Một khúc này, Hân Duyệt đắm chìm trong tiếng tiêu, hồi lâu, tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên.
Nam nhân trên cây cổ thụ tà nghễ liếc mắt một cái, không hài lòng hừ lạnh một tiếng. "Tiếng vỗ tay của ngươi sao?"
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lộ ra sát khí sắc bén.
Hân Duyệt ảm đạm cười: "Ngươi đang oán ta vỗ tay sao?"
Hắn từ chối cho ý kiến, ngạo nghễ độc lập.
Khinh công tốt thì phải khoe khoang một chút, đứng ở ngọn cây để ta nhìn lên, đúng là một chiêu không tệ.
"Tiếng tiêu của ngươi bi thương, lại chứa thâm tình, giống như đang kể lại câu chuyện xưa tốt đẹp. Năm đó, Du Bá Nha trước mộ Chung Tử Kì đàn tới tay
bật máu, người vây xem nghe không được bi thương trong nội tâm của hắn,
vỗ tay kêu hay. Bá Nha giận dữ đập gãy đàn, than rằng nhân gian chẳng
còn tri âm. Nhưng mà, ta nghĩ đến ngươi không giống Bá Nha, tuy nhiên
câu chuyện của người vẫn là bi kịch, nhưng ta có thể nghe ra trong đó có vài chương vui vẻ."
Trên cổ chợt lạnh, tiêu trúc để ở cổ họng, "Ngươi là ai?"
Con ngươi lạnh lẽo của hắn vằn tơ máy, nhìn thẳng hai mắt Hân Duyệt.
Võ công tốt đúng là có thể dọa người mà.
Hân Duyệt nghĩ không lẽ hắn vì một việc nhỏ mà giết người, nhưng trong mắt
vẫn không bình tĩnh được, "Ta...... Chỉ là một người bình thường thôi.'
Hắn cười lạnh một tiếng, bỏ tiêu trúc ra, khoanh tay mà đứng, " Ngươi sợ."
"Đúng vậy, đại hiệp ngươi võ công giỏi, ta chỉ là nữ tử nhu nhược mà thôi."
Hân Duyệt lo lắng sờ sờ cần cổ của mình, xác định không bị thương.
Mắt hắn chợt lạnh, "Ngươi châm chọc ta?"
"Ta nào dám đâu, đạo bất đồng bất tương vi mưu, tạm biệt." Hân Duyệt xoay người muốn đi.
"Đứng lại, nói rõ ràng."
"Nói cái gì rõ ràng? Ta biết nói gì chứ."
"Ngươi tinh thông âm luật?"
"Không tinh thông."
"Vậy người làm sao biết hàm nghĩa của tiếng tiêu."
"Cảm giác."
Hắn trầm mặc không nói, Hân Duyệt tiếp theo rời đi.
"Không cho đi."
Hân Duyệt quay lại: "Ngươi muốn nói chuyện phiếm với ta cũng được, bởi vì
ta cũng đang nhàm chán, có điều ngươi phải có thái độ như đối với bạn bè chứ, chút thì bắt lấy tay ta, một chút thì muốn mạng của ta, ta dám tán gẫu với ngươi sao?"
Hắn kinh ngạc trong nháy mắt, ngũ quan trong trẻo nhưng lạnh lùng như được đẽo khắc dưới ánh trăng trở nên ngạnh
lãng, mắt phượng sắc bén híp lại, thanh âm trong trẻo lạnh lùng như bay
theo gió: "Bạn bè? Ta không có bạn bè."
"Người giang hồ không phải nói tứ hải giai huynh đệ sao, làm sao không có ai làm bạn bè với ngươi."
"Phụ nhân thiển cận, ngươi biết cái gì là giang hồ, trên giang hồ chỉ có hai loại người, người sống và người chết."
Hân Duyệt bật ra một tiếng cười, tiếu ngạo giang hồ là giấc mộng của nàng,
có điều vị nhân huynh này đang miêu tả một giang hồ khác. Nàng xoay
người lại, tùy ý đến ngồi trên một tảng đá, nhìn thấy người kia có chút ý tứ. "Kể chuyện cũ của ngươi đi."
Hắn lạnh lùng ngưng mắt, huơ mạnh cây tiêu, sát khí tỏa ra hù sợ mấy con chim nhỏ trên cành cây.
"Khúc này chính là khúc mà hai người ta yêu nhất từng thổi, nhưng mà ta đã
thổi mấy năm cũng không nghe được ý này. Vì sao ngươi có thể nghe ra
trong đó có vui sướng, mà ta lại không cảm nhận được."
"Ta nghĩ
có thể là nội tâm của ngươi cũng đau khổ, những người có tâm trạng không giống nhau đương nhiên lãnh hội cũng khác nhau."
Hắn nhẹ nhàng
hít một hơi, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn, từ từ mở miệng: "Nhiều năm
trước, có một vị công chúa Thiên Chiếu quốc, cùng một gã thị vệ tự định
chung thân, tình cảm của bọn họ tất nhiên hoàng thất không thể dung nạp. Cho nên, bọn họ lén trốn đến một quốc gia khác, ẩn cư núi rừng. Sau đó, bọn họ tay trắng lập nghiệp, kiến lập một tòa sơn trang, cũng có một
đứa nhỏ, khi đó cuộc sống cũng có thể nói là tốt đẹp."
Hắn lẳng lặng đứng, nhìn phía xa xa, tựa hồ đang đắm chìm trong ký ức.
Hân Duyệt cũng không cắt mạch suy nghĩ của hắn, chờ hắn tiếp tục mở miệng.
"Trên giang hồ đều là cá lớn nuốt cá bé, gió tanh mưa máu. Sau đó, nam nhân
kia bị kẻ thù phục kích, còn lại hơi thở cuối cùng, gắng gượng về tới
nhà dặn dò thê tử phải sống tốt, nuôi lớn con khờ. Nhưng mà......"
Yết hầu của hắn vừa động, ánh mắt tối lại, "Sau khi người đó nhắm mắt, thê
tử của hắn cũng tự sát, để lại một đứa nhỏ mười tuổi...... Tự mình lớn
lên."
Hắn đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm Hân Duyệt, lớn
tiếng rít gào: "Ta không rõ, không rõ vì cái gì, một nhà tốt đẹp như vậy lại bị hủy, vì cái gì làm mẫu thân lại không thương con, sao bà không
mang đứa nhỏ cùng đến âm phủ luôn đi, còn buộc hắn thề nhất định phải
sống sót...... Sống sót, trong lòng hắn chỉ có thù hận, đã giết hết kẻ
thù rồi, hắn còn sống làm gì?"
Hai mắt màu đỏ làm cho Hân Duyệt không rét mà run, đứa nhỏ đáng thương, trong lòng chỉ có thù hận.
Nàng rốt cuộc ngồi không yên, đứng lên nhường chỗ ngồi: "Ngươi bớt nóng, bớt nóng nào, ngồi đi."
Hắn nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi nói cho ta biết, tại sao, tại sao vậy?"
"A? Ngươi nói tại sao cái gì vậy?"
"Vì sao cha mẹ ta anh niên sớm thệ, bỏ ta bơ vơ, mười năm, ta vì sao phải
sống đến bây giờ." Hắn bất lực lắc đầu, cùng với người sát khí đằng đằng vừa rồi hoàn toàn khác biệt.
Gì? Ta làm sao biết ngươi vì sao
lại sống đến bây giờ, ta cũng không biết chính mình vì sao lại sống đến
bây giờ, nhưng là sống hai kiếp rồi.
Xem bộ dáng của hắn giống như muốn nhảy sông tự sát, cứu một mạng người như xây bảy tầng phù đồ nha.
Hân Duyệt cổ vũ mình tới gần hai bước, "Ai, kỳ thật trên đời này người mạng khổ rất nhiều, cái này gọi là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh thôi.
Đầu tiên nói, ta rất bội phục mẫu thân ngươi, bà nhất định là cảm thấy
mất đi người yêu, sống không bằng chết, đau đớn đến không thể sống nên
mới tự vẫn. Có thể thấy được, tình cảm của cha mẹ ngươi thật sự còn hơn
vàng ngọc, đồng sinh cộng tử. Đối với bà mà nói đó là một loại giải
thoát, một cảm giác vui mừng, có thể cùng người mình yêu bay theo gió
rong đuổi khắp phương trời. Kỳ thật, ta cảm thấy nếu nhìn ở một góc độ
khác thì bọn họ như vậy cũng không sai, ngươi nói, người sống cả đời
quan trọng nhất chính là cái gì, là vui vẻ, bọn họ trải qua mười mấy năm sống cùng nhau, sau đó cùng về miền cực lạc. Sống thêm mấy chục năm,
sống ít mấy chục năm thì có gì khác nhau đâu?"
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, thật lâu sau mới nói ra một câu: "Ngươi nói rất giống Trung thúc. Nhưng mà tại sao bọn họ lại không mang ta theo?"
"Đương nhiên,
khi đó ngươi chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi, cuộc sống chân chính còn chưa bắt đầu, bọn họ hy vọng ngươi có thể khỏe mạnh lớn lên, thú vợ sinh
con, sống những ngày an vui. Phải biết rằng cho dù là bậc cha mẹ vĩ đại
thế nào cũng không có khả năng đi cùng chúng ta đến trọn đời, ngươi
không phải đứa trẻ, có thể tự mình sống cuộc đời của bản thân."
Hân Duyệt nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh.
Hắn khinh thường quay đầu, "Trên đời này nữ tử đều là hạng người phụ tình
bạc nghĩa, sẽ không có nữ nhân nào lại si tình ta như mẫu thân của ta
đối với phụ thân nữa."
Này đằng ấy, chê bai nữ đồng bào, không dạy dỗ ngươi một chút là không được.
"Không thể nói như vậy, ai cũng không phải trời sinh đã si tình, có người vừa
gặp đã yêu, có người lâu ngày sinh tình, tóm lại chuyện tình cảm không
thể nói rõ ràng, khi yêu thì ai cũng liêu xiêu. Nam nhân các ngươi chính là như vậy, luôn cảm thấy nữ nhân không đủ si tình. Thật ra đa tình
nhất còn không phải nam nhân sao, ba vợ bốn nàng hầu, hoa thơm cỏ lạ gì
các ngươi lại không muốn có. Ta thấy, nam nhân không có lấy một người si tình mới đúng."
"Nói bậy, lúc cha mẹ ta đính ước, cha ta chú
huyết vi thạch, cả trái tim, cả mạng sống đều trao cho mẹ ta, trên đời
sẽ không có nam nhân nào có thể làm được đâu."
Cái gì chú huyết vi thạch, nghe không hiểu.
"Được rồi, tóm lại, thế nhân đều kém cha mẹ ngươi. Vậy ngươi thì sao, có nghĩ tới cha mẹ ngươi muốn ngươi sống thế nào không."
Hắn không xúc động nữa, sâu kín đích nói: "Ta nương ốm yếu nhiều bệnh, có
thể bà sợ bản thân không sống được tới khi ta hai mươi tuổi, nên lúc ta
tám tuổi năm ấy đã viết một phong thư đưa cho Giác Quang đại sư ở Kiền
Nguyên tự. Ta đọc thư, bà nói đời này sống vô cùng vui vẻ và thanh
thảng, nói với ta tất cả phồn hoa phú quý, thân phận địa vị hay kẻ thù
đều là vật ngoài thân, đời người quan trọng nhất là được sống cùng với
người mình yêu. Như vậy mới có thể vui vẻ, hạnh phúc. Phụ thân vì bà xây Nhất Nặc sơn trang, bà cảm thấy nơi đây sống còn vui sướng hơn ở hoàng
cung."
"A, tình yêu ngọt ngào, thực làm cho người ta hâm mộ. Nhất Nặc sơn trang, thật sự là tên rất hay, nhất nặc thiên kim, nhất định
lúc đó là hứa hẹn những lời đại loại thế này, chấp tử chi thủ, dữ tử
giai lão. Đúng rồi, ngươi tên gì?"
"Sở Nhất Nặc." Hiếm thấy hắn phối hợp như vậy.
--- ------làm phiền chút xíu---- -----
一诺千金 (Yīnuòqiānjīn) - Nhất Nặc Thiên Kim - Lời Hứa Ngàn Vàng
Quý Bố là người nước Sở, tính khí khái, thích làm việc nghĩa hiệp. Ông rất
có danh tiếng. Quý Bố theo Sở Bá vương Hạng Vũ được làm tướng.
Trong cuộc chiến tranh với Hán, Quý Bố cầm quân nhiều lần làm Lưu Bang nguy
khốn. Vì vậy khi Hạng Vũ bị diệt, Lưu Bang treo thưởng ngàn vàng cho ai
tìm được Quý Bố, ai dám giấu trong nhà thì trị tội giết ba họ.
Quý Bố trốn ở nhà họ Chu ở đất Bộc Dương. Họ Chu tìm cách cứu Quý Bố, bèn
cạo đầu ông, lấy vòng sắt buộc vào cổ, cho mặc áo ngắn đặt ở trong xe
tang cùng vài mươi người đầy tớ trong nhà, rồi đem Quý Bố đến bán cho
nhà Chu Gia vốn là một người nghĩa hiệp. Chu Gia nhận ra Quý Bố, bèn mua ông về và cho ra đồng cày ruộng, đồng thời dặn con trai phải đối xử tốt với ông, hứa với Quý Bố sẽ giúp người này tránh khỏi họa chu di tam
tộc.
Sau đó Chu Gia lên xe ngựa đi Lạc Dương, vào gặp đại thần Hạ Hầu Anh, đề nghị Hạ Hầu Anh nên nói giúp với Lưu Bang để Quý Bố được
sống, vì khi ông phục vụ cho Hạng Vũ chỉ biết làm theo bổn phận.
Hạ Hầu Anh thấy Chu Gia nói phải, bèn tâu lên Lưu Bang. Lưu Bang bằng lòng tha tội cho Quý Bố, gọi ông đến phong làm lang trung.
Như vậy lời hứa của Chu Gia đối với Quý Bố thật đáng giá ngàn vàng!
Qua câu chuyện này, người Trung Hoa đúc kết ra câu thành ngữ: 一诺千金
(Yīnuòqiānjīn) - Nhất Nặc Thiên Kim - Lời Hứa Ngàn Vàng để chỉ giá trị
của lời hứa.
Nguồn: tiengtrung.vn
--- ---------mời các bạn đọc tiếp---- --------
"Ồ, kết tinh tình yêu nha. Vậy mẹ ngươi nhất định muốn ngươi cưới vợ sinh con."
"Sao ngươi biết?" Hắn ngạc nhiên quay đầu.
"Chuyện thường tình mà thôi."
"Nhưng mà, ta chưa bao giờ rung động, không biết động lòng là bộ dáng thế nào." Hắn lại lạnh lùng như khối băng.
Hân Duyệt cười ha ha, "Chuyện này ta không thể giúp ngươi, nhưng ta có thể
nhắc nhở ngươi một chút, ngươi không thể cứ nhìn vào mặt tối của cuộc
sống, ngươi phải tự mình tìm lấy chút vui vẻ mới được. Tỷ như nói, hôm
nay có ta nói chuyện phiếm với ngươi, có phải tốt hơn so với ngươi một
mình buồn khổ hay không. Chuyện đó, ngươi ở lâu bên cạnh cô nương nào,
sẽ phát hiện ra điểm đáng yêu của họ."
Hắn hơi động đôi mắt, tựa hồ đang tự hỏi cái gì.
Màn đêm yên tĩnh, có tiếng bước chân từ bên đường mòn truyền tới, "Vân Tĩnh tiểu thư, Vân Tĩnh tiểu thư, Tiểu Thúy, ngươi tìm được không."
"Không có, nghe nói Vân Tĩnh tiểu thư đi tìm đại thiếu nãi nãi, đã không thấy tăm hơi."
Bước chân dồn dập xa dần, các nàng còn đang kêu gọi, "Vân Tĩnh tiểu thư, Vân Tĩnh tiểu thư......"
Hân Duyệt nhìn trăng lên giữa trời, "Được rồi, ta cần phải trở về, có người đamg tìm ta, tạm biệt."
"Chuyện hôm nay không được nói ra ngoài, nếu không ta phải mượn đầu người." Hắn cầm tiêu kề vào cổ nàng, ánh mắt sắc bén vô cùng.
Hân Duyệt mất hứng liếc hắn một cái, nếu không phải bà cô ta tò mò, mới không nói chuyện phiếm với ngươi đâu.
"Động một chút là muốn giết người, thật đáng ghét."
"Ngươi......"
Nếu bình thường có người dám nói hắn như vậy, chỉ sợ lập tức mất mạng.
Hôm nay...... Quên đi.
Hân Duyệt xoay người nhanh chóng trở về, rồi lại bị hắn kêu lại: "Vậy, ta có tính là bạn bè của ngươi không?"
Lần này giọng của hắn không kiêu ngạo, rất thành khẩn, rất cẩn thận, ít nhất Hân Duyệt cho là như vậy.
Quay đầu lại vui vẻ nhìn hắn, "Miễn cưỡng tính đi, nếu ngươi không uy hiếp ta nữa."
Quay đầu tiếp tục đi, phía sau lại truyền đến giọng của hắn: "Xin hỏi phủ thượng nơi nào?"
"Tề phủ." Hân Duyệt không quay đầu, đáp qua loa, lúc sau lại hối hận, nói
Tề phủ với hắn để làm chi. Quên đi, nói đã nói, làm được gì nữa.
Sở Nhất Nặc nhìn bóng dáng đi xa của nàng, âm thầm trầm ngâm "Vân Tĩnh Tề phủ"......
Môi mỏng mím lại, khóe miệng khẽ cong lên mà hắn cũng chưa từng phát hiện.