Đại Thiếu Gia Và Gái Hư

Chương 24: Chương 24: Hôn Mê (2)





Ngày thứ 2...
Nắng mùa đông không gắt, nó ấm áp lạ thường. Cậu mở tung tấm màn màu xanh nhạt ra cho nhỏ đón nắng. Được tí ánh sáng mặt nhỏ bớt xanh xao một chút. Cậu nắm lấy tay nhỏ ngồi xuống ghế
- Hôm nay là ngày thứ 2 cô được bổn thiếu gia đây chăm sóc đấy hạnh phúc chưa nào?
-...
Cậu không biết nên làm gì chỉ biết nắm lấy tay nhỏ kể cho nhỏ nghe chuyện trên trời dưới đất không biết rằng nhỏ có nghe không. Cậu kể cho nhỏ nghe về tuổi thơ cậu, cậu không ngờ cũng có ngày cậu kể về thứ ấy. Máu me, tanh nồng, tàn bạo khát máu đó là những gì cậu cảm nhận trong suốt tuổi thơ. Cậu hát cho nhỏ nghe, thổi harmonica, mở nhạc cho nhỏ nghe làm tất cả mọi chuyện để nhận lại sự im lặng ấy.
Cô bước vào, nở một nụ cười thật tươi như nắng mùa xuân, nhưng cậu chỉ thấy nó thật chướng mắt, cô nắm lấy tay cậu
- Đi thôi.
- Đợi một chút đi Hoàng vẫn chưa đến
- Kệ nó đi anh làm gì cứ kè kè theo thế, anh không thấy mấy người bị đời sống thực vực à bỏ mấy tiếng cũng có chết đâu! Sau này anh cưới em cũng ở bệnh viện suốt luôn à?

- Tôi nói cho cô biết thứ nhất Tiểu Băng sẽ tỉnh lại, thứ 2 tôi mà có cưới cô tháng này thì tháng sau tôi sẽ ly hôn tôi nói trước cho cô đỡ hụt hẫng vậy thôi!_ Cậu bực tức nói
- Ai cho anh ly hôn cơ chứ!!!
- Sao cũng được chỉ cần tránh xa cô một chút vào hằng ngày là tôi cũng thấy hạnh phúc quá rồi
- Tùy anh thôi nhưng em không giận anh đâu, em biết anh chỉ nói lẫy thôi.
- Tôi nghĩ anh đã có vợ chưa cưới rồi thì đừng đến đây nữa._ Hoàng nói
- Hoàng nói đúng đấy anh nên tập chấp nhận sự thật đi.
- Tại sao? Tôi chưa cưới cô ta với lại không biết chừng..._ Cậu khẽ nhìn qua nhỏ. Hoàng nhào tới túm áo cậu
- Anh nghĩ chị tôi sẽ tỉnh dậy sao?
- Cả cậu cũng nghĩ như thế?_ Cậu giật tay Hoàng ra khỏi áo mình
- Anh nên nhớ rằng chị tôi bị thế này chắc chắn có liên quan đến anh đấy vì vậy thay vì cứ ngồi đây anh làm ơn nghe lời ba của mình giúp đi để chị tôi bình yên chút cái!_ Hoàng chỉ chỉ vào mình cậu. Cậu lùi ra sau, đầu óc rối ren
- Không chừng..._ Hoàng liếc sang cô
- Không chừng là do cô bạn "thanh mai trúc mã" với anh là người làm đấy!_ Hoàng
- Nè cậu nói gì vậy hả?_ Cô gái giận dữ
- Có tật giật mình thôi._ Hoàng bình thản nói
- Ta đi thôi._ Cậu lôi cô đi xềnh xệch.
Tối...
Cậu và cô ghé vào một quán Blue. Quán vẫn i cũ im lặng chỉ có máy xay đều đều. Cô gọi 1 ly cappuccino cho cậu, Matcha cho cô
- Anh uống đi._ Cô đẩy ly Cappuccino cho cậu. Thực sự thì cậu uống chẳng vô tí nào

- Có thật là do cô lái xe đụng Tiểu Băng không?_ Cậu hỏi. Cô đang uống bỗng dừng lại, dùng khăn giấy chùi miệng
- Anh nghĩ vậy?
- Phải, Tôi cũng không muốn nghĩ lắm. Ấn tượng về cô là dịu dàng hiền và nếu làm bạn được với cô thì tôi rất vui nhưng về mặt...
- Em hiểu em sẽ chờ cho đến khi anh nói thích em
- Cô đừng cứng đầu như vậy thứ gì có thể thay đổi tình cảm thì không!_ Cậu dứt khoát
- Nhưng... nhưng...
Cậu đứng dậy đặt tiền xuống bàn
- Tôi mong rằng cô không phải là người làm vậy với Tiểu Băng.
Cậu đi ra cửa, ngay tại chỗ này cô lại ôm mặt khóc nức nở. Cậu không đón xe về nhà mà đi bộ. Từng cơn gió lành lạnh thổi qua người. Buốt. Cậu ngồi xuống bờ đê lúc trước nhỏ ngồi đó trò chuyện với cậu. Cậu nhớ con người của nhỏ. Không thể phủ nhận rằng cậu đã thích nhỏ rồi, thích thật rồi. Ngồi khoảng 30p cậu đi về phía bệnh viện
PHÒNG BỆNH.
Đẩy nhẹ cánh cửa vào, không có Hoàng trên giường bệnh cũng không có nhỏ. Tấm trăn, cái gối bị rơi xuống sàn. Cậu hoang mang chạy đi tìm. Cậu chạy vòng vòng thì dừng lại trước phòng cáp cứu, Hoàng đang ngồi trên ghế hai tay chập vào nhau. Cậu chạy lại
- Tiểu... Tiểu Băng đâu rồi?_ Cậu vịn vai Hoàng hỏi. Hoàng không trả lời chỉ tay về phía căn phòng cấp cứu. Cậu không mong điều đó

- TẠI SAO? CÔ ẤY BỊ GÌ???
- Nhịp tim cô ấy bị ngừng._ Hoàng nói nhỏ nhưng vẫn đủ cậu nghe thấy. Cậu ngã xuống sàn
- Tại sao không kêu tôi về?
- Anh đang đi lựa đồ cưới nếu tôi kêu anh về thì cô ta còn làm gì chị tôi nữa hả?_ Hoàng quát vào mặt cậu
Sẽ xảy ra trận ẩu đả nhưng bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu
- Sao rồi bác sĩ?_ Lắc đầu
- vậy... vậy là...
Y tá đẩy ra, trên chiếc xe ấy có một cô gái trùm kín đầu bằng chiếc khăn trắng. Cậu mong rằng đằng sau nó không phải là nhỏ. Tay run run lật chiếc khăn ra, vẫn khuôn mặt trắng bệch đôi mắt nhắm...
2 Chiếc lá khẽ rụng quay đều rồi chạm đất...