Đại Thiếu Gia Tôi Ghét Anh

Chương 43: Ba người vẫn không có lối ra




"Thiên Kì, anh có biết em trước đây suy nghĩ gì đối với anh không? "

"Sáu năm trước, anh cứu mẹ em, em nợ anh một ân tình."

"Nên em đã đồng ý làm bạn gái anh là cam tâm tình nguyện."

"Em thật ra không hề tin cậy anh sẽ cho em được hạnh phúc vì ba em đã lừa dối mẹ em, năm em mười bảy tuổi đã không còn tin tưởng đàn ông nữa rồi."

"Năm tháng sau anh đã không còn chơi bời mà chú tâm học tập. " Thiên Kì rũ mắt nhìn vào hư không. Thời gian yêu cô, anh thật sự đã thay đổi thành người khác. Thật sự không còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa rồi.

"Em lúc đó có gặp qua Thiên Hàn một lần, thật sự em đã yêu anh ấy từ lần đầu tiên gặp nhau. "

Thiên Kì cứng nhắc tại chỗ. Đôi mắt hờ hững nhìn cô mang theo tia sợ hãi.

"Anh ta đối xử rất tốt với em, còn có sinh nhật năm đó chính là anh ấy tổ chức cho em."

"Vì em không có tiền lo thuốc cho mẹ, là anh ấy lấy danh nghĩa người khác cho em."

"Em thật cũng không biết anh ấy là anh của anh."

"Sau khi lần đầu chúng ta ra mắt với Thiên Hàn, anh ấy đã không có liên lạc với em qua."

Cứ thế anh ấy đã bỏ qua em năm năm.

Yêu em năm năm.

"Anh, thật ra khi em mất trí nhớ trong đầu em hay hiện lên hình ảnh của anh ấy."

"Em chọn kết hôn với anh, chỉ là để chịu trách nhiệm với tình cảm của anh dành cho em. Em xin lỗi. Em chưa hề yêu anh."

Trong giọng nói của cô có chút bùi ngùi xúc động, khóe mắt đã bắt đầu cay cay. Nói cô vô ơn cũng được, nói cô bạc tình bạc nghĩa cũng được. Cô đã lừa dối con tim mình sáu năm, không thể tiếp tục nữa. Cô sẽ chết mất.

"Cho nên em cầu xin anh tha thứ cho em. Đều không phải lỗi của anh ấy."

"Anh trói chặt em thế này, nhưng không thể trói được trái tim em đang đập vì anh ấy."

Thiên Kì bỗng nhiên cười lớn, giọng điệu làm cô khiếp sợ mà trợn trừng đôi mắt nhìn anh.

Thiên Kì cởi áo lễ phục ra đôi mắt sắc nhọn nhìn như đâm thẳng lên người cô.

Chiếc áo sơ mi trắng bị anh xé, cúc áo rơi vươn vãi xuống nền nhà nghe lộp bộp.

Thiên Kì đưa lưng về phía cô, lập tức những vết sẹo trên lưng anh hiện ra trước mắt cô, chi chít đến đáng sợ, từng vết một chồng lên nhau.

Nó làm cô khiếp đảm.

"Nhìn đi! Tôi ở Anh quốc cố gắng vượt qua bao nhiêu chuyện, bị người ta ám sát như cơm bữa, chỉ mong có thể cùng cô sống cùng nhau."

"Ha.. Ha. Tôi thật buồn cười đúng không! Đúng không! Những vết sẹo này đều do hắn ban cho tôi đấy!"

Thẩm Tiên Hạ đau lòng nhìn anh.

"Cô thương hại tôi sao? Được rồi! Hai người lừa dối tôi sáu năm, tôi sẽ trả cho hai người từng chút một."

Âm thanh vẫn của hắn vẫn văng vẳng trong đêm.

Tiếng gió xào xạc bên ngoài rên lên từng cơn oán thác, giông tố bắt đầu kéo đến...