Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 96: Nhất Nặc đổi máu




Đêm đen như mực, gió ào ào rơi rụng những chiếc lá thu, bóng cây trước cửa sổ lay động ma mị như đang giương nanh múa vuốt, làm một đôi chim yến dưới mái hiên giật mình bay đi.

Lại là một đêm không ngủ, Hân Duyệt lặng yên đứng trước cửa sổ chờ tin tức, Quỹ Họa cũng đứng hầu một bên không chịu đi nghỉ ngơi. Hân Duyệt nhìn ra được nàng còn lo lắng cho Sở Nhất Nặc hơn cả mình, bên người có nữ tử xinh đẹp còn si tình như vậy mà lại thờ ơ, xem ra hắn cũng là một người sơ ý vô cùng.

Hừng đông dần sáng, có tiếng bước chân vang.

Hân Duyệt chạy đến, trùng hợp ngã vào lòng người vừa bước vào cửa, Sở Nhất Nặc thét lớn một tiếng, đối với sự yêu thương nhung nhớ này cũng không hưởng thụ cho lắm.

Cảnh giác hắn khác thường, giương mắt nhìn mặt hắn. Cho dù ánh sáng không rõ ràng cũng có thể nhìn ra mấy phần tái nhợt, vài phần mỏi mệt.

“Huynh làm sao vậy, có phải bị thương không, chàng đâu?”

“Thật ra nàng chỉ quan tâm hắn thôi đúng không.” Hắn lắc mình vào cửa, ngồi vào ghế trên.

Hân Duyệt muốn rót chén trà cho hắn, lại bị Quỹ Họa đoạt trước.

“Chuyện ta đồng ý với nàng tất nhiên sẽ làm được, hắn vẫn còn sống.”

Hân Duyệt thở phào nhẹ nhõm, hắn có thể sống trở về là tốt rồi, nhưng còn sống trở về là sao, không phải là bị thương rất nặng, đã đánh mất nửa cái mạng chứ.

Sở Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn nàng bất ngờ thay đổi sắc mặt, đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Oa” Phun ra một ngụm máu tươi.

Phun trên nền đá màu trắng, nàng kinh ngạc nhìn thấy máu đen.

“Trang chủ, người sao vậy?” Quỹ Họa phẫn hận trừng mắt nhình Hân Duyệt, lấy khăn đưa cho Sở Nhất Nặc.

“Huynh...... Không sao chứ?” Nàng cũng sợ.

Trong phòng đột nhiên xông vào một đám người, một lão già râu tóc trắng nhanh chóng điểm lấy mấy đại huyệt trên người hắn, một Hắc y nhân tóc che nửa mặt bắt mạch cho hắn, hai mắt chợt trợn trắng. “Xoẹt” Một tiếng xé mở áo của hắn, chỗ đó đã đen như mực, còn có máu đen từ một lỗ nhỏ chảy ra.

“Ta giết ngươi.”

Hân Duyệt đột nhiên cảm thấy chân không chạm đất, trên cổ bị một bàn tay to siết chặt, liền ngất đi.

Mở mắt ra thì nàng đã nằm ở trên giường, Quỹ Họa đứng hầu một bên.

“Sở Nhất Nặc đâu?” Giãy dụa đứng dậy.

“Trang chủ đã được đưa đến giường băng trong Hàm băng động, như vậy có thể trì hoãn độc phát.” Nàng lạnh lùng đáp.

“Độc phát? Hắn trúng độc gì vậy? Mang ta đi nhìn hắn.”

“Độc gì ư, nói cho ngươi có ngươi có tác dụng gì, ngươi có thể giải sao? Trưởng lão nói, không cho ngươi đi gặp ngài.” Quỹ Họa nói chuyện với nàng rất không nể mặt.

Yên lặng thở dài, do mình hại Sở Nhất Nặc thành như vậy, tất nhiên cả sơn trang trên dưới đều hận nàng thấu xương.

Cửa phòng mở ra, một đại hán hắc y tiến vào, Hân Duyệt nhận ra đó là đại hộ pháp bóp cổ nàng, nên bất giác rụt lại phía sau một chút.

Hắn khinh miệt hừ một tiếng: “Trang chủ muốn gặp ngươi.”

Sở Nhất Nặc nằm trên giường băng trong Hàm băng động sắc mặt xanh đen,□ vai phải màu đen đang lan ra, im lặng nằm nơi đó, nhìn không ra một chút thần thái ngày xưa.

“Sở Nhất Nặc, sao huynh lại có thể như vậy, không phải huynh võ công cái thế hay sao. Huynh đừng hù dọa người ta như vậy được không? Đều là ta không tốt, là ta hại huynh. Sở Nhất Nặc......” Hân Duyệt vô cùng tự trách, vốn người ta đang yên đang lành, nay lại thành như vậy. Hắn còn như vậy, cũng không biết Tề Vân Đình sẽ như thế nào nữa. Nước mắt không chịu thua kém tranh nhau chảy xuống, giống như chuỗi trân châu bị đứt rơi từng hạt xuống người Sở Nhất Nặc.

“Đừng sợ, ta không sao.” Hắn chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mặt dịu dàng như vậy -- oan nghiệt mà!

Trưởng lão đầu bạc thở dài, hỏi: “Quỷ y, có phương pháp giải không?”

Người tóc che nửa mặt đáp: “Huyết cổ quá nặng, chỉ có đổi máu.”

“Đổi máu?” Mọi người đều kinh ngạc.

Đại hộ pháp bước lên giành trước: “Quỷ y, để ta.”

Vài hán tử tinh tráng đều tiến lên, thỉnh cầu đổi máu cho trang chủ.

Quỷ y lắc đầu: “Chỉ có máu cực âm mới được.”

Đại hộ pháp bừng tỉnh đại ngộ: “Cực âm, chẳng phải nói trong trang này toàn bộ máu nam nhân đều không dùng được, phải dùng máu nữ nhân mới được?”

Hân Duyệt xông lên phía trước: “Để ta.” Cùng lúc đó Quỹ Họa cũng tiến đến bên cạnh yêu cầu được đổi máu.

“Ngươi cứ để ta đi, bằng không ta sẽ áy náy cả đời, xin ngươi!” Hân Duyệt tranh giành tiến lên phía trước.

Quỷ y gật gật đầu, đi đến trước mặt Sở Nhất Nặc, dùng ngân châm châm lên tay trái của hắn, nhỏ vài giọt máu vào một chiếc bát tử kim. (chén làm bằng đất sét tím thì phải)

“Không cho ngươi động vào nàng.” Sở Nhất Nặc lạnh lùng nói.

Quỷ y cũng không nao núng, lấy tay nhẹ điểm lên người hắn, hắn liền ngất đi.

Hân Duyệt vươn tay để hắn châm vào, chết lặng đến không còn cảm giác đau đớn.

Quỷ y rắc một chút thuốc bột không biết tên vào, máu hai người gặp nhau trong bát tử kim, nhưng lại nhanh chóng tách ra xa.

Hắn giật mình ngẩng đầu: “Máu của ngươi sao dương khí lại nặng như vậy?”

Hân Duyệt ngốc: “Ta không biết.”

Quỷ y đưa tay tóm cổ nàng, liền moi ra sợi dây đỏ treo Bình an khấu.

Hai người hút một ngụm khí lạnh, nhận ra vật đó còn có trưởng lão đầu bạc: “Đá Huyết phượng? Sao ngươi lại có thứ này?”

“Đây là Vân Đình cho ta, làm sao vậy?” Hân Duyệt khó hiểu.

“Ôi...... Oan nghiệt mà.” Trưởng lão lại nói một tiếng oan nghiệt, liền không thèm nhắc lại.

Quỷ y sau khi thử máu của Quỹ Họa, gật gật đầu.

Vì thế tứ đại hộ pháp bảo vệ cửa động Hàm băng, quỷ y ra tay, trưởng lão ở trong hỗ trợ.

Một nén nhang thời gian...... Hai nén nhang thời gian......

Hân Duyệt ở trước cửa động đi qua đi lại, lúc sắp mài mòn đế giày thì thấy cửa động mở ra.

Quỷ y cùng trưởng lão đi ra, tứ đại hộ pháp mang trang chủ trở về phòng ngủ.

Quỷ y nói: “Ngài cứ gặp ác mộng không ngừng như vậy thì không có lợi cho hồi phục thân thể.”

Trưởng lão nói: “Đúng vậy, mà cũng không thể điểm huyệt của ngài, vậy làm sao cho ngài an tĩnh lại bây giờ?”

Hân Duyệt không dám xen vào bọn họ đang nói chuyện, xem ra hẳn là thành công.

Lúc tứ đại hộ pháp khiêng một khối ván giường đi ra, Hân Duyệt giống như bay xông đến: “Sở Nhất Nặc, huynh sao rồi?”

Trên mặt hắn hiện lên màu hồng quỷ dị, vô cùng không tương xứng với ngũ quan cương nghị, môi mỏng màu tím không biết đang thì thào chuyện gì.

Hai tay bám chặt ván giường, móng tay khảm luôn vào gỗ, có những vụn gỗ nhỏ đâm vào thịt.

Hân Duyệt xúc động nắm tay hắn, nắm chặt trong tay mình, theo bọn họ vào phòng ngủ của Sở Nhất Nặc.

Trưởng lão tiến lên vài bước muốn bảo Hân Duyệt đi ra ngoài, lại bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người: cơ thể gồng cứng của Sở Nhất Nặc đã thả lỏng, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng, hô hấp dần dần đều đều, im lặng ngủ.

Hắn khoát tay áo, mọi người lui ra ngoài, chỉ để lại Hân Duyệt ngồi ở bên giường chăm sóc hắn.

Lúc Sở Nhất Nặc chậm rãi mở mắt ra, thấy nàng một tay cầm ngân châm một tay cầm tay hắn, cẩn thận lấy ra từng mảnh gỗ vụn. Thấy hắn tỉnh lại, dịu dàng nhẹ nhàng cười: “Huynh tỉnh rồi? Thấy đỡ hơn chưa?”

Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào nữ tử đang ngồi bên giường, muốn nói với nàng vừa rồi mình nằm mộng...... Cuối cùng vẫn không mở miệng.

Quỷ y tiến vào đặt một chén thuốc ở đầu giường, ngón tay thon dài đặt lên mạch môn, “Trang chủ đã không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng nửa tháng là được.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Hân Duyệt: “Cánh tay phải của ngài không cử động được, ngươi cho ngài uống thuốc.”

“À.”

Quỷ y phất tay áo đi ra ngoài, nhưng chưa đi xa, đã gặp trưởng lão ngoài cửa sổ, xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong.

Hân Duyệt ôm lấy đầu của hắn nhét một cái gối xuống dưới, cầm lấy chén thuốc, kiên nhẫn thổi nguội, vừa mới múc một muỗng chưa kịp đưa tới trước mặt thì đã nghe hắn lạnh lùng nói: “Ta không uống thuốc.”

Ặc, thật đúng là một đứa trẻ bốc đồng.

“Ta cũng không thích uống thuốc, đắng như vậy ai mà thích đâu, nhưng mà uống xong miệng ngậm một miếng tuyết lê sẽ không thấy đắng, huynh uống trước, ta lập tức tìm tuyết lê cho huynh.”

Làm khó nàng lấy tiết mục dụ dỗ trẻ con ra áp dụng trên người Sở Nhất Nặc, vậy mà cũng rất hiệu quả.

Nhìn sắc mặt hắn dịu đi một chút, Hân Duyệt lại dụ dỗ: “Ta giúp huynh nếm thử trước, ta còn không sợ đắng, huynh là nam tử hán đại trượng phu đó, nào.”

Nàng cúi đầu nếm một chút, liền đem muỗng đưa đến bên miệng hắn.

Sở Nhất Nặc chỉ ngây ngốc nhìn nàng, đờ đẫn mở miệng, uống từng muỗng từng muỗng thuốc đắng nàng đút.

Kỳ thật hắn muốn nói với nàng, hắn không sợ đắng, cũng không sợ uống thuốc, chỉ là......

Chỉ là hắn vẫn không nói gì.

Ngoài cửa sổ, quỷ y đưa cho trưởng lão một ánh mắt: Thế nào, ta đoán đúng rồi chứ.

Trưởng lão bất đắc dĩ lắc lắc đầu: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.

Sở Nhất Nặc chưa bao giờ uống thuốc, mặc dù bị thương cũng chỉ thoa ngoài da, có một lần bị thương rất nặng, là năm người cứng rắn đè hắn xuống rót thuốc. Không ai biết là vì nguyên nhân gì.

Hân Duyệt không có lừa hắn, thật sự đi tìm một quả tuyết lê đến gọt vỏ, cắt ra từng miếng cho hắn ăn.

“Cơm chiều huynh muốn ăn cái gì?”

“Quỷ y sẽ có sắp xếp.”

“À, ta thì đang đói bụng, nên đi đâu ăn cơm.” Bụng Hân Duyệt phối hợp kêu một tiếng.

Hắn nhướng mi: “Nàng chưa ăn cơm trưa?”

“Giữa trưa huynh đang ngủ, nắm chặt tay của ta, ta hơi động một chút huynh liền ngủ không an ổn, đơn giản ta coi như giảm béo, buổi tối cùng nhau ăn.”

Hắn nhìn nàng sau một lúc lâu: “Nàng không nên giảm béo, vậy cùng nhau ăn đi, bảo bọn họ mang vào đây.”

Người ta nói là cơm trưa và cơm chiều cùng nhau ăn, không phải là nói cùng ăn với huynh, ôi.

Đồ ăn bày trên bàn, Hân Duyệt nhếch miệng: Đây cũng gọi là cơm sao, một nồi thịt bò chưng cách thủy trên bàn, còn có nửa con dê nướng.

“Huynh là một bệnh nhân không nên ăn những thứ này.”

“Nàng không thích?” Lại nhướng mày, cũng phải -- người ta cũng chỉ có thể cử động mày mà thôi.

Hân Duyệt không dám phản đối một bàn thịt này, nếu người ta đều ăn như vậy, mình cũng đừng khủng hoảng. Không thể tưởng được đời này còn có thể cảm nhận được cuộc sống tiêu chuẩn của sơn tặc, thật sự là uống ly rượu to, ăn khối thịt lớn mà.

Ăn cơm xong mới có tâm trạng xem phòng của Sở Nhất Nặc, đây là một gian phòng vô cùng rộng, chẳng phân biệt được gian ngoài gian trong, giường cũng không kê sát tường, có buông rèm như những nhà bình thường. Giường lớn ở giữa phòng, không có màn, không có trang trí gì cả, trải giường màu đen lộ ra hơi thở lạnh lẽo.

Trong cùng là một loạt giá sách và ngăn tủ, Hân Duyệt không dám tưởng tượng người như Sở Nhất Nặc cũng sẽ đọc sách, có lẽ trong ngăn tủ đựng vàng bạc châu báu hay những thứ quan trọng.

Trên bàn đọc sách có đặt vài vật trang trí, vừa rồi một lòng lo cho hắn nên không để ý, giờ Hân Duyệt chậm rãi đi thong thả đi qua, mới phát hiện trên bàn bày biện linh tinh ná bắn chim, vài hòn sỏi nhỏ, một cái chủy thủ khảm đá quý tinh xảo...... Nàng đưa tay sờ không cẩn thận làm rớt đồ trên bàn, hoảng hồn ngồi xổm xuống ôm lấy vật tròn vo kia.

Ôi, may mà không có đập bể đồ nhà người ta.

Hân Duyệt nhẹ nhàng nâng lên muốn đặt lại trên bàn, “A......”

Nàng hoảng sợ  lui hai bước, ngã ngồi trên mặt đất, đầu lâu đang cầm trong tay rơi xuống bên chân.

Đứa nhỏ này chơi cái gì không chơi, lại để một cái đầu lâu trong này làm gì.

Ngồi dưới đất mới phát hiện: dưới chân bàn là một cái đầu sói, một cái đầu hổ, cũng không phải pho tượng mà là đồ thật, mắt sói còn ánh xanh, mắt hổ trợn lên tựa hồ chết không nhắm mắt, vết máu đã khô, không biết dùng thuốc gì ướp nó, nhìn qua trông rất sống động.

Hân Duyệt hai tay che ngực, làm hít sâu bình tĩnh nhịp đập tim mình.

Sở Nhất Nặc khẽ cong khóe miệng: “Đừng sợ, lại đây, ta bảo vệ nàng.”

Editor nói ra suy nghĩ của mình: ta muốn nhanh chóng làm xong, nhưng lịch thực hành và lịch thi không tha cho ai cả -_-