Đại Thiếu Gia! Cấm Cậu Ăn Chè

Chương 14: Mãi yêu




"Thiên Bảo. Con đâu rồi?" 

Bà Hạ Vy vừa ôm một mớ hoa giấy vừa rú hét gọi tên cậu quý tử.

Chẳng mấy chốc đã thấy cậu quý tử đứng trước mặt bà. Dựa vào tường, khoanh tay nhíu mày nhìn mẹ già.

- Con còn đứng đó. Không giúp mẹ đi. Tết nhứt tới nơi rồi! 

Thiên Bảo nhìn mẹ lườm.

- Đã bảo để đó con mang giúp cho. Tự nhiên mẹ mang làm gì. Giờ than vãn.

Nói rồi cậu lại gần đưa tay đón lấy mớ hoa trên tay mẹ. Đi thẳng vào trong.

Lúc này bà Hạ Vy đứng nheo mắt nhìn theo, miệng chửi lầm bầm.

Đang suy nghĩ thì tiếng Thiên Bảo gọi bà.

- Mẹ.

Ngẩng đầu lên nhìn, bà nhẹ nhàng đáp.

- Chuyện gì thế con?

- Bố đâu rồi!

- Chi vậy con? Bố con đến công ty rồi!

Thiên Bảo gật đầu tỏ vẻ hiểu. Đột nhiên bà cảm có chút mùi vị của nụ cười gian. 

Cậu đi thẳng, đưa tay vẫy gọi mẹ vào. Bà theo đó đi vào. 

Cậu đưa mẹ đến căn phòng làm việc của bố mình dưới hầm. Mặc khuôn mặt mẹ ánh lên vẻ khó hiểu hỏi đủ điều thì Thiên Bảo vẫn im lặng. 

Đối với bà thì Bản tính cậu là thế. Chẳng bao giờ nói nhiều.

Càng lúc bà càng thấy có gì đó là lạ. Chợt nhận ra từ bao giờ bà đã bước vào lối đi cắm đầy nến và hoa hồng. Rồi Vũ Thiên Tường- chồng bà từ đâu xuất hiện, đứng giữa trái tim nến. Trên tay ôm một đóa hồng. Cười đểu trả.

" Happy birthday bà xã."

Bà giật thót. Chậc... hình như bà quên ngày sinh nhật của mình là hôm nay. Trời. Xúc động nha. Không ngại ngùng không thẹn thùng càng không nể mặt cậu thanh niên nò ở đó, bà lao vào ôm bố Thiên bảo. Quay sang Thiên Bảo đã thấy cậu cười híp mắt. Vốn dĩ đối với mẹ cậu thì cậu cực kì ít cười như thế. Nên giờ thấy cả hai vợ chồng bà vừa bất ngờ vừa thật hạnh phúc. 

Tiếp đó. Ba người ôm nhau chụp một tấm ảnh Sau đó đến khâu cắt bánh kem. Đó là một buổi tiệc nhỏ nhưng thật sự ấm cúng.

Xong xuôi ba người về phòng. Bà Hạ Vy để chồng về trước, sau đó có ghé qua phòng Thiên Bảo, trông thấy Thiên Bảo đang đứng xoay lưng với mình nên không nhìn thấy bà. 

Điện thoại thằng cậu đúng lúc có tin nhắn. Bà vô tình đọc được. 

Là tin nhắn từ Tầng Trệt.

Tuy không biết cái người tên tầng trệt là ai, nhưng vẫn cố nheo mắt nhìn.

" Vũ Thiên Bảo. Nếu như cậu muốn sống thì làm ơn xin giáo viên chuyển đi chổ khác. Đặc biệt là đừng kím cớ qua quán nhà tôi ăm chè đậu đen nữa! Ăn hoài không ngán á? Nghe cho rõ đây. Khôn hồn thì đọc lại nội dung trên một lần nữa!"

Bà Hạ Vy như không tin vào mắt mình nữa.

Chè đậu đen ư? Cậu đâu thích ăn cái đấy. Từ bé cậu đã ghét chè lắm. Mọi khi nấu ra cậu vẫn không ăn, thế mà sao mặt dày đến nhà con bé nào ăn thế này. Rồi cả cái hàng động cắn cắn môi, vò đầu vui sướng của cậu nữa! Sao qua được người có tàn đầy kinh nghiệm như bà đây chứ? Nghĩ rồi cười tủm tỉm. Tiện thể cậu chưa biết gì bà vội lẻn ra khỏi phòng. Vừa đi vừa ngân nga. 

Ắc. Phải kể chuyện này cho anh xã bà mới được.

Nghĩ rồi bà chạy thật nhanh. Miệng không ngừng kêu to,

"Anh xã ơi!!!!!"

__________________________

Gừm.... 

Tôi phải gừm lên vì chờ đợi.

Tên Vũ Thiên Bảo xấu xa. Tôi vừa gửi tin nhắn cho hắn để cảnh cáo, không biết tỉ lệ thành công là bao nhiêu. Nếu số tôi may mắn thì thoát được hắn, còn xúi quẩy thì em là... sống không bằng chết.

Lăn qua, lăn lại, lăn tới, lăn lui.

Tôi bực mình ngồi xổm dậy. Bóp chặt chiếc điện thọai trong tay mà nghiến răng trèo trẹo.

Tên điên này, sao chưa trả lời chứ!

Sự tức giận hòa lẫn sự mong đợi. Cuối cùng tiếng tin nhắn cũng không phụ lòng tôi mà reo lên.

"Ting"

Tôi như vớ được vàng, vội vã chụp đưa chiếc điện thoại lên tầm mắt.

Đúng là tin nhắn của hắn. Nào xem nào. Để tôi xem tôi uy hiếp thế. Hắn còn gan trả lời thế nào.

Ấn nút mở tin nhắn. Một dòng chữ rõ ràng hiện ra trước mắt.

"Tôi không đến e là có người nhớ đến phát khóc! Vậy nên vì thương hại ai đó. Tôi vẫn sẽ tiếp tục đến. Mãi yêu:*".....