Đại Thiếu Gia Và Gái Hư

Chương 8: Chương 8





"- BA ƠI!!!_ Tiếng một cô bé hét lên trong màn đêm yên tĩnh- Ưm..._ Một bàn tay nhỏ nhắn nhưng ấm áp bịt miệng cô bé lại. Xoay đầu cô bé về phía mình. Một cậu bé gần bằng tuổi cô bé với khuôn mặt dễ thương cùng đôi mắt to đượm buồn
- Sụt khẽ thôi._ Cậu bé giơ ngón tay lên trước miệng. Đôi mắt cô bé đã thấm đẫm nước mắt
- Ba ba..._ Cô bé khẽ nói chỉ tay về phía trước. Một vụ thảm sát kinh hoàng mà không ai khác nạn nhân là ba đứa bé. Cậu bé giơ bàn tay lên che khuất đi đôi mắt của cô bé thì thầm
- Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, phải không?
-...
Cô bé vẫn im lặng không nói gì nhưng bàn tay cậu bé đã ướt át bởi nước mắt. Mặn. Trong veo. Chừng 15p sau bọn người đó rời đi. một mùi máu tanh nặc nồng. Cậu bé ấy cũng buông tay nhưng vẫn không cho cô bé nhìn về phía ba mình
- Đi đi, ra khỏi đây nhanh nhất có thể.
Rồi cậu ấy cũng đi mất để lại một đôi mắt to đượm buồn còn vương vấn trong trí nhớ cô bé...."
- BABA!_ Nhỏ hét lên sau một giấc mộng dài
- Gì thế mới sáng sớm._ Cậu ngáp ngủ hỏi nhỏ. Đúng là vô tâm không thèm hỏi han mà còn nói với chất giọng cực lạnh đó
Nhỏ tuột xuống ghế sofa lấy đồng phục đi thay đồ.
- Đêm qua đi chơi dữ hén tối khuya mới về.
-....
Nhỏ chẳng thèm trả lời đang mệt mỏi lại nhứt đầu chẳng thèm buồn cãi cọ với cậu. Nhỏ bước ra khỏi phòng. Thay đồ xong xuôi nhỏ đến thẳng trường học chẳng thèm ngoáy đầu lại nhìn cậu một cái
Bước buâng quơ trên đường nhỏ luôn suy nghĩ về đôi mắt ấy hình như nó rất giống của Hoàng Nam. Mà hôm nay công nhận đúng là kì tích nhỏ đi học sớm cũng nhờ giấc mơ ấy. "Rầm"_ Một chiếc xe đạp điện đụng vào nhỏ khiến nhỏ lăn quay ra đấy. Chống tay ngồi dậy là đập đập vào mắt nhỏ là đôi mắt ấy, nhỏ đơ luôn
- Em có sao không?_ Hoàng Nam hỏi nhỏ nhưng nhỏ vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào mắt anh.
- Tay em bị rách rồi._ Hoàng Nam rối rít khi thấy tay nhỏ bị thương chảy máu. Giờ nhỏ mới hoàn hồn thì mới thấy đau rát ở lòng bàn tay khẽ rên lên

- Anh xin lỗi, để anh lấy băng cá nhân cho anh sơ ý quá._ Hoàng Nam cuống quít hơn nhỏ nữa, nhỏ thấy mà mắc cười.
Sau khi băng bó vết thương xong xuôi
- Hay là để anh chở em đến trường cho
- Vâng vậy cũng được._ Nhỏ mỉm cười thay lời cảm ơn
Ngồi trên xe Hoàng Nam
- Hình như ta từng gặp nhau rồi phải không anh?_ Nhỏ giật nhẹ áo Hoàng Nam hỏi
- Ý em là sao ta từng gặp nhau tại bệnh viện mà
- Không! Ý em là gặp nhau nhưng đã từng rất lâu rồi ấy.
- Anh cũng không nhớ nữa.
- Có phải hồi đó anh từng....
- Anh Hoàng Nam đi chung với ai kìa bây!_ Một cô gái la lên cắt ngang lời nói của nhỏ
- Không lẽ là bạn gái anh ấy?_ G2
- Nhìn cũng tạm được._ G3
- Con nhỏ đó sướng thật!_ G4
Nhỏ bước xuống xe rồi về lớp trong sự bàn tán của mấy con nhỏ học sinh ở sân trường. Nhỏ đang thực sự uể oải chẳng muốn đôi co nhiều, nhưng nhỏ biết thế nào chuyện này cũng bị đồn thổi.
**********************************
12h am...
TẠI PHÒNG BỆNH 107
Nhỏ mở cửa phòng ra, hôm nay Thiên Di vẫn chưa đến khiến nhỏ vẫn hơi thắc mắc. Nhỏ bước lại giường bệnh cậu đang lướt điện thoại trên tay
- Anh đói chưa?
- Rồi, đợi cô nãy giờ
Nhỏ đổ thức ăn ra tô rồi đưa cho cậu. cậu buông chiếc điện thoại xuống thì nhanh chóng thấy vết thương trên tay nhỏ, cậu chụp lấy tay nhỏ
- Bị làm sao thế?
Nhỏ rút tay lại mặt mày tỏ ra không vui
- Té._ Nhỏ trả lời cụn ngủn
- Sao té?
- Ngã!
- Này đừng có mà tỏ thái độ đó đấy nhá. Sao cô té tôi hỏi thật lòng đấy
- Anh trai anh đụng trúng tôi, vậy thôi.
- Rồi cô có nói gì không?
- Nói gì là nói gì
- Như quát mắng hắn chẳng hạn

- Why? Anh ấy đâu có cố ý.
- đúng là... đối với tôi thì lúc nào cô cũng hung dữ như cọp cái tôi mà đụng trúng cô như vậy chắc cô giết tôi mất!
- Còn anh đối với tôi lúc nào cũng như con chó dại nên tôi mới hung dữ như cọp với anh
- Cô dám VD bổn thiếu gia như tôi với chó à?_ Cậu nổi quạu
- Tôi chẳng biết anh là ai nhưng bây giờ anh phải dựa dẫm vào tôi mà sống anh biết chứ?_ Vừa nói nhỏ vừa giật lại tô cháo bỏ vào miệng một thìa ăn ngon lành
- Cái gì? Ai làm tôi ra thế này mà nói thế kia hả?
- Anh lúc nào cũng chỉ biết rống họng lên mà nói những câu đó anh nên nhớ tại anh ham muốn quá đà nên mới xảy ra chuyện này._ Nhỏ bình thản đáp lại
- Sao hăn không đụng cô té dập mặt luôn đi vậy là quá nhẹ rồi.
- Anh... Thôi chẳng thèm đôi co với anh nữa.
Nhỏ ngồi xuống ghế sofa uống nước. Nhỏ cầm lấy điện thoại cậu nhìn ngắm rồi sau đó sim ra
- Này cô làm gì thế hả?
- tôi đổi sim dù sao anh cũng đâu có đi đâu được xài đỡ di động tui đi.
Nhỏ thản nhiên gắn sim mình vào máy cậu và ngược lại. Rồi nhỏ đưa cho cậu chiếc di động 1280 của nhỏ.
- Này tôi không đồng ý đâu đó cô mau cho nó trở về vị trí của nó đi._ cậu la oai oái, còn nhỏ thì cứ mặc kệ vẫn tiếp tục lướt chiếc Galaxy Note 4 của cậu trên tay.
*****************************
Chiều....
Chiếc điện thoại cậu báo hiệu hết pin.
- Ơ điện thoại anh hết pin rồi nè cục sạc đâu?_ Nhỏ hỏi
- còn lâu tôi đây mới nói._ cậu trả lời
- Có chịu đưa chưa hả?
- Tôi đã bảo không đưa là không đưa._ Cậu kiên quyết
- Được thôi, vậy nhịn đói đi nhé._ Nhỏ mỉm cười mưu mô

- Hừ tôi sợ cô à dù sao hồi y tá tới tôi sẽ nhờ họ mua giúp tôi
- hì hì anh tưởng tôi chưa nghĩ đến tình huống đó à? Tôi đã nói là anh bị khùng la hét là chuyện bình thường đã có tôi lo không cần để ý
- Cái gì? Cô dám nói tôi bị khùng?_ cậu bực bội
- Có gì mà tôi không dám nói._ Nhỏ nhún vai
1h sau...
- Chán quá..._ nhỏ rên rỉ
- Đói quá..._ cậu cũng rên rỉ y như nhỏ
- giờ anh đưa tôi cái cục sạc đảm bảo anh sẽ được một tô cháo
- Không, tôi sẽ chết đói chứ không đưa cho cô
- Anh cứ cứng đầu đi nhá rồi đừng trách tôi
Nhỏ bước ra ngoài 5p sau quay lại với bịch thức ăn. Mặt cậu sáng rực vì cứ tưởng nhỏ chịu thua ai ngờ là nhỏ mua cho nhỏ. Nhỏ đổ thức ăn ra rồi ăn một cách từ từ nhưng ngon lành khiến cậu phải thèm thuồng. Bực mình cậu quay sang chiếc điện thoại 1280 của nhỏ
"- Alo mau cho người đem cục sạc đến đây cho tôi, lẹ lên.
- Vâng thưa cậu chủ"
Nhỏ cười toe toét sau cú điện thoại của cậu
- Bây giờ đưa tôi ăn được chưa?_ cậu hỏi
- Phải vậy hông? Ngoan ngoãn như thế này thì anh đâu đến nổi đói meo như thế. Thực ra tôi cũng ăn rồi nên phần này mua cho anh đấy._ Nhỏ đưa tô cháo cho cậu, mỉm cười một cách dễ thương lạ thường.
T/g: só ri mí bạn chap này hơi ngắn kì sau t/g sẽ ra bù