháng chạp, trên giường đất tuy ấm áp, nhưng vẫn có thể cảm nhận được không khí lạnh thổi tới. Hoắc Trầm thân thể khỏe mạnh, tự nhiên không để ý đến chút gió lạnh này, nhưng hắn cảm thấy, nếu Tiểu Đào mềm mại như vậy từ giường đất nóng hầm hập đi ra, bị gió lạnh thổi tới, chắc chắn có thể bị bệnh. Nhanh nhẹn mặc y phục, Hoắc Trầm liền đi vào phòng bếp. Tuy rằng tay nghề nấu cơm của hắn không tốt lắm, nhưng nếu chỉ đơn giản là làm nóng đồ ăn thì hắn vẫn làm được. Múc mấy gáo nước, chờ nước đun sôi, trươc múc ra một chậu, để lại lát nữa cho Tiểu Đào rửa mặt. Lúc này mới bỏ gạo kê vào trong nồi, cùng thịt tối qua, cùng bánh bao hỉ cho vào nồi, thêm lửa, rất nhanh trong phòng bếp liền ấm áp.
Tiểu Đào mặc áo bông đỏ rực, tóc dài hơi rối, đi đến phòng bếp vươn tay giúp hắn thêm củi vào bếp.
Hoắc Trầm nhẹ nhàng, tự nhiên mà ôm nàng vào trong ngực, để nàng ngồi trên đùi, thuận tay đem củi vứt vào bếp.
" không phải ta nói nàng nằm trong chăn sao, sao lại đi ra ngoài này rồi?"
Tiểu Đào mím môi cười, giúp hắn chỉnh sửa tóc rơi trên vai.
" sắp tới trưa rồi mà còn không dậy? Vậy tối nay ta làm sao ngủ được nữa." Hoắc Trầm liền cười xấu xa: " vậy buổi tối không cần ngủ, chỉ cần nàng có thể chịu đựng được, ta khẳng định không thành vấn đề."
Tiểu Đào sửng sốt một chút, sau đó hiểu được ý tứ của hắn:
" chàng..."
Tiểu nương tử kiều kiều nộn nộn chu miệng nhỏ hừ một tiếng, đứng dậy đi rửa mặt. Tóc Tiểu Đào đặc biệt đẹp, đen nhánh, mềm mại dài tới hông, trước kia chưa thành thân, nàng tuổi còn nhỏ, xấu hổ không dám sơ búi tóc phức tạp, rốt cuộc còn chưa có cập kê đâu.
Hiện tại đã là nương tử người ta, đương nhiên có thể sơ các kiểu búi tóc đẹp. Như vậy thì cuối cùng trâm cài mà Hoắc Trầm mua trong thành cho nàng cũng có thể cài lên.
Hoắc Trầm đã chuẩn bị xong củi lửa, lại đóng cửa bếp lò lại. Rửa sạch tay, vào phòng tìm Tiểu Đào. Vừa vào liền thấy nương tử của hắn đang ngồi trước gương đồng, cầm châu thoa, lưỡng lự không biết cài ở bên nào trái hay phải.
Thân ảnh cao lớn của Hoắc Trầm xuất hiện trong gương đồng, hắn chống tay ở cạnh bàn, đem Tiểu Đào ôm vào trong ngực, mỉm cười nhìn hai thân ảnh đang quấn quýt trong gương đồng.
" chàng tới thật đúng lúc a, châu thoa này ta không biết cài vào đâu mới đẹp, chàng giúp ta cài đi." Tiểu Đào không có quay đầu lại, chỉ nhìn hắn trong gương nói.
Hắn nhe răng cười, đưa tay cầm lấy châu thoa, tùy ý chọn một chỗ, liền cắm xuống: " Tiểu Đào nhà ta rất đẹp, cài ở đâu cũng đẹp hết."
Vợ chồng son vô cùng cao hứng ăn cơm sáng, rất nhanh đã là buổi trưa. Ngày đầu tiên sau khi thành thân, ai cũng không tính toán đi mở cửa buôn bán, ngày hôm qua trong nhà náo nhiêt cả một ngày, lúc gần đi về mọi người có hỗ trợ dọn dẹp một chút, nhưng cũng không phải thập phần sạch sẽ. Tiểu Đào lại luôn luôn thích sạch sẽ, chịu không nổi khi nhìn thấy nền gạch xanh dơ bẩn.
Tiểu Đào vừa cầm chổi muốn đi quét, đã bị Hoắc Trầm đoạt qua, Hoắc Trầm cao to, múa may vài đường bằng cây chổi lớn, rất nhanh liền đem đại viện quét qua một lần.
Chỉ là, trên gạch xanh có dính dầu mỡ không quét sạch sẽ được. Tiểu Đào cầm thùng nước, muốn dùng nước ấm rửa qua một lần, không chờ nàng đi tới nồi to, đã lại bị Hoắc Trầm bưng thùng nước to đi trước.
" Tiểu Đào, nàng không phải làm này đâu, nhà chúng ta nàng nhìn xem có chỗ nào cần dọn, nàng nói một tiếng với ta là được, chút việc cỏn con như vậy, còn chưa đủ ta nhét kẽ răng đâu." Cánh tay Hoắc Trầm cường tráng hữu lực, xách theo thùng nước ấm ra cửa, đem dầu mỡ trên nền gạch rửa sạch sẽ. Nam nhân này không chỉ có sức lực, hơn nữa tay chân còn nhanh nhẹn, trời tháng chạp lạnh như vậy, nước trên đất cũng đóng băng cả, tuy nói hắn dùng chính là nước ấm, nhưng là nếu chậm một chút nước cũng rất nhanh bị đông lại thành một tầng băng mỏng trên mặt nước, đi đường có thể lại rất nguy hiểm. Nhưng Hoắc Trầm làm việc thập phần nhanh chóng, trước khi nước kịp lạnh xuống, liền hắt lên nền gạch, lại quét sạch một lần, quét hết nước bẩn vào gốc cây hoa quế.
Tiểu Đào thấy không tranh được vưới hắn, liền vào buồng trong, trong viện rất lạnh. Nàng ngồi trước cửa lò ấm áp, nhìn thân ảnh cao lớn ở sân đang bận việc.
Hai người dậy quá muộn, cơm sáng thật ra chính là cơm trưa rồi. Tiểu Đào thu dọn lại phòng bếp, phát hiện ra ngày hôm qua dư lại còn không ít thịt cùng đồ ăn, không phải ra ngoài đi mua, khi nào muốn ăn liền ăn.
Không mở cửa tiệm buôn bán, bỗng nhiên thành ra rảnh rỗi không có việc gì làm. Mắt to trừng mắt nhỏ với đối phương một hồi, Hoắc Trầm bỗng nhiên cười hắc hắc: " Tiểu Đào, nếu thật sự không có việc gì làm, kia chúng ta liền... không bằng..."
Tiểu Đào nhìn thấy bàn tay to không khách khí mà vươn tới đây, liền hiểu hắn muốn làm gì, liền sợ tới mức nhắm mắt chạy thẳng, trong miệng liên tục nói: " không cần...không được....ban ngày ban mặt.."
Nhìn bộ dáng kiều nộn của nương tử, trong lòng Hoắc Trầm đặc biệt muốn. Nhưng tiểu nương tử còn đang xấu hổ, hắn không cưỡng cầu, bỗng xoay người đi ra cửa.
Tiểu Đào kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn, trong lòng liền cân nhắc, nam nhân đã thành thân liền đặc biệt để ý vấn đề này? Cự tuyệt hắn, hắn liền bực? Cái kia về sau bất cứ thời điểm nào hắn muốn, nhất định phải cấp?
Tiểu Đào đang miên man suy nghĩ, liền thấy Hoắc Trầm trở về, trong tay còn cầm thứ gì đó hình trụ.
" Tiểu Đào, chúng ta chơi cửu liên hoàn đi, đây là cửu liên hoàn ta đảnh ra, nhưng mà ta cũng chưa giải được nó bao giờ, nàng thông minh như vậy, nói không chừng liền có thể giải được nha."
Cửu liên hoàn là món đồ chơi đã được lưu truyền qua nhiều thế hệ, Tiểu Đào đã nghe nói qua đến nó nhưng chưa từng thấy qua lần nào. Hôm nay là lần đầu tiên thấy, đã bị thủ công tinh xảo kia thuyết phục, một đống vòng tròn lớn hoàn toàn đông nhất. Chỉ nhìn thấy chín vòng tròn kia thôi là có thể thấy được Hoắc Trầm là người nghiêm túc cẩn thận.
Chín vòng tròn cơ hồ giống nhau như đúc, bất luận lớn nhỏ hay chất lượng, vẫn sáng bóng, vòng hình trứng, xinh đẹp tinh xảo, ở giữa có hai thanh sắt nhỏ, là mấu chốt để giải cửu liên hoàn.
Bên ngoài thời tiết âm u, càng làm cho người ta thấy rằng thời tiết tháng chạp thật sự quá lạnh, Hoắc Trầm lục tìm mứt hoa quả, hạt dưa mua trong thành mang tới đặt trên giường đất. Hai phu thê ngồi trên giường đất nóng hầm hập, vừa ăn vặt, vừa đùa nghịch cửu liên hoàn.
Tiểu Đào cảm thấy món đồ chơi mới lạ này cảm thấy hứng thú, bởi vì từ nhỏ cũng chưa chơi đồ vật nào thú vị như vậy. Trái thử phải thử, hạt dưa rang giòn, dùng tay bóc một cái, liền tách ra, đem vỏ ném qua một bên, đem nhân hạt đặt lên đĩa.
" Tiểu Đào, hai ta đánh cược đi, nếu trước trời tối có thể giải được cửu liên hoàn này hay không."
Tiểu Đào tuy rằng không phải thực thông minh, nhưng lại là người không dễ dàng chịu thua, liền ăn cũng không ăn nữa, chuyên tâm mân mê cửu liên hoàn trong tay: " giải được tất thì không dám nói, nhưng mà cởi được mấy vòng cũng được đi."
Hoắc Trầm cầm một miếng táo, cho vào miệng Tiểu Đào: " được, kia chúng ta liền định rồi, lát nữa trời tối chúng ta liền đếm xem còn thừa lại bao nhiêu vòng, tối nay chúng ta liền...hắc hắc làm bằng ấy lần."
Tiểu Đào dừng tay lại, cảm giác chính là rơi vào hố, miệng nhỏ nhai táo, quay đầu lại nhìn hắn: " cái kia không được, vạn nhất ta chỉ cởi được 1,2 vòng vậy không phải là còn thừa lại tận 7,8 vòng sao."
" 7,8 vòng liền 7,8 vòng, lại đây, nương tử a, ăn hạt dưa, ta đã bóc tốt cho nàng rồi." Hoắc Trầm vội vàng nói sang chuyện khác, dùng hạt dưa thơm lừng mê hoặc nương tử đầu óc khôn khéo, làm nàng không có cơ hội cự tuyệt.
Cửu liên hoàn này nhìn thì dễ dàng, kỳ thực rất khó cởi, nhiều năm như vậy, thời điểm hắn nhàn nhã không có việc gì làm liền cầm ra giết thời gian, nhiều nhất chỉ tháo được có 6 vòng. Này đã tính là phi thường không tồi rồi, rất nhiều người 3 vòng thôi còn không tháo được.
Dù sao thì tổng cộng có chín vòng, liền tính nếu nương tử của hắn mà cởi được 6 vòng, kia không phải còn thừa tận 3 vòng sao, 3 lần nha cũng đủ cho hắn phát huy.
Toàn bộ tinh lực của Tiểu Đào đều đặt lên cửu liên hoàn trên tay, cũng không nhìn Hoắc Trầm, đôi tay linh hoạt đùa nghịch đồ chơi trong tay, Hoắc Trầm nhìn hoa cả mắt, mí mắt dần dần nhíu lại.
Tối hôm qua quá phấn khích không ngủ được, lo lắng Tiểu Đào không chịu được, cũng không dám làm gì thêm. Tới sau giờ ngọ liền thấy hơi mệt. Hoắc Trầm gối đầu lên đùi Tiểu Đào nhắm mắt ngủ, mĩ mãn ngủ một giấc. Tiểu Đào sợ hắn cảm lạnh, duỗi tay lấy chăn bông đắp lên người hắn, sau đó liền toàn tâm toàn ý nghiên cứu cửu liên hoàn.
Hoắc Trầm ngủ đủ liền tỉnh dậy, sắc trời đã bắt đầu đen lại, thấy tiểu nương tử vẫn đùa nghịch cửu liên hoàn trong tay, liền thấy buồn cười mà ngồi dậy: " Tiểu Đào, nàng chơi cả buổi trưa, cũng không thấy mệt sao, lại đây cho ta xem nàng có giải được hai, ba vòng hay không?"
Vừa nhìn lên, Hoắc Trầm trợn tròn mắt.
" trời ạ! Sao có thể? Tiểu Đào, nàng...nàng thế nhưng giải đến vòng cuối cùng rồi, nàng cũng quá thông minh rồi, ta giải nhiều năm như vậy cũng không giải được hết."
Tiểu Đào mím môi cười, ném cho hắn một cái nhìn đắc ý: " chàng đừng vội, vòng cuối này, ta cũng tìm được phương pháp rồi, lát nữa liền có thể giải xong."
Hoắc Trầm nghe xong liền nóng nảy: " đừng giải nữa, nàng sao lại một vòng cũng để lại cho ta, sáng mai lại giải đi, mau buông ra, nên đi nấu cơm rồi chúng ta đi."
Hắn đưa tay đoạt lại, lập tức bắt được tay nàng, Tiểu Đào uốn éo trốn, tay nhỏ nắm chặt đồ trong tay không chịu buông. Lôi lôi kéo kéo, vòng sắt " rắc" một cái, Tiểu Đào nắm lấy cửu liên hoàn ngã xuống giường đất, trong tay Hoắc Trầm trống trơn.
Khó có thể tin! Cửu liên hoàn thế nhưng tất cả đều tháo xong!
Hoắc Trầm ngốc lăng nhìn hai thanh sắt nhỏ trong tay, ném sang bên cạnh giống như ném khoai lang nóng, hung hăng bổ nhào vào người Tiểu Đào: " Tiểu Đào, nàng không thể như vậy đươc, nàng thật nhẫn tâm, một vòng cũng không để lại cho ta!"
Một số cữu liên hoàn