Tiểu Đào bị hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng, gục đầu xuống chuyên tâm ăn đồ trong chén, không chịu nhìn thẳng hắn: " ngươi ăn nhanh đi, tại sao lại nhiều lời như vậy chứ nếu còn như vậy ta sẽ không làm đồ cho ngươi ăn nữa."
" đừng nha Tiểu Đào, ngàn vạn lần đừng như vậy a, ta bậy giờ là dựa vào muội mà sống a" hắn lại không dám nói nhiều thêm nữa sợ lại ăn ngược, đối với tiến triển hôm nay của hai người hắn đã rất vừa lòng. Liền gục đầu xuống, chuyên tâm ăn vừa ăn vừa tán thưởng đồ ăn ngon ra sao.
Ăn hoành thánh( sủi cảo) nhân thịt hôm nay so với đêm qua nhân củ cải Tiểu Anh gói thật sự ngon hơn nhiều. Tiểu Đào vừa ăn vừa nghĩ, nếu Tiểu Liễu cùng Tiểu Anh ở đây mỗi đứa phải ăn một chén cơm to có ngọn.
Bữa này nàng ăn cũng không ít, ăn một chén lớn. Hoắc Trầm ăn bốn chén liền, cuối cùng còn nửa chén dư lại hắn nghĩ rằng không nên lãng phí đồ ăn liền không nói nhiều tha đi vào trong bụng.
" ngày mai ăn rau xào đi, lát nữa ta đem gia vị ướp vào thịt trước vậy ngày mai xào chắc chắn sẽ càng ngon hơn." Tiểu Đào thu thập chén đũa, đem một miếng thịt không có nhiều mỡ cắt thành từng miếng, dùng muối nước tương, hoa tiêu( hạt tiêu), gừng cắt lát bỏ vào trộn đều. Lại không dám bỏ nhiều gia vị rốt cuộc là muốn ướp đến ngày mai, có thịt đã đủ ngon vì thế vẫn muốn giữ lại 지은mùi vị thịt, nếu không ngày mai thật khó có thể điều chỉnh độ lửa.
Tiểu Đào đem bình tương rửa sạch sẽ, đem thịt đã ướp tốt bỏ vào bên trong, đậy nắp lại: " ngươi ôm đến chân tường phía dưới phòng đi đè một cục đá lên trên, đừng để cho chuột chui vào."
" được rồi!" Hoắc Trầm nghe lời ôm bình ra cửa, thật cẩn thận đặt dưới chân tường, xoay người ra cửa tiệm liền mang tới một khối sắt to tới đè lên nắp bình.
Vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu Đào đnag đứng ở cửa phòng bếp, cười đến như hoa nở. Nàng sợ tiếng mình cười quá vang, dùng một tay nhỏ che miệng nghẹn lại làm cho mặt có chút đỏ bừng, bả vai cũng run lên.
Hoắc Trầm buồn bực mà gãi gãi đầu: " làm sao vậy? Muội cười cái gì."
Tiểu Đào liên tục xua tay: " không cười cái gì, chẳng qua cảm thấy nhà ngươi thật đặc biệt thú vị, nhà người khác đều là đi tìm viên gạch cục đá, nhà ngươi tuỳ tiện cầm ra lại là một cục sắt to."
Hoắc Trầm cười hắc hắc: " đúng vậy, trong nhà ta các cái khác thì không nhiều lắm nhưng chính là cục sắt thì có nhiều lắm."
Tiểu Đào thập phần đồng ý gật đầu: " ừ đúng là như vậy, dao cắt rau của nhà người khác nặng không đến một cân, dao nhà ngươi thì nặng phải ba bốn cân, có thể thấy được là sắt là không cần mất tiền. Băm xong một phần nhân thịt tay đều mỏi đến không thể nâng lên được."
Hoắc Trầm không tự chủ được nhìn về phía tay của tiểu cô nương phía trước, thật sự có chút sưng đỏ. Thật sự đau lòng a, Hoắc Trầm trong lòng tự trách buồn buồn nói: " Tiểu Đào, hai ngày nữa ta khẳng định sẽ cho muội một kinh hỉ."
Tiểu Đào cười cười xách rổ đi ra ngoài. Thời điểm đi ngang qua Hoắc Trầm bị phát hiện ra khối vải hôm nay nàng mua giấu trong rổ, hắn liền giật mình hỏi nàng: " Tiẻu Đào, sao muội lại phải mang miếng vải này đến đây?"
Tiểu Đào nhìn khối vải giống y như khối hôm qua Hoắc Trầm đưa rũ đầu nói: " ta phải làm cho cha ta một đôi giày, lại cảm thấy màu săc cùng chất vải dệt này không tệ, liền mua một khối như vậy."
Hoắc Trầm còn đang hồi hộp đến mức treo tim trên cổ họng lúc này mới thả lại trong bụng, cười khan: " muội sao lại phải mua? Ngày hôm qua một khối kia không phải còn dư lại sao? Muội đi lấy mà làm."
Tiể Đào không tiếp lời của hắn, đi đến bên cửa viện lại nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện. Tiểu cô nương dừng bướcn chân, vẫy tay, ý bảo Hoắc Trầm lại đay. Hoắc Trầm minh bạch ý của nàng, ngoan ngoãn đi qua đem của viện mở ra một chút thăm dò nhìn qua bên ngoài một cái, phát hiện ra là hai người không quen biết, đã đi qua cửa. Liền quay đâu lại nhỏ giọng nói với Tiểu Đào: " không quen biết, đi rồi."
Tiểu Đào lúc này mới yên tâm đi ra ngoài, không thèm quay đầu lại phía sau phố chạy biến. Hoắc Trầm cười ha hả không ngừng nhìn theo bóng dáng nàng, hai người đúng lầ phối hợp ăn ý mà, rất giống với một người làm trộm một người đứng canh mà.
Tiểu Đào nghe được tiếng cười của hắn dừng lại quay đầu nhìn hắn lại xua xua tay, làm cho hắn hiểu ý mau đi vào, đừng có đứng đó nhìn mình. Lại bỗng nhiên cảm thấy thập phần buồn cười che miệng nhỏ lại vui sướng mà chạy ra ngoài.
Ngày 13 tháng 8 họp chợ chính, náo nhiệt nhất. Bán hàng ăn vặt rất nhanh liền hết, sắp ăn tết, hài tử đều muốn mượn cơ hội này ăn cho đỡ thèm. Hoắc Trầm cũng vội vô cùng trừ bỏ người mau nông cụ, người đến mau dao phay mới cũng nhiều lên. Ăn tết không tránh được giết gà chặt xương, dao phay cũ không dùng được nữa vừa vặn sắp ăn tết đổi cái mới.
Hoắc Trầm đã nhiều ngày thức khuya dậy sớm rèn đồ, rất nhanh liền bán hết không còn cái nào, hộp đựng tiền tràn đầy, hắn vừa lòng mà cười, nâng đại chuỳ tiếp tục công việc. Trong lòng cờ đợi tiểu cô nương kia có thể đến sớm một chút không.
Hôm nay họp chợ nhiều người đi như vạy chính mình bán thiết khí còn nhanh hết huống chi là đồ ăn vặt của Tiểu Đào. Hắn biết hôm nay khẳng định nàng sẽ làm nhiều chút để đem bán, nhưng nhìn rổ đồ của nàng cũng không lớn tính cả đựng đầy chỉ sợ không đến chính ngọ cung sẽ liền bán hết. Nói vậy, Tiểu Đào sẽ tới đây làm com và nàng sẽ nhìn thấy hắn đang tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật đưa tặng nàng.
Quả nhiên, tới gần trưa Tiểu Đào bước chân vội vàng bước vào tiệ thợ rèn liếc mắt nhìn đến bàn để đồ bây giờ trống rỗng, nàng liền mỉm cười: " Hoắc đại ca, ngươi hôm nay sinh ý cũng thập phần tốt đẹp a,ta hôm nay cũng làm ít bánh trung thu đều đã bán hết. Có người còn muốn mua đường táo cũng không có, nương ta hôm nay làm đều đầy một rổ đấy, bán được một trăm văn tiền, tiền trong túi đều nhét đầy rồi a."
Hoắc Trầm buông đại chuỳ trong tay xuống, vui mừng đi lên đón: " tốt a, nếu đã bán xong rồi, vậy muội có thể đi làm cơm được rồi, ta muốn cho muội..."
Không chờ hắn nói xong Tiểu Đào lau mồ hôi trên má nói: " không thể được, Hoắc đại ca hôm nay ta chạy đến đây là muốn nói cho ngươi biết trưa nay ta không thể ở lại làm cơm trưa cho ngươi. Ta phải chạy nhanh về nhà, làm thêm một rổ trên đường rồi có người muốn mua mà chưa mua được kìa. Sau họp chợ, là qua trung thu không bán tốt được nữa."
Vừa nghe xong lời này, Hoắc Trầm đang tràn ngập nhiệt tình liền bị dập tắt trong nháy mắt. Hắn thức khuya dậy sớm cố gắng làm lễ vật tặng cho nàng, sáng sớm hôm nay vừa làm tốt muốn chờ nàng đến khen vài câu đấy. Giống như nếu nàng khen hắn vài câu mệt mỏi mấy ngày nay đều không sao cả. Chỉ cần tiểu cô nương dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn hắn, hắn liền cảm thấy làm nhiều thêm việc nữa cũng đều không thấy mệt mỏi.
Thấy Hoắc Trầm im lặng không nói, Tiểu Đào có chút ngại ngùng, ngập ngừng nói: "thực xin lỗi Hoắc đại ca, ta vốn dĩ là đáp ứng ngươi mỗi ngày đến làm cơm trưa, chính là...cái kia như vậy đi, trong chốc lát ta chạy về nhà rồi đem kéo đến đây đưa cho ngươi."
" không....kéo đã cho muội, ta cũng không phải nói tới thiếu một ngày cũng không được, chẳng qua là, ta..." hắn muốn nói lại thôi, mà Tiểu Đào lại sốt ruột muốn về nhà, thấy dáng vẻ này của hắn, liền nôn nóng mà nói: " ta thật sự phải đi, bằng không nếu lát nữa tan chợ, ta làm đồ ra liền bỏ phí." Tiểu Đào gấp đến độ xoay người liền đi, Hoắc Trầm chợt nghĩ ra một chuyện bước tới bắt lấy tay nàng: " muội đừng đi, nhà muội cách xa trấn như vậy trở về làm rồi mang lên khẳng định chợ không còn ai. Như vậy đi, muội vào trong bếp nhà ta làm, làm xong liền trực tiếp đi ra phố lớn bán, khẳng định so với muội chạy về nhà bán được nhiều hơn."
Tiểu Đào sửng sốt, nàng thế nhưng không nghĩ ra được biện pháp tốt này cơ chứ. Thật sự nếu về nhà làm, rồi lại chạy lên đây mà cả đi cả về phải chạy nhanh mới được không thể chậm lại. Nếu ở trong nhà thợ rèn làm, vậy thì tốt rồi, không lâu sau liền có thể hoàn thành, đem đi ra ngoài liền có thể bán được.
" chỉ là... phải tốn ít dầu, đường, mật nhà ngươi bất quá không cần lo, ta có thể đưa cho ngươi tiền vốn." Tiểu Đào lập tức tiếp nhận ý kiến này.
Hoắc Trầm bất đắc dĩ thở dài: " nhìn muội xem ra vẫn cùng ta khách khí như vậy, nhân lúc bây giờ không có ai muội mau đi vào đi."
"Được" Tiểu Đào liếc mắt nhìn đám người nhộn nhịp trên đường, trước hàng thịt lợn của Trần thịt lợn chen chúc một đống người, bước chân liền nhẹ nhàng và đi ra hậu viện.
Nàng múc nước vỗ lên mặt lại lấy khăn tay lau khô muốn cho chính mình tỉnh táo một chút. Thời điểm đang rửa tay, liền thấy Hoắc Trầm bước nhanh đi tới.
Hắn cười mỉm nhìn nàng, chờ đợi nàng khích lệ cùng vẻ mặt sùng bái của nàng, nhưng hắn lại buồn bực rồi: Tiểu Đào vẻ mặt bình tĩnh. Còn hỏi một câu không có liên quan đến chuyện hắn đang quan tâm: " Hoắc đại ca, nha ngươi có miếng vải vụn nào không dùng không? Ta muốn làm hầu bao, túi của ta đã đầy hết chỗ rồi."
" à..." Hoắc Trầm có hơi chút thất vọng, nhưng rất nhanh liền cao hứng, khoé miệng cong lên, lộ ra hàm răng trắng tinh: "có, muội chờ ta,rất nhanh liền mang tới cho muội."
Có lần trước mua vải làm giày bây giờ mua liền càng nhanh nhẹn. Trực tiếp ôm hộp tiền đi ra ngoài, tiệm vải phía cách vách, liếc mắt một vòng liền nhìn trúng một. Khối vải để ở giữa,một khối vải bông màu hông đào bên trên là đồ án hình hoa mai.
" triệu lão bản, đem khối vải kia cho ta." Thợ rèn bàn tay to duỗi ra chính xác chỉ về hướng khối vải bông, là khối vải đẹp nhất, màu sắc đẹp nhất hoa văn cũng là đẹp nhất.
Trong tiệm vải bây giờ cũng không có ít người, Triệu lão bản chính là đang gói hàng, cũng không có lập tức đi tới, Hoắc Trầm liền sốt ruột: " Triệu lão bản, lão nhanh lên một chút, ta liền phải trở về ngay a."
" ai! Tới đây tới đây, Đại Trầm ngươi lại muốn mau thanh bố sao?"
" không phải, ta muốn khối vải bông kia, chính giữa nhất."
Triệu lão bản sắc mặt ngẩn ra, thuận tiện cười ha ha: " đại Trầm, ngươi sao lại mua vải bông a, có phải là muốn đính hôn rồi hay không?"
Hoắc Trầm trên trấn này có thể gọi là kim cương vương lão ngũ. Mọi người vừa nghe lời này, liền tò mò nhìn lại đây, nhìn đến Hoắc Trầm mặt đỏ tai hồng.
" ai nói ta đính hôn? Ta là mua cho muội muội" Hoắc Trầm trong miệng phản bác trên mặt lại là vui mừng. Trong lòng lại lo lắng Tiểu Đào không chịu nhận, nếu như bọn họ mang câu đính hôn này nói ra ngoài khẳng định Tiểu Đào càng không muốn.