Đại Thiếu Gia Nhà Họ Cam Rất Khó Trị

Chương 6-1




"Ôi chao, Chiếu Hi, cậu nghe nói gì chưa? Chủ tịch đích thân làm người phát ngôn cho dự án tòa nhà Anh Hoa đó!" Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, Dương Mỹ Dục đã mua hai hộp cơm tiện lợi về, ăn cùng với Chu Chiếu Hi, hai người vừa ngồi ăn cơm bên nhau vừa tán gẫu.

Cắn trứng mặn, Chu Chiếu Hi không rãnh nói chuyện, gật đầu tỏ vẻ biết.

Uống một ngụm nước canh, Dương Mỹ Dục nói tiếp: "Tớ cảm thấy rất kinh ngạc, chủ tịch gần đây ít xuất hiện, lần này vì sao lại đồng ý làm người phát ngôn?"

Nuốt viên trứng mặn cuối cùng vào,Chu Chiếu Hi mở miệng: "Nghe nói là Tổng giám đốc thuyết phục anh ấy."

"Tớ nghe nói là anh ấy không hài lòng lắm Tiếu Tử Nam làm người phát ngôn cho dự án này, cho nên mới đồng ý với Tổng giám đốc tự mình xuất thân."

"Khó có thể mời được Tiếu Tử Nam làm người phát ngôn, anh ta lại còn ý kiến, thật không biết anh ta đang nghĩ cái gì nữa, người như Tiếu Tử Nam trước mắt đang là minh tinh đỏ rực., anh ta làm người phát ngôn nhất định lời nói rất có hiệu quả, không biết dây thần kinh nào của chủ tịch bị lỗi hay là uống nhầm thuốc, lại bác bỏ chuyện này."

Nói xong, phát hiện Dương Mỹ Dục đang liều chết nháy mắt với cô, cô lại quan tâm nói: "Làm sao vậy? Mỹ Dục, mắt của cô đau hả?"

"Không phải." Dương Mỹ Dục không tiếng động dùng khẩu hình môi nói cho cô biết chủ tịch đứng phía sau cô.

"Cái gì chứ?" Chu Chiếu Hi quay đầu lại, chống lại cặp mắt tối đen thâm trầm, cô nhìn thấy ánh mắt đen của ông chủ không vui, vội vàng gợi lên nụ cười, "Chủ tịch ăn no chưa?"

"Cô vào đây." Cam Nhĩ Thụy lạnh nhạt nói.

Cô nhìn Dương Mỹ Dục le lưỡi, cùng anh đi vào phòng làm việc.

Ánh mắt đen trong nháy mắt nặng nề nhìn cô, giọng lạnh nhạt mở miệng "Tôi đã uống nhầm thuốc, dây thần kinh hỏng rồi. Ừ."

Quả nhiên bị anh nghe được! Cô dịu dàng giải thích, "Ý của tôi là, có thể tìm được Tiếu Tử Nam làm người phát ngôn rất tuyệt, anh lại bác bỏ chuyện này, rất kỳ quái." Nhìn anh, hình ảnh đêm qua hai người triền miên hiện lên trước mắt, hai gò mà Chu Chiếu Hi ửng hồng.

Thấy cô chỉ nói về Tiếu Tử Nam, sau đó gò má ửng hồng, anh lạnh lùng lên tiếng "Một chút cũng không kỳ quái, bởi vì tôi trúng tà."

"Trúng tà?" Cô kinh ngạc nhìn anh, rõ ràng từ trong giọng nói của anh nghe được có vẻ giận.

"Thôi, cô đi ra ngoài đi!"

"Ờ." Cô đáp một tiếng, đi tới cửa, không nhịn được ngoái đầu nhìn lại một cái, phát hiện vẻ mặt chán nản của anh, bộ dạng dường như đang khổ sở vì chuyện gì, cô mở miệng muốn hỏi, chợt im lặng lại lặng lẽ đi ra ngoài.

Cam Nhĩ Thụy ngã đầu về phía sau ghế, thở dài.

Đáng chết, anh thật sự mất trí rồi, mới có thể động tình với Chu Chiếu Hi. Nhưng người này vẻ mặt vẫn thất thần, hoàn toàn không hiểu tình huống.

Anh có điểm nào thua kém tên Tiếu Tử Nam đó chứ?

*********

"Trong tủ lạnh có đồ ăn, cô chi cần tùy ý chuẩn bị một bữa ba món một canh là được rồi ."

Chu Chiếu Hi ngạc nhiên nhìn Cam Nhĩ Thụy bỏ lại những lời này rồi đi vào phòng ngủ của anh.

Bây giờ là như thế nào? Ở trong công ty phục vụ thiếu gia anh cả ngày còn chưa đủ sao, bây giờ đã tan việc, còn phải nấu cơm cho anh ăn?

Giàu có quá mức bình thường rồi, tại sao anh có thể rảnh rang chờ ăn cơm, còn cô phải kéo cơ thể mệt mỏi đi nấu cơm cho anh ăn chứ?

Đáng ghét!

Cô tức giận đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong nhồi các nguyên liệu nấu ăn. Quái, nơi này không phải chỉ có một mình anh ở sao? Mua nhiều đồ ăn như vậy, người nào nấu ăn cho anh vậy?

Thôi, đó là chuyện nhà anh! Lấy ra mấy nguyên liệu nấu ăn, bỗng nhiên trong lòng cô nảy sinh âm mưu. Hừ hừ, dám bảo cô nấu đồ ăn cho anh ăn, chờ coi đi!

Sau một tiếng, hai người ngồi ở trước bàn ăn, Cam Nhĩ Thụy ăn một miếng, vẻ mặt kỳ lạ không dám động đũa nữa, lại liếc thấy Chu Chiếu Hi đang ăn say sưa ngon lành.

"Chậc, mình thật sự là một thiên tài, lại có thể nấu đồ ăn ngon như vậy, ăn thật ngon, ăn thật ngon nha, chủ tịch, anh cũng mau ăn đi, đừng khách sao ạ!" Thuận miệng mời anh một tiếng, thời gian rất nhanh, cô liền ăn sạch một chén cơm,, múc chén thứ hai nữa.

Anh buồn bực nhìn thức ăn trên bàn, nhìn lại cô vẻ mặt ăn say mê cuồng nhiệt, nghi ngờ nghĩ tới, chẳng lẽ vị giác của người phụ nữ này có vấn đề sao? Đồ ăn khó ăn thế này cô ăn lại nói ngon, còn ăn thêm một chén nữa?

Không sai, anh rất kén chọn người, nhưng bây giờ một bàn thức ăn, coi như đổi thành người khác, chỉ sợ cũng không ai nói cho ra hai chữ "Ăn ngon".

Chu Chiếu Hi không ngừng khen ngợi tài nghệ của chính mình, "Ăn ngon thật, hôm nay món ăn tôi nấu ăn thật là ngon. A, chủ tịch, làm sao anh đều không ăn, thức ăn không hợp khẩu vị anh sao?" Dò xét thấy vẻ buồn bực trên mặt của anh, ánh mắt cô mơ hồ xẹt qua một tia đùa cợt. Ha, chút nàng thủy mâu mơ hồ xẹt qua một tia đùa cợt. Ha, anh biết điều đi, sau này anh còn dám bảo cô nấu cơm cho anh ăn nữa không.

"Cô thật sự cảm thấy những món ăn ngày ngon sao?" Trong tiếng nói lộ ra rõ ràng nghi ngờ.

"Dĩ nhiên. Bởi vì trong tủ lạnh của anh, thực phẩm đều rất tốt, cho nên tối nay tôi nấu ăn so với bình thường cũng tốt hơn. Không phải là tôi đang tự khích lệ mình, bình thường tài nấu ăn của tôi rất tệ, hôm nay dùng chút nguyên liệu cực đỉnh nấu ra ngoài dự đoán, giàu có, quả thật ăn ngon không thể phản đối được."

Cam Nhĩ Thụy hoài nghi gắp một miếng ớt xào thịt bò trước mặt,. Ừ, căn cứ vào phép lịch sự, anh miễn cưỡng nuốt miếng thức ăn vào trong bụng, chỉ có một câu có thể nói, khó ăn muốn chết.

Cô cũng gắp một miếng ớt xanh xao thịt bò, bỏ vào trong miệng, vẻ mặt hưởng thụ "Thật là quá khen, ăn ngon đến nói không ra lời!"

"Xem ra định nghĩa ‘ ăn ngon ’ của chúng ta không giống nhau." Anh xác định vị giác của cô khác hẳn với người bình thường.

Cô nheo mắt không vui trừng mắt nhìn anh, "Chẳng lẽ chủ tịch chê tôi làm thức ăn rất khó ăn sao?"

"Tôi chỉ có thể nói. . . . . ." Thấy cô trợn to mắt trừng nhìn anh, anh hiếm khi rụt lại lời phê bình đã đến miệng, "Hôm nay khẩu vị của tôi không tốt lắm, cô đã cảm thấy ăn rất ngon, vậy ăn hết đi, tôi đi tắm rửa trước." Anh đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Sau khi thấy anh rời đi., mặt Chu Chiếu Hi hả hê cười trộm thành tiếng.

"Ha ha ha, bị tôi đùa giỡn rồi!"

Cô đối với tài nấu nướng của mình thật sự rất có tự tin, chỉ là tối nay cô muốn xử lý nên động tay động chân.

Thói quen của mọi người thường là ăn thức ăn gần trước mặt mình, cho nên tất cả các món ăn ngon đều ở trước mặt cô, và những món gần anh cô cho thêm một vài gia vị lung tung, dĩ nhiên khó có thể ăn vào miệng, chỉ cấn anh ăn một miếng, tuyệt nhiên sẽ không nghĩ muốn ăn miếng thứ hai.

Đáng đời, tối nay chờ đói bụng đi! Và như vậy, anh cũng sẽ không có sức lực làm lâu như vậy. . . . . .

Nghĩ tới người làm chủ trò đùa tối nay, mặt cô đỏ tới mang tai.

Nghĩ mấy đêm tới đây cô ở nơi này, ôm anh ngủ đến sáng, cô nhấp nhẹ cánh môi, anh mắt không kìm hãm được liếc về phía phòng ngủ của anh.

Bình thường ở văn phòng anh hoàn toàn nghiêm túc, rất khó tưởng tượng, lúc ở trên giường, cũng dịu dàng lại là người nhiệt tình, tỉ mỉ chú ý đến tất cả nhu cầu của cô.

Bình thường anh cũng sẽ không đụng chạm người phụ nữ hay trách mắng đàn ông, làm tình xong tự nhiên muốn ngủ, anh sẽ ôm lấy cô, tinh tế hôn nhẹ nhàng, cho đến khi cô vô cùng mệt mỏi ngủ đi.

Môi anh đào không tự chủ xao động thoáng hiện nụ cười yếu ớt, cô không hề ghét chuyện xảy ra sau đó.

*********

Sáng sớm, mùi thơm tao nhã xông vào mũi Chu Chiếu Hi , cô từ từ tỉnh dậy, nghiêng đầu tìm kiếm nguồn gốc mùi hương, phát hiện là trên khay trà bên giường.

"Thơm quá." Nhìn thấy trên chiếc bàn nhỏ đặt vài đóa hoa ngọc lan, cô không thể không kéo xuống nở nụ cười xinh đẹp.

Cô cầm đóa hoa ngọc lan lên hít sâu, để cho hương thơm mát mẻ lấp đầy cả lồng ngực.

Tối hôm qua cũng không có mấy đóa hoa này, có thể thấy được là sáng nay mới được người thả ở chỗ này, về phần là ai thả, rất dễ dàng liền có thể nghĩ đến, bởi vì trong tầng này của căn hộ , chỉ có cô và Cam Nhĩ Thụy ở đây.

"Không ngờ anh cũng có mặt lãng mạn một chút." Ngửi hoa thơm, cô nhẹ cười khẽ, tâm tình rất vui vẻ. Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa phòng mở ra.

"Nên rời giường rồi."

"Hoa này là anh đặt?"

"Ừ." Cam Nhĩ Thụy có chút không được tự nhiên, nhưng ánh mắt không có cách nào dời đi được, bền vững nhìn chằm chằm vào nửa người trần trụi của cô, cách nào dời đi, lao lao nhìn chằm chằm nửa thân trần thân, vẻ đẹp ngồi ở trong sáng sớm xinh đẹp và sexy.

"Anh lấy đâu ra những bông hoa này vậy?" Cô cười nhẹ nhàng hỏi.

Tim anh đập thình thịch, trong nháy mắt mất hồn.

"Phía ngoài ban công có một chậu hoa này." Anh phát hiện tất cả tâm trí của mình đều bị nụ cười sáng lạn trên mặt của cô hấp dẫn, không thể suy nghĩ.

Tâm trạng rất tốt, Chu Chiếu Hi chủ động nói: "Đợi một lát tôi làm bữa sáng cho anh ăn."

"Không cần, tôi làm xong rồi." Tài nghệ của cô thật là anh không không dám lãnh giáo.

"Anh làm bữa ăn sáng?" Cô có chút ngạc nhiên.

"Ừ." Anh buộc mình dời ánh mắt trên người của cô đi chỗ khác. Nhìn nữa, anh sợ mình sẽ không kiềm chế được, lại muốn cô một lần nữa, phải đến công ty nữa, anh không hy vọng vì điều này mà đến trễ. "Cô rửa mặt đi rồi ra ngoài ăn sáng thôi."

Cô mỉm cười phát hiện một cái chuyện thú vị. Mới vừa rồi mặt của anh vậy mà đỏ! Nàng thề tuyệt đối không có nhìn lầm, mặt của anh đó thật, hi, không ngờ người giống như anh vậy mà cũng sẽ xấu hổ.

Nhưng tại sao anh lại đỏ mặt? Cô hạ ánh mắt nhìn hoa ngọc lan trong tay, lúc này mới kinh ngạc phát hiện mình không mảnh vải che thân thân thể trần truồng.

"A, bị anh thấy được!" Cô xấu hổ lúng túng kéo chăn mỏng che kín cảnh xuân của bộ ngực, một nụ cười xông vào mắt.

Không thể tưởng được bởi vì nhìn thấy cô trần truồng mà anh xấu hổ, bọn họ làm cũng đã hai ba lần, mặc dù lúc đó cũng để ánh đèn nhỏ, nhưng nhìn nhau không rõ lắm, chỉ là, anh xấu hổ vẫn làm cho cô thấy kinh ngạc.

Bên môi không khỏi dắt lên một nụ cười mỉm dịu dàng như nước.

*********

"Chiếu Hi, giống như hôm nay cậu rất vui vẻ, gặp được chuyện gì tốt à?"

"Không có gì." Cô vội vàng phủ nhận.

Giang Dật Bình nhìn mặt của cô, "Có, khóe miệng của cậu vẫn còn mang theo nụ cười yếu ớt."

"Có sao?" Cô đưa tay chạm khóe môi của mình. Hôm nay cô đều cười sao?

"Thật khiến cho người ta đau lòng, tôi cứ cho là hai chúng ta là bạn tốt, thì ra cậu cũng không có xem tớ là bạn." Giang Dật Bình bùi ngùi ho khan thở dài.

"Không có chuyện này, tố luôn xem cậu là bạn tốt nha."

Anh chất vấn, "Giữa bạn tốt ngay cả chuyện vui cũng giấu giếm không nói sao?"

Sau khi hai người gặp lại nhau ở Xây dựng Đạo Dương, Giang Dật Bình đều luôn đối tốt với cô, cô rất cảm kích anh, không hy vọng anh hiểu lầm cái gì, vội vàng giải thích.

"Là bởi vì buổi sáng có người đưa tớ mấy đóa hoa thơm, tớ cảm thấy thỏa mãn vui vẻ, thật không có gì mà!"

Vẻ mặt anh nhiều huyện hỏi thăm "Là ai đưa hoa cho cậu?"

"Á. . . . . . Cái đó, " cô cứng lại, "Là hàng xóm."

"Ánh mắt của cậu nói cho tớ biết cậu đang nói dối." Anh chăm chú nhìn chằm chằm cô.

Cô bị ánh mắt sắc bén của anh quanh sát muốn chột dạ, "Tớ tại sao phải nói dối chứ?"

"Bởi vì người đưa hoa cho cậu rõ ràng chính là Nhĩ Thụy, đúng không?"

"A, làm sao cậu biết?" Cô kinh ngạc nguýt nhìn anh.

Bên môi Giang Dật Bình xẹt qua một nụ cười. Vốn chỉ là tùy tiện đoán mò, không ngờ lại bị anh nói trúng, quả nhiên anh suy đoán không sai, Cam Nhĩ Thụy coi trọng Chiếu Hi rồi.

"Cậu và Nhĩ Thụy tiến triển đến mức nào rồi? Lên giường rồi sao?" Anh hỏi thẳng.

Cô rũ mí mắt xuống, quẫn bách không tìm được lời đáp lại.

"Xem ra hẳn là. . . . . ."

"Giang Dật Bình, cậu rất rảnh rỗi phải không, cho nên mới rảnh rỗi quấn trợ lý của tôi lôi kéo không để yên?" Trên hành lang, người nào đó khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không thể coi thường ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Dật Bình.