*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường trước cổng lớn của Vương phủ chính là con phố náo nhiệt phồn hoa nhất Hàm Đan, sau đó lại thông với đường Chu Tước, mà phía tây nam Triệu Vương phủ lại có một tòa vọng lâu, vừa vặn lại chính là vị trí giao nhau giữa hai đường lớn, là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất.
Hai tỷ muội vì để chọn tốt cửa hàng, đã chạy vài ngày trong thành. Các cửa hàng trang trí tốt vị trí được không có ai bán hay cho thuê cả, có thể thuê được cửa hàng đều là chỗ khuất hoặc là cuối đường, hoặc là trên đoạn đường khác, người đi lại rất ít buôn bán không tốt.
Vị trí tốt nhất đương nhiên là vọng lâu của Vương phủ, tuy rằng vọng lâu kia vẫn luôn không có sử dụng đến, đặt ở đó cũng là lãng phí, nhưng vương phủ là địa phương nào, có để trống nhiều hơn đi nữa, cũng không đi cho thuê được, nếu hai tỷ muội đi hỏi Vương phủ có muốn cho thuê nhà hay không, có thể bị Vương gia hiểu lầm hay không?
Các nàng đương nhiên biết, Vương gia không thiếu chút tiền cho thuê nhà này, cho nên rối rắm thật lâu cũng không dám đi hỏi, cuối cùng, Tiểu Đào nói có một gian cửa hàng địa điểm cũng khá được, nhưng giá nhà hơi cao, nhưng vẫn còn có thể chấp nhận, chờ Tiểu Liễu trở lại, các nàng đi tới nhìn xem, phải nhanh chân một chút, sợ chậm chân bị người khác thuê mất.
Tiểu Đào nói: " muốn so với vọng lâu bên kia của Vương phủ đương nhiên kém xa. Nhưng là, so với cửa hàng kia tốt hơn không ít, đây là một quán trà, có đôi phu thê già buôn bán tuổi tác cũng lớn rồi liền muốn đi dưỡng lão không làm nữa, chúng ta đúng lúc có thể thuê tới."
Tiểu Liễu cắn môi, nghiêm túc nghĩ nói: " tỷ, đừng vôi, ta hiện tại đã làm tốt chuyện vương gia giao cho, Vương gia của chúng ta đại tài khí thô, hẳn sẽ ban thưởng cái gì đi. Đến lúc đó, ta từ chối không nhận, sau đó nói ra, muốn dùng vọng lâu kia buôn bán, ta đoán, có 8 phần có khả năng Vương gia sẽ đồng ý."
Mắt Tiểu Đào sáng lên: " đúng rồi, ta sao lại không nghĩ tới a."
Anh Tử ở bên cạnh xem mồm nói theo: " tỷ mỗi ngày phải chăm hai đứa trẻ, lại còn nhớ thương đến nhị tỷ, sao còn nghĩ tới chuyện này nữa. nhưng mà, bây giờ nhị tỷ nhớ đến cũng không muộn, muội cảm thấy biện pháp này rất tốt."
Tiểu Đào gật đầu: " đúng vậy, vừa làm tốt công việc được giao, bây giờ trong lòng Vương gia đang cao hứng, nói ra việc này với ngài. Ngài ấy đồng ý thì tốt, còn nếu không đồng ý, cũng không trách tội chúng ta."
Mấy tỷ muội đang nói chuyện, sai vặt bên người Cố trường sử đi đến, đứng trong viện gọi: " Trần phu nhân có ở nhà không? Vương gia mời Trần phu nhân tới sảnh ngoài."
Tiểu Liễu vui vẻ, sung sướng đứng lên: " tỷ nhìn, tỷ nhìn xem, chuyện tốt tới rồi. Thạch Đầu, ngoan ngoãn ở trên giường nằm một lát, nương phải đi làm chuyện lớn."
" tới đây!" Tiểu Liễu cao giọng trả lời, bước nhanh đi ra ngoài, đi theo gã sai vặt đi vào chính sảnh Vương phủ.
Lão nhân râu hoa râm đã cùng Vương gia bẩm báo xong sự tình, đang nói đến Tiểu Liễu: " lần này may mà có tiểu nha đầu Tiểu Liễu kia, thật là nhanh trí, thuộc hạ cùng tiểu tử kia giả dạng thương nhân không giống lắm, nhưng Tiểu Liễu lại diễn như thật, cùng với mấy thương nhân của Đột Quyết, thương nhân Ba Tư, nói mấy đạo lý buôn bán rất quen thuộc. có lúc đụng phải người không nói được tiếng hán, liền dùng tay chân biểu hiện ý để buôn bán, nha đầu này, thật là trời sinh đã có thể buôn bán a."
Lời còn chưa dứt, Tiểu Liễu đã đi vào cửa, tiểu cô nương cười hì hì: "cha, lại khen ta đấy à!"
Lão thám tử cười ha ha:" ta không có cái phúc này nha, thật sự muốn có đứa con gái như nha đầu ngươi đấy, ta đây không phải là cao hứng muốn chết sao."
Tiểu Liễu hành lễ: " bái kiến Vương gia."
Triệu vương mỉm cười gật đầu: " Trần giáo úy là thám tử đã nhiều năm, có thể được hắn khen cũng không nhiều người, có thể thấy được ngươi đi chuyến này đúng là đã lập công lớn. Chỉ tiếc ngươi là thân nữ nhi, nếu là một tiểu tử, bổn vương đã thưởng cho ngươi một chức quan, về sau lại đề bạt trọng dụng. Thật đáng tiếc, triều đại ta lại không có tiền lệ cho nữ nhân làm quan, liền thưởng ngươi 200 lượng bạc đi, cầm đi làm vài thứ y phục mới, mua chút đồ trang sức, tự thưởng cho bản thân thật tốt."
Tiểu Liễu cười: " đa tạ vương gia ban thưởng, nhưng là ta không thể nhận được. Vương gia đã cứu mạng nhi tử của ta, ta nên vì Vương gia ra sức làm việc, cũng không làm được chuyện lớn gì, liền được ban thưởng lớn như vậy, tiểu nhân thật sự bối rối."
Triệu vương liên tiếp gật đầu: " thật đúng là nha đầu có ơn tất báo, ngươi cũng đừng cùng bổn vương khách khí, 200 lượng đối với bổn vương cũng không là gì, bổn vương thưởng chính là thưởng cho dũng khí của ngươi, cũng để cho người khác thấy chỉ cần ra sức vì nước sẽ không có hại."
Tiểu Liễu yên lặng chờ Triệu vương đem lời nói hết, liền quỳ xuống đất: " Vương gia, ngài nếu thật sự muốn thưởng cho tiểu nhân, thưởng bạc người khác cũng không nhìn thấy, tiểu nhân chỉ có một thỉnh cầu, không biết ngài có đồng ý không?"
Triệu vương sửng sốt: " hay là ngươi không muốn bạc, vậy ngươi nói thử ta nghe, ngươi muốn cái gì?"
" Vương gia, tiểu nhân muốn cùng tỷ tỷ mở một cửa hàng chuyên bán y phục, đồ chơi cho trẻ nhỏ, chỉ là buồn nỗi chưa có vị trí thích hợp, vọng lâu phía tây Vương phủ vẫn luôn bỏ không, nếu Vương gia có thể cho tiểu nhân dùng, người khác đều có thể nhìn thấy đó là ân điển của Vương gia, cũng đúng lúc giải quyết cho vấn đề không nhỏ của tiểu nhân. Tiểu nhân sẽ đưa tới phủ tiền thuê cửa hàng, không biết Vương gia có ân chuẩn hay không?"
Tiểu Liễu mắt sáng rực mong đợi nhìn về phía Triệu vương.
" ha ha ha..." Triệu vương cười to: " thì ra là coi trọng góc nhà hướng tây, được, dù sao cũng bỏ hoang, ngươi lấy mở cửa hàng đi, không cần giao tiền thuê, Vương phủ cũng không thiếu chút tiền này của ngươi. Coi như bổn vương khen thưởng cho công của ngươi, chẳng qua, với người ngoài ngươi phải nói là giúp Vương phủ đi mua đồ, không thể để cho người khác biết ngươi đi dò hỏi quân tình, nhớ kĩ chưa?"
" vương gia, ngài cứ yên tâm, tiểu nhân sẽ không nói loạn, đa tạ Vương gia ân điển." Tiểu Liễu quỳ xuống rồi vui mừng rời đi.
Rất nhanh, cả nhà đều biết được việc Vương gia ban thưởng cho lầu phía tây vương phủ cho họ để bán hàng, Tiểu Đào cùng Anh Tử đều vui mừng cười không khép được miệng lại. Ba tỷ muội nói liền làm, lập tức đi quét dọn căn lầu phía tây, bắt đầu đặt mua quầy để hàng.
26 tháng 6, là ngày hoàng đạo, tốt cho việc hiến tế, cầu phúc, khai trương, động thổ. ngày này, góc lầu phía tây Vương phủ pháo nổ tưng bừng. " Mật Đào Quán" chiêu bài vàng sáng được treo lên. Cửa sổ của vọng lâu hoàn toàn được mở ra, y phục, mũ áo, đồ chơi trẻ con đủ mọi hình dạng đáng yêu xinh đẹp, đầu hoa xinh đẹp cũng có rất nhiều, gió thổi nhẹ tới, chuông gió Ba Tư khẽ động phát ra âm thanh dễ nghe, giống như có một đám chim sơn ca đang đậu ở cửa hót véo von, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tò mò của đám nhỏ.
A Huyên hôm nay mặc cực kì xinh xắn, là vũ y của Tây Vực, ánh kim trên y phục lấp lánh như ánh mặt trời rực rỡ. Trên đầu cài trâm bươm bướm màu hồng nhạt giống y như thật rung rung như muốn cất cánh bay lên, cổ tay tròn tròn đeo một chuỗi ngọc càng tôn lên làn da như ngọc của A Huyên.
Thạch Đầu bốn tháng tuổi mặc quần thủng đáy, lộ ra tiểu huynh đệ kiêu ngạo, trên người mặc một áo ngắn cắt may vô cùng độc đáo, trông rất có tinh thần lại mát mẻ không bí bách.
Một đôi kim đồng ngọc nữ trong cửa hàng mời tới không ít khách nhân tới, có người còn muốn một bộ y như của hai đứa bé đang mặc. ngày đầu tiên khai trương, khó tránh khỏi hơi luống cuống tay chân, may mắn Tiểu Đào đã chuẩn bị trước, bằng không sẽ phát sinh ra nhiều tình huống khác nữa. cũng may Hoắc Trầm cùng Trần Mẫn Đạt đều tới hỗ trợ trông mấy đứa nhỏ, ba tỷ muội tiếp đãi khách nhân vội tới mức mồ hôi đầy đầu, lại không rảnh bận tâm tới chuyện này, vội chân không chạm đất.
Hoắc Trầm sợ Tiểu Đào bị đụng vào người, nên chỉ để nàng đứng ở quầy tính sổ lấy tiền, không cần đi ra ngoài. Tiểu Liễu cùng Anh Tử quản một tầng, giới thiệu đồ lại gói hàng. Cũng may không bao lâu sau, Cố Thừa Nam cùng Cố Hiểu Tình cũng tới giúp, tỷ muội Điền gia nhẹ nhàng hơn không ít.
Một ngày này, Hoắc Trầm đau lòng không chịu được, liên tục hỏi Tiểu Đào có thoải mái không. Tiểu Đào lau mồ hôi bên thái dương,cười nói: " không có việc gì, chỉ là ngồi không lấy tiền thôi mà, có thể mệt như thế nào? là Tiểu Liễu cùng Anh Tử mới vất vả, đứng cả ngày trời, không có cả thời gian uống nước."
" bọn muội không sao, tỷ, mau đếm xem hôm nay bán được bao nhiêu?"
Người Cố gia đi rồi, Tiểu Liễu nóng lòng muốn biết thu hoạch của ngày đầu tiên.
Anh Tử tới giúp đại tỷ đếm tiền, càng đếm càng vui, cuối cùng đếm xong bạc, phát hiện bán được 20 lượng bạc, 8 quan rưỡi.
Tiểu Đào nhìn bạc trắng trước mắt, kinh ngạc cảm thán: " trời ạ, thế nhưng bán được 20 lượng bạc, trừ đi vốn chúng ta còn được 10 lượng bạc đấy. Trước kia bán đường táo ở trấn, một ngày bán được mấy chục văn đã không tồi rồi, một tháng cũng không kiếm được 1 lượng bạc. hiện tại một ngày đã kiếm được 10 lượng, mười ngày chính là 100 lượng, một tháng là 300 lượng, trời ạ trời a....."
Anh Tử ngượng ngùng cười: " đại tỷ, muội cũng không có làm gì, đều là chủ ý của tỷ cùng nhị tỷ, cái này đừng chia cho muội."
Tính tình Tiểu Đào tuy hiền lành, nhưng chung quy cũng là đại tỷ, nói chuyện cũng có phân lượng: " như vậy sao được, ba tỷ muội chúng ta ở Hàm Đan khai trương cửa hàng, sao có thể không chia cho muội được. Tiểu Liễu, muội nói đúng không?"
Thật ra, Tiểu Đào cùng Tiểu Liễu đã sớm thương lượng với nhau chuyện này, trong nhà còn nghèo, con gái trong nhà xuất giá cũng không có của hồi môn, nếu hiện tại có cơ hội kiếm tiền, liền chia cho Anh Tử một phần làm của hồi môn, quyết tâm không thể mặc kệ muội muội được. chẳng qua, lúc ấy hai người không nghĩ tới sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy.
Tiểu Liễu sảng khoái gật đầu: " đúng vậy, chúng ta tuy rằng muốn kiếm tiền, nhưng cũng không thể chỉ biết kiếm tiền mà vứt bỏ thân tình, trước kia đã nói, chia làm ba phần, bất luận kiếm được nhiều hay ít đều không thể thay đổi."
Tiểu Đào cẩn thận, thu tiền lại, liền nói cùng với hai muội muội: " hôm nay quá loạn, tuy bán được không ít đồ, nhưng có khi cũng mất không ít đâu, nhanh đi kiểm tra một chút, đừng vui mừng quá sớm. Mất ít đồ mới là kiếm tiền."
Nhưng không nghĩ tới là, kiểm tra lại một lần thế nhưng lại mất chỉ một ít. Tiểu Đào nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: " có lẽ bởi vì đây là địa bàn của Vương phủ, xem ra là mọi người không dám làm chuyện xấu."
Tiểu Liễu cười: " có lẽ cũng không hẳn là bởi vì đây là địa bàn của Vương phủ, hay bời vì là do tỷ phu của ta giống như núi sắt đứng thủ ở cửa nha, kẻ nào dám ăn trộm đồ của tỷ."
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, Hoắc Trầm đau lòng nhìn Tiểu Đào: " mau về nhà nghỉ ngơi một lát, hôm nay cũng đừng nấu cơm, ta đi ra ngoài mua rồi về. Nhà chúng ta cũng không thiếu tiền nàng kiếm, nàng thích mở cửa hàng, ta cũng không phản đối, nhưng đừng có liều mạng làm, chúng ta còn có thể thuê mấy người làm, chọn mấy người còn ít tuổi, nếu mỗi ngày đều xoay tới xoay lui thế này không phải mệt chết sao?"