*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thái lão nương còn muốn lại khuyên nhủ, chợt nghe ngoài cửa có người nói khó nghe hùng hổ đi qua, đúng là mẹ con nhà Tạ gia.
Lập tức Thái bà liền nổi giân, nhấc chân lên muốn ra ngoài cùng Tạ đại thẩm lý luận một phen, lại bị Hoắc Trầm giữ lại.
" bà bà, ngài không cần thiết phải so đo với người ta, hôm nay nhận rõ ra bộ mặt thật của bà ta, không phải là tốt sao? Miễn cho về sau đêm dài lắm mộng." Hoắc Trầm không muốn bởi vì hôn sự có phát sinh xung đột, rốt cuộc ký ức trước kia quá mức trầm trọng.
Thái lão nương tức giận đến mức khó thở: " nương tử nhà Tạ gia, tính tình thật pà nóng nảy, ta còn tường rằng là vì buôn bán, không thể không đanh đá một ít. Hiện giờ mới biết được, hoá ra là một người không biết nói đạo lý, chuyện gặp mặt vốn chính là hai bên tự nguyện, thành hay không thành đều có khả năng, người ta không thích, như thế nào có thể quay sang chửi người đây?" Hoắc Trầm khuyên giải hai câu, chuyện này cũng liền qua đi. Thái lão nương lần nữa tỏ vẻ là chính mình quá nóng vội, không có hảo hảo chọn lựa, lần sau nhất định phải ngàn chọn vạn tuyển, trước xem trọng nhân phẩm bộ dáng, lại giới thiệu cho Hoắc Trầm.
Tiễn Thái lão nương đang hùng tâm tráng sẽ chọn một tức phụ tốt cho Hoắc Trầm, Hoắc Trầm tiếp tục leng keng làm việc, chuyện này hắn không đi oán người khác, hơn nữa hắn cũng biết, ở trên trấn này đi tìm một người thích hợp không dễ dàng. Các cô nương 15, 16 đã hứa gả hết ra ngoài, hiện giờ hắn cũng đã 23, tuổi quá nhỏ không thích hợp, tuổi quá lớn lại không tốt. Thôi, từ từ rồi tính, nếu không ở một mình cũng tốt. Tới lúc hoàng hôn, Hoắc Trầm tự lừa mình dối người một mình cũng không sao tự an ủi chính mình. Tới buổi tối, mọi chuyện đã không phải chuyện nhỏ nữa, cách vách lại truyền tới động tĩnh đại chiến, Hoắc Trầm lại bối rối. Từ chỗ khe hở của chăn bông, moi ra hai miếng bông nhỏ, nhét vào lỗ tai mới tốt hơn một chút, miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Buổi sang ngày 9 thời tiết khá tốt, Hoắc Trầm dậy sớm, lên mở của tiệm, theo thói quen đứng trước cửa thăm dò hướng về phía Điền gia thôn nhìn xung quanh một chút.
Hắc! Tiểu cô nương đang cầm rổ tới!!!
Hoắc Trầm cao hứng tới không khép miệng lại được, nhất thời cũng không có phát hiện ra phía đối diện Trần thịt lợn cũng đang mở cửa tiệm: " thợ rèn, cười cái gì đấy, cao hứng như vậy, có chuyện tốt gì nói cho ta nghe xem với nha!"
Hoắc Trầm lúc này mới phản ứng lại, là mình thất thố rồi, nắm tay che lên miệng, làm bộ làm tịch khụ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn trời: " hôm nay thời tiết không tồi, xem ra người đi họp chợ khẳng định rất đông, hôm nay chắc chắn kiếm khá hơn chút."
Trần thịt lợn cười haha: " đúng vậy, đúng vậy, hai ngày trước mưa lớn như vậy đường đều là bùn, trong thôn người cũng không có tới, ngươi nhìn xem hôm nay từ sáng sớm người từ bốn dặm tám thôn đều đi lên đây!"
Thành công dời đi lực chú ý của Trần thịt lợn, Hoắc Trầm âm thầm đắc ý, lớn tiếng nói: " Đại thúc, ngươi hôm này cũng phá lệ cao hứng a?"
" ai nha, ha ha ha, đã bị ngươi nhìn ra... Đại Trầm,ta nói cho ngươi biết nha, Trần Mẫn Đạt là nhi tử của ta, hôm nay tham gia thi cử nhân, là kì thi đầu thu, ta có cảm giác lần này khẳng định có thể thi đậu."
Hoắc Trầm dùng dư quang liếc về phía Tiểu Đào đang đi về phía này, thấy nàng đã đến gần, cũng không dám đứng ở cửa cùng người khác nói chuyện, sợ Tiểu Đào ngại không vào cửa. Vì thế, liền nói hai câu lời hay, cũng chúc cho Mẫn Đạt huynh đệ kim bảng cao trung, liền trở về cửa tiệm nhà mình, giơ đại chuỳ làm bộ làm tịch tiếp tục làm việc. Thật ra, ánh mắt vẫn luôn dán vào cửa. 지은
" Hoắc đại ca, tương thịt làm tốt lắm rồi, ta đưa tới cho huynh. Còn có một bình là tương đậu, là ta tự tay làm, huynh nếm thử đi." Tiểu Đào cười cười bước vào tiệm rèn.
Hoắc Trầm đem đại chuỳ ném sang một bên, tươi cười chạy tới: " Tiểu Đào, muội tới rồi, hai ngày trước tại sao muội không có tới?"
Hắn tận lực làm cho biểu tình trên mặt tự nhiên một chút, nghĩ sẽ không lộ ra sơ hở, chính là vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh của Tiểu Đào, không tự chủ được mà nhớ tới đêm hôm trước, nhớ tới việc hắn làm, thật xin lỗi Tiểu Đào.
Hoắc Trầm mặt mũi đỏ bừng.
" ngày đó trời mưa quá lớn, hai ngày trước trong thôn đường đi đều là bùn, còn không có khô đâu, căn bản là không thể đi. Đường lên trấn còn tương đối tắc, hẳn là sớm sẽ không có việc gì đi." Tiểu Đào cúi xuống lấy trong rổ ra một bình to tương đậu, cũng không có để ý đến sắc mặt của hắn không bình thường.
" vại tương lớn như vậy, muội đi xa như vậy rất nặng đi." Hoắc Trầm có chút ngượng ngùng, chẳng qua chỉ là tặng một khối thịt nhỏ mà thôi, mà người ta lại cho một bình tương đậu to như vậy, lại còn đi xa như vậy mang đến đây. Thật sự tay Tiểu Đào có chút mỏi, bất quá vẫn có thể kiên trì: " không có việc gì, còn không phải là chút tương đậu sao. Ta dù sao cũng không phải là nữ tử cửa trước không ra, cửa sau không bước. Chút việc này tính là gì." Tiểu Đào đem đồ để ra tốt, liền xách theo rổ bước nhanh ra ngoài: " Hoắc đại ca, ngươi làm việc đi, ta đi trước, hai ngày không bán, hôm nay chắc có thể sẽ bán đước nhiều hơn."
" à" Hoắc Trầm lên tiếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đuổi theo Tiểu Đào hai bước: " Tiểu Đào, muội trước đi bán đi, đến giữa trưa còn dư lại, muội mang lại đây ta muốn ăn một chút."
Tiểu Đào vừa nghe liền vui vẻ, thật tốt quá, hôm nay làm nhiều, còn sợ bán không hết đâu. Hắn làm việc nhiều lượng cơm ăn nhiều, hắn một lần mua phải mua mười, hai mươi văn, có hắn vậy sẽ không lo bán hàng còn thừa lại nữa: " được, ta lát nữa sẽ quay lại." Tiểu Đào quay đầu lại mỉm cười, Hoắc Trầm liền ngây ngốc nhìn, đứng im tại khung cửa. Ánh mắt đuổi theo thân ảnh nhỏ xinh kia, không nói chuyện cũng không rời đi.
Trần thịt lợn đối diện thấy Tiểu Đào, cao giọng hô: " Tiểu Đào lại đây, hôm nay đại thúc muốn mua nhiều một chút."
" được, đại thúc, ngài muốn bao nhiêu?" Tiểu Đào đặc biệt cao hứng, hôm nay như thế nào một đám người đều muốn mua thật nhiều a.
" ta muốn mua một ít dâng cho Thần Tài, sáu sáu là đại thuận, như vậy đi, đem đồ ăn vặt của ngươi mỗi loại cho ta sáu cái." Trần thịt lợn sảng khoái vung tay lên.
Tiểu Đào cười đến không khép miệng được, tiếng cười thanh thuý truyền vào lỗ tai Hoắc Trầm, như có bàn tay đang cào tâm hắn ngứa ngáy.
" đại thúc, ta đã gói thật tốt cho ngài, tổng cộng bốn mươi hai văn ta lấy ngài bốn mươi văn. Thần Tài được đồ ăn thơm ngọt như vậy khẳng định sẽ thật cao hứng, nhất định sẽ chiếu cố cho sinh ý của ngài." Tiểu Đào nói ngọt người khác mua đồ của nàng, nàng đều tận lực nói mấy câu tốt đẹp, làm nhân gia cao hứng. Trần thịt lợn thần thái khoa trương vẫy vẫy tay cao giọng nói: " ta cung phụng Thần Tài không phải là cầu chiếu cố sinh ý quán thịt của ta mà cầu hắn chiếu cố nhi tử Trần Mẫn Đạt của ta trúng cử nhân a."
Hắn nói những lời này không phải là nói cho Tiểu Đào nghe mà là muốn nói cho xung quanh hàng xóm biết, con của hắn là đi thi cử nhân.
Lão bản của tiệm vải bên cạnh của nhà thợ rèn trước đã đọc qua thi thư, lập tức cười nói: " phù hộ hài tử trúng cử nhân, như thế nào lại đi cầu Thần Tài a? Đến bái Văn Khúc Tinh mới đúng."
Trần thịt lợn không phục giương cổ: " Văn Khúc Tinh có thể quản cái rắm, thi cử nhân, là vì làm quan, làm quan là vì làm quang tông diệu tổ phát tài, cuối cùng không phải là Thần Tài xen vào chuyện này sao?"
Các hương thân đều cười ha hả, người nông gia chính là nói trực tiếp như vậy, nói chuyện sẽ không thích nói cong cong vẹo vẹo ý tứ.
Tiểu Đào thông minh, vội vàng phụ hoạ nói: " ai nha đại thúc, vè sau Mẫn Đạt đại ca nếu làm quan, thì không phải ngài sẽ là quan gia lão cha sao?"
" ha ha ha...." Trần thịt lợn cao hứng cười không ngừng, mặt đầy vui sướng, vui vẻ đến tận xương cốt đều thoải mái.
Hoắc Trầm có chút cô đơn, người xưa thường nói nhân sinh có hai đại hỉ sự đó là đề kim bảng vàng cùng động phòng hoa chúc, Trần gia chờ đợi đề kim bảng vàng có lẽ mùa thu này sẽ thành hiện thực, mà chính mình chờ động phòng hoa chúc thôi, thì lại không biết bao giờ có thể thực hiện đây? Họp chợ lần này, tất cả mọi người đều bận rộn, Tiểu Đào mở hàng đã bán được bốn mươi văn, còn lại đến giữa trưa liền bán hết được bốn mươi văn, không để dư lại cho Hoắc Trầm. Thời điểm Tiểu Đào quay lại tiệm thợ rèn, đang đứng trong đó có ba hán tử nông gia, bọn họ là tới lấy lưỡi hái, mà Hoắc Trầm chính là thừa dịp sắt được nung đỏ trong lò, đánh ra một cái cuốc. Lau trán một cái, quay ra nói với Tiểu Đào: " Tiểu Đào, trên bàn là lưỡi hái của bọn họ, muội giúp ta thu chín mươi văn tiền đi."
" được!"Tiểu Đào ngoan ngoãn đáp ứng, đem rổ để sang một bên, nhận tiền đồng từ ba hán tử, nghiêm túc đếm đếm rồi để và hộp tiền.
Mới vừa tiễn đi ba người lại có hai khách nhân tiến vào nói đến lấy cuốc, Tiểu Đào như cũ tiến tới thu tiền, cho bọn họ chọn một cái cuốc tốt lấy đi. Đồ trong tay Hoắc Trầm cuối cùng cũng hoàn thành, liền ném vào trong thùng nước lạnh, vui mừng cười nói: " Tiểu Đào, có muội ở đây hỗ trợ thu tiền thật tốt, ta liền có thể chuyên tâm làm việc. Muội không biết a, mỗi lần họp chợ lớn, những người đến mua đồ ta phải chạy ra thu tiền đếm, chạy lại sắt vừa nung nóng quay lại liền lạnh rồi, không thể không nung lại lần nữa."
Tiểu Đào ôn nhu cười cười, không có đem việc nhỏ này để trong lòng, chỉ nhẹ giọng nói: " Hoắc đại ca, hôm nay bán hàng rất tốt, ta đều đem đường táo bán hết rồi chưa để dư lại cho ngươi. Thật xin lỗi, lát nữa trở về tiếp tục làm, làm xong liền mang tới, có được không?"
Tiểu cô nương thanh âm nhẹ nhàng sợ làm hắn không vui. Hoắc Trầm rông rãi cười, kì thật hắn không phải là không ăn không được, là hắn sợ Tiểu Đào quá vất vả, bụng đói đi bán hàng. Muốn là mua hết chỗ còn dư lại, nhưng thấy nàng sớm như vậy bán hết cũng thay nàng cao hứng: " muội không cần phải như vậy, khó có được một ngày bán xong sớm, sớm một chút về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai không phải họp chợ, khẳng định có thể dư lại. Đến lúc đó, muội đem đồ cho ta mua là được."
" a, được!" Tiểu cô nương lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui mừng mà nở nụ cười, đôi mắt to tròn long lanh sáng ngời, vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp.
" Tiểu Đào, kia... trong nhà bánh nướng lớn ăn xong rồi, thịt hầm kia ăn cũng hết rồi, có thể... muội có thể giúp ta... giúp ta làm một nồi nữa được không?" Thợ rèn gãi gãi đầu, da mặt dày nói.
Hắn biết Tiểu Đào da mặt mỏng, lần trước là mưa to không có ai tới, nàng mới chịu giúp hắn.
Hôm nay, nhờ nàng làm giúp một lần nữa kì thật trong lòng nàng chắc cũng không vui. Kì thật, hắn đã rối rắm cả một buổi sang, trong lòng đặc biệt muốn Tiểu Đào tới giúp hắn làm cơm trưa, chính là lo lắng bị cự tuyệt. Cuối cùng vẫn là không nhịn được, đem lời trong lòng nói ra.
Nói xong, liền sợ hãi mà nhìn Tiểu Đào vois ánh mắt cầu xin. Nam nhân cao lớn cường tránh như vậy lại làm ra bộ mặt đáng thương, thấp thỏm chờ đợi Tiểu Đào trả lời.
(ಥ_ಥ) tối qua định đăng lên thì nhà m mất điện nên chả làm ăn được gì, hôm nay đăng bù vậy nhé....╮(╯_╰)╭