Chân dài trắng nõn mềm mịn, ngón tay dài không khỏi lướt xuống dưới đầu gối, xoa đi xoa lại một hồi.
“Ngứa ngứa, ca ca huynh đang làm cái gì thế?” Trạm Liên đỏ mặt, vội vàng nắm lấy bàn tay lớn đang tác quái của hắn.
Nét mặt Trạm Huyên vẫn vô cùng bình tĩnh: “Trẫm muốn nhìn muội xem còn bị thương chỗ nào không.”
“Chỉ ở trên đầu gối thôi, không bị chỗ nào nữa.” Trạm Liên sợ hắn còn sờ loạn, nắm lấy tay hắn không buông.
“Trẫm biết rồi, muội nắm lấy tay trẫm làm gì vậy, trẫm bôi thuốc cho muội thế nào được?” Trạm Huyên còn vờ buồn cười.
Trạm Liên bối rối thu tay về.
Trạm Huyên vờ như đạo mạo, dùng ngón trỏ lấy một ít thuốc mỡ bằng móng tay, thoa lên một vùng bị tụ máu trên xương bánh chè của Trạm Liên. Trên mặt hắn đàng hoàng trịnh trọng, bàn tay bao bọc cố thủ ở chân nàng, ngón tay trỏ dọc theo vùng máu này chậm rãi vuốt vẽ từng vòng, một vòng, lại một vòng. Lòng bàn tay thô ráp không ngừng mơn trớn da thịt, vừa mát mẻ, lại khô nóng, trong lòng giống như đang bị gãi ngứa.
Trạm Liên cảm thấy bản thân mình thật kỳ lạ, trước đây tam ca đã từng bôi thuốc mỡ cho nàng lúc bị thương, khi đó bản thân chỉ thấy tam ca ôn nhu còn không thấy gì khác, vì sao bây giờ lại cứ thấy cả người là lạ.
“Bầm hết lên rồi.” Trạm Huyên bỗng nhiên đau nhói lòng.
“Không sao cả, không đau mà" Trạm Liên nhẹ giọng đáp.
“Trên đầu gối như vậy, thế còn hai bánh màn thầu lớn của muội chẳng phải còn thảm hơn?”
Trạm Liên sững người một lát, gương mặt nhỏ chợt đỏ như sắp chảy máu tới nơi, tay chân nàng khua vào người Trạm Huyên, miệng thì mắng ca ca xấu, ca ca xấu.
Trạm Huyền cười vì quyền đấm cước đá của nàng, chỉ sợ nàng thương tổn gân cốt, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân không cho nàng động mạnh nữa.
“Thả muội ra.” Trạm Liên tức giận lườm hắn.
“Làm sao thế, đang yên đang lành lại tức giận vậy?” Trạm Huyên vẫn nắm bàn chân nhỏ không buông, còn không biết hối cải, rõ rồi còn hỏi.
“Ca ca còn nói!”
“Trẫm nói gì chứ?”
“Những lời như vậy không được nói!” Những lời lẽ đùa vui với cung nữ hắn há có thể nói ra miệng như thế sao?
“Muội có thể nói với nô tỳ, thế sao trẫm không được?” Trạm Huyên khiêm tốn thỉnh giáo.
Trạm Liên mặt đỏ gay gắt, số lần đỏ mặt trong mười lăm năm qua của nàng so với bây giờ còn không sánh bằng, đều cho ca ca không đứng đắn này ban tặng: “Ca ca không nghiêm túc, những câu nói này há có thể là huynh muội nói với nhau?”
“À?” Trạm Huyên đưa mắt nhìn kỹ nàng khẽ cong môi lên, ngón tay cái tỉ mỉ vuốt nhẹ ở mắt cá chân nàng: “Huynh muội nói không được, vậy là tình cảm thế nào mới có thể nói được?” Tiếng nói của hắn hơi khàn, chậm rãi hỏi.
Lòng Trạm Liên bỗng nhiên nảy lên một cái, nàng đối diện với ánh mắt của tam ca, trong đầu thấy nam tử đẹp đẽ trước mặt thật khác lạ.
Đây thực sự là tam ca sao?
“Ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi cũng là cô hồn dã quỷ ở đâu đó, cướp đoạt cơ thể tam ca?” Trạm Liên bật thốt lên.
Trạm Huyên thoáng đầu sững sờ, sau đó cười ha ha: “Liên Hoa nhi, muội thật là thần hồn nát thần tính, trẫm là vua của nhân gian, chân long thiên tử, quỷ quái ở đâu có thể chiếm được cơ thể trẫm?”
Trạm Liên nghĩ vậy cũng thấy có lý, bỗng thấy mình thật ngu dốt, nàng tức giận nguýt hắn một cái, hết sức thu lại bàn chân nhỏ, vội vã thả ống quần xuống ngồi nghiêm chỉnh.
“Trẫm chỉ mới bôi một bên gối cho muội, bên còn lại chưa có bôi thuốc, muội ngồi dậy làm gì?”
“Chỉ bị thương một bên, phía trên đùi vẫn ổn, muội không đùa với ca ca nữa, muội muốn đi thăm mẫu phi.”
Trạm Liên nhấc giày lụa, khom lưng muốn đi vào, Trạm Huyên nắm chặt bàn chân nhỏ của nàng trước, đi giày giúp nàng, nói thủ thỉ:
“Sốt ruột làm gì, chờ dùng xong đồ sáng cũng không trễ, trẫm còn có chuyện muốn nói với muội.”
“Ca ca còn có việc gì?”
“Thái Phi biết việc Hoàng Bảo Quý sau thu bị trảm rồi.”
Vì câu nói này, Trạm Liên ở lại. Ăn xong bữa sáng đã biết đầu đuôi câu chuyện :
“Ngoại tổ phụ thân thể cường tráng, làm sao đột nhiên bất đắc kỳ tử?”Trạm Liên thương tâm nói.
Trạm Huyên có chút suy nghĩ trong lòng, nhưng không nói ra.
“Muội chưa từng gặp qua ngoại tổ phụ, không muốn người đột nhiên đi mất, muội muốn đến viếng người.”
Trạm Huyên trầm ngâm một lát, đồng ý.
Trạm Liên nói: “Vậy muội đi tìm mẫu phi để khuyên nhủ đã…”
Thuận An vội vã tiến vào: “Bệ hạ, điện hạ, Thục Tĩnh Thái Phi tự mình đi tìm Lư Phù.”
“Không phải nói với bên ngoài Lư Phù sinh bệnh, không thể tiếp khách sao?”
Hai huynh muội đến giờ vẫn chưa nhất trí với nhau, “bệnh của Lư Phù vẫn chưa khỏi.”
Lư Phù thực sự bây giờ đang bị thẩm tra trong địa lao dưới sự trấn áp của Long Giáp vệ.
“Nô tài cũng không biết có việc gì, dường như người bên cạnh Thái Phi cũng không khuyên nổi, Thái Phi cố ý muốn đi.”
Nhất định vẫn là chuyện về cựu cựu ác bá kia, mẫu phi khi gặp nghịch cảnh quả thực cái gì cũng làm. Trạm Liên nói: “Ca ca, huynh còn không cho muội đi nữa, thì sẽ lộ hết nội tình rồi.”
“Muội cũng ngớ ngẩn rồi sao, không có dáng vẻ ban đầu, muội đi làm gì?”
“Sao lại không có? Mặt nạ đã chuẩn bị xong rồi.”
“....”
Trạm Huyên trầm mặc, Trạm Liên chớp mắt, Thuận An liếc trộm thiên tử.
Trạm Huyên vỗ bàn một cái, trừng mắt nhìn Thuận An: “Lão già ngươi, thật biết vẽ đường cho hươu chạy!”
Thuận An không thôi kêu khổ, khom người xin tha: “Bệ hạ, nô tài làm sao có thể như người chịu đựng được giày vò của điện hạ, huống hồ nô tài chỉ sai người làm mặt nạ chuẩn bị cho bất kì tình huống nào, chờ thánh chỉ bệ hạ mới dám lấy ra!”
“Tiểu công công, ông đi ra đi, đi ra đi.” Trạm Liên nghĩa khí đuổi Thuận An đi, xoay người kéo cánh tay Trạm Huyên làm nũng: “Tam ca, chỉ lần này, chỉ một lát, mẫu phi bây giờ là lúc bi thương, bà suy nghĩ rối loạn, muội làm nữ nhi đi không tới giải thích cho người, sao có thể nỡ lòng vậy?”
Trạm Liên nhíu mày chớp mắt vô cùng đáng thương, Trạm Huyên nghiêm mặt, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ mềm giọng: “Chỉ lần này, lần sau không được viện cớ nữa.”
“Biết mà, biết mà.” Trạm Liên hoan hô một tiếng, như con khỉ nhỏ, nhấc làn váy liền chạy ra ngoài.
Thuận An còn đứng đó thăm dò suy nghĩ, Trạm Huyên tức giận nói : “Còn ngây ra đó làm gì, còn không phái người đi tiếp ứng!”
Thuận An lúc này mới cười cợt lấy lòng, vội vã theo Trạm Liên ra ngoài. Lúc Thục Tĩnh Thái Phi đi tới Phúc Dương điện mà Lư Phù ở tạm, trên đường lại bị Thuận An cản trở lúc lâu, nói là bệ hạ ban cho chút trái cây mới tiến cống tới Ninh An cung, còn hết lòng coi trọng xin Thái Phi nếm thử một miếng trước, Thục Tĩnh Thái Phi lòng loạn như má, có điều trước mặt là Thuận An đại tổng quản, cũng không thể không nể mặt ăn một miếng.
Vì Minh Đức đế ít tần phi, Phúc Dương cung trống rỗng, chỉ có mình Lư Phù ở, Thục Tĩnh Thái Phi bước qua bậc cửa, thấy cả Phúc Dương cung lặng lẽ, chỉ có một hai thái giám đang quét tước, thấy bà tới thì vội vã quỳ xuống nghênh tiếp.
Trạm Liên dịch dung thành Lư Phù, cũng có thể nói là dịch dung thành chính mình lúc sống, ngồi trước gương mà lòng không khỏi phức tạp. Nghe thấy mẫu phi đã tới, nàng mới hoàn hồn đứng lên.
Tảo Nhi tiến lên đỡ nàng ra nội điện.
Trạm Liên ra vẻ suy yếu, tư thái Lư Phù học được là từ nàng, giọng điệu cũng học nàng, chiều cao của nàng và Lư Phù xấp xỉ, chỉ có thanh âm mảnh hơn nàng ta chút, nàng chỉ cần thấp giọng nói, đại để không ai nhận ra.
Nàng sửa soạn bước ra, ngẩng đầu trông thấy mẫu phi, bỗng trong lòng cuồn cuộn, chỉ muốn tiến lên quỳ xuống gọi một tiếng mẫu thân. Cuối cùng nàng chỉ có thể uyển chuyển bái lạy, gọi một tiếng Thái Phi nương nương.
“Đứng lên đi, đứa trẻ ngoan, nghe nói con ngã bệnh rồi, ai gia tới thăm con một lát.” Thục Tĩnh Thái Phi hòa ái nói.
Trạm Liên lấy khăn che miệng ho hai tiếng, nếu nói về khoản giả bệnh nàng tất nhiên là cao thủ: “Dân nữ cũng không biết vì sao, cả người mệt mỏi, đầu đau vô cùng, dân nữ sợ lây cho Thái Phi, vì vậy không dám tới Ninh An cung.”
“Thân thể ai gia tốt, đâu có dễ nhiễm bệnh đến thế, con nếu không có gì đáng lo, vậy tới cung của ai gia, tâm tình một chút, bệnh cũng khỏi nhanh hơn.”
Trạm Liên nhìn về phía mẫu phi nở nụ cười: “Cảm tạ...Thái Phi.”
Thục Tĩnh Thái Phi lại nói chút việc nhà với nàng, sau đó dò hỏi:
“Con ngã bệnh, hoàng thượng đối với con tốt chứ?”
“Nhờ phúc của Thái Phi, bệ hạ đối với dân nữ rất tốt.” Trạm Liên ngừng một lát: “Dân nữ thấy khí sắc Thái Phi không tốt, phải chăng cũng bị phong hàn?”
Thục Tĩnh Thái Phi thở dài một hơi, khó chịu lắc đầu.
“Thái Phi, trong lòng người có việc gì, nếu không ngại nói ra, thì cứ nói cho lòng thanh thản.” Trạm Liên thấy mẫu phi như vậy, trong lòng cũng thực khó xử. Nàng biết mẫu phi rất coi trọng vị đệ đệ chưa từng gặp mặt, giống như ngoại tổ coi ông ta là sinh mạng của Hoàng gia. Nhưng bản thân nàng không chỉ là ngoại tôn nữ của Hoàng gia, cũng là công chúa của hoàng thất Trạm thị, là công chúa Đại Lương, nàng sao có thể vì chuyện riêng của bản thân mà không quan tâm bách tính?
Thái Phi nghĩ kỹ một hồi, mới từ từ nói ra mọi chuyện, có điều bà vẫn khăng khăng với suy nghĩ của mình, cho rằng có người vu tội cho đệ đệ của bà.
Trạm Liên nói: “Thái Phi, chuyện này dân nữ cũng biết một vài điều, bệ hạ chính vì sợ định sai tội của Tiểu Hầu gia, đã cho người tra cẩn thận rồi.”
Thục Tĩnh Thái Phi dù nghe nàng nói xong, nhưng vẻ mặt không có lấy một tia tin tưởng: “Trước hết không nói những điều đó, ai gia muốn nói với con việc này, là có chuyện cầu xin con.”
Trạm Liên đứng dậy: “Thái Phi quá lời rồi.”
“Ôi, ai gia bây giờ đã hết cách, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nhờ con thử một lần.”
“Thái Phi muốn dân nữ làm gì?”
“Ai gia xin con đi cầu bệ hạ khai ân, thả đệ đệ của ai gia ra.”
“Thái Phi quá xem trọng dân nữ rồi, dân nữ chẳng qua là kẻ thường dân, sao có thể chi phối hoàng thượng?”
“Con không thể, nhưng con cũng có thể.” Gương mặt này của Lư Phù, là hi vọng cuối cùng của Thục Tĩnh Thái Phi rồi.
Trạm Liên tất nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của mẫu phi, nàng trầm mặc chốc lát nói rằng: “Thái Phi, dù dân nữ bất tài, nhưng cũng hiểu tốt xấu trong việc đó. Nếu là việc nhỏ, bệ hạ há có thể không nể mặt mũi, nhưng Tiểu Hầu gia quả thực là mắc phải tội lỗi chất chồng, nghĩ rằng bệ hạ hẳn không thể nín nhịn nữa mới nhẫn tâm hạ thánh chỉ. Nếu người cố ép bệ hạ không thôi, không khéo bệ hạ chán ghét cả Hoàng gia, cái được chẳng bù cái mất. Huống hồ việc Tiểu Hầu gia xử trảm,
nhưng ông ta vẫn có hai nữ nhi giữ hương hỏa, Thái Phi sao không suy nghĩ tới họ một chút.”
Thục Tĩnh Thái Phi lại bất động trừng mắt: “Cái gì mà xử trảm Tiểu Hầu gia, đệ đệ của ai gia sao có thể chết không minh bạch?”
“Thái Phi bớt giận, dân nữ chẳng qua…”
“Ai gia hiểu rồi, hóa ra là ngươi!” Thái Phi bỗng nhiên như choàng tỉnh, ánh mắt của bà bỗng có chút nét căm hận. Hóa ra là nàng, nhất định là nàng, mê hoặc tầm nhìn của hoàng thượng, nàng thay thế Vĩnh Lạc, cho nên đêm qua bệ hạ nghe bà nhắc tới Vĩnh Lạc mới không nể mặt mũi như vậy!
“Thái Phi…” Trạm Liên không rõ vì sao mẫu phi lại có nét mặt đó.
Thục Tĩnh Thái Phi cũng không nói một lời, nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi. Trạm Liên còn chưa kịp nghĩ kỹ, thái giám dịch dung cho nàng vội vã đi vào, nói là Thuận An công công bảo hắn tiện thể truyền lời, hoàng hậu nương nương muốn gặp Khang Lạc công chúa.
Bất luận thân là nữ nhi Toàn gia, hoặc là Khang Lạc công chúa, Trạm Liên về tình về lý đều muốn tới Chiêu Hoa cung một lần. Nàng thay trang phục của Lư Phù, mặc xiêm y của mình, từ cửa bên của Phúc Dương cung vội vã đi ra.
Không lâu sau, nàng đi vào nội điện Chiêu Hoa cung, mùi hương bên trong suýt nữa khiến nàng choáng váng.
Toàn hoàng hậu dựa lưng vào giường, rĩ ràng nói tới chảy mồ hôi, trong tay vẫn còn ôm bình ấm đặt trên bụng, thấy nàng tới, gương mặt xanh xao khẽ mỉm cười.
Trạm Liên chỉ thấy từ lúc nàng trọng sinh quay lại, Toàn hoàng hậu hai mặt đối lập như thế, lúc như bồ tát lúc tựa ác quỷ.
“Về rồi sao? Hành cung có vui không?” Hoàng hậu vẫy tay bảo nàng ngồi.
Nhạn Nhi mang một cái ghế tròn chạm trổ hoa văn tới bên giường, liền dẫn chúng nô tài lui xuống. Trạm Liên thấy nàng ta bây giờ cũng chẳng còn sức véo người, liền nhẹ nhàng ngồi xuống: “Chơi rất vui, còn có cả suối nước lạnh, trong suốt thoải mái.”
“Ừ, bổn cung đã nghe rồi, bệ hạ cũng chuẩn bị nơi đó rất rốt, có điều bổn cung trước giờ chưa từng tới.”
Trạm Liên cũng không nói tiếp, mà lại hỏi: “Cơ thể nương nương an khang chứ?”
Toàn hoàng hậu thở dài thườn thượt, cười khổ ho khan hai tiếng: “Bổn cung đã từng chín đường sống một đường chết, hoàng nhi cũng mất, còn an khang hay không gì nữa.” nàng ta ngừng lời, liếc nhìn nàng, nói ẩn ý: “Muội cũng không biết tới thăm bổn cung một lần.”
“Vừa rồi chuẩn bị định tới rồi.” Trạm Liên nói.
Toàn hoàng hậu cười một cái, coi như tin nàng, nàng ta vân vê bình nước ấm trên bụng: “Ngày mai là trung thu, muội có về Toàn gia không?”
Tập tục Đại Lương, nữ nhi đã gả đi Tiết Trung thu phải về nhà cha mẹ đẻ, được nhà chồng xem trọng, có thể đưa phu quân cùng về, không được nhà chồng đối đãi tốt, chỉ có thể lẻ loi về nhà mẹ.
Có điều Toàn Nhã Liên này gả đi lại vừa hòa ly, bây giờ là thân phận công chúa, có về hay không thực là việc thế nào cung được.
Trạm Liên tất nhiên không muốn đi, Xuân Đào không ở đây, nàng quay về người nào là cha người nào là mẹ cũng không phân biệt nổi, chẳng phải là vừa mở miệng đã để lộ sao.
“Bệ hạ hôm trước vừa mở lời, nói muốn giữ muội lại trong cung đón trung thu.”
“Không sao, nếu muội muốn về, bổn cung nói với bệ hạ thay muội.”
“Cũng không nên làm phiền nương nương.”
“Sao vậy, không muốn về gặp cha mẹ sao?”
“Không…”
“Hay là, không dám quay lại?”
Một lời bỗng nhiên thốt ra, khiến bên trong trầm tĩnh yên lặng.
Trạm Liên đưa mắt nhìn Toàn hoàng hậu, chỉ thấy mặt nàng ta mang ý cười, trong mắt giấu lệ nhìn nàng.
“Lời này của nương nương là có ý gì?” Trạm Liên khẽ nghiêng đầu hỏi.
“Bổn cung có ý gì, trong lòng muội hiểu rõ.” Toàn hoàng hậu nói từ tốn, lại ho khan vài tiếng: “Muội muội của ta mang dáng vẻ thế nào, bổn cung còn không rõ sao?”
Càng ở gần tứ muội này, lòng nghi ngờ của Toàn hoàng hậu càng lớn. Nàng ta rõ ràng từ thư của cha mẹ nói rằng tứ muội luôn trong nhà không bước khỏi cử, sao lại có tính tình hướng ngoại như vậy? Ném thẻ vào bình rượu, đối câu thành thạo, đấu thảo cũng biết, nếu không bước chân khỏi cửa mà tinh thông mọi thứ, đó cũng là kỳ tài rồi! Nàng ta luôn tìm hiểu phía cha mẹ, nhưng càng tìm sâu càng khó mà
tưởng tượng.
Toàn hoàng hậu chắc chắn nàng không phải tứ muội của nàng ta, nếu trên đời có một Lư Phù giống Vĩnh Lạc, sao lại không có người giống Toàn Nhã Liên? Có lẽ nàng ta căn bản cũng không như tứ muội của nàng, những năm qua chỉ có mình Xuân Đào hầu hạ, dáng vẻ Toàn Nhã Liên ra sao đến cả cha mẹ e là cũng không nhớ rõ lắm, bây giờ Xuân Đào không rõ tung tích, Toàn hoàng hậu càng tin vào suy nghĩ trong lòng.
Trạm Liên cũng không hoảng, Toàn hoàng hậu phát hiện ra việc này cũng không lạ, nàng chỉ thấy kì lạ sao Toàn hoàng hậu lại chọn lúc này vạch trần sự thật, nếu như đúng là chỉ vạch mặt nàng, chẳng phải dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người lại càng tốt hơn sao? Nàng ta vừa chọn âm thầm nói ra, liền chứng minh nàng ta hẵng còn lời khác.
Trong ánh đèn Trạm Liên đã đưa ra quyết định, định rằng nghe xem nàng ta rốt cuộc muốn làm gì.
“Nương nương cho rằng ta là ai?”
“Đơn giản là lũ giang hồ bịp bợm, còn có thể là ai.” Toàn hoàng hậu cười gằn, đóng giả Vĩnh Lạc còn có thể hiểu được, đóng giả Toàn Nhã Liên thì quả là kẻ ngu si. Nghĩ rằng bọn đạo chích giang hồ ắt không biết nội tình, muốn lừa gạt chút tiền tại, nhưng lại đánh bừa xông vào cung cấm, còn chiếm được sủng ái của bệ hạ.
Thì ra nàng ta coi nàng là người khác. Trạm Liên thở ra một hơi.
“Lời này của nương nương sai rồi, ta là nghĩa muội của hoàng đế, Khang Lạc công chúa.”
Toàn hoàng hậu khẽ hừ, nhưng lại khiến cổ họng ho khan dữ dội, nhất thời không ngừng nổi. Trạm Liên đưa trà sâm cho nàng ta, nàng ta uống, đồng thời cũng nôn ra trong ly, hai ba chấm máu. Nàng ta ho xong chỉ thấy nguyên khí hư hao, lệch người sang đầu giường một lát mới hồi phục được khí tức, nàng ta thở hổn hển nói
“Ngươi chớ ngụy biện, bổn cung chỉ cần gọi cha mẹ tới nhận diện một lần, cho dù ngươi có giống y hệt bổn cung cũng sẽ giúp họ phát hiện ra kẽ hở, đến lúc đó e ngươi không chỉ giữ được cái mạng nhỏ này, sợ còn bị bệ hạ thịnh nộ ngũ mã phanh thây, chết không chỗ chôn.”
Trạm Liên vờ sợ hãi đặt trà sâm xuống: “ Nương nương chớ làm ta sợ”
“Bổn cung, khụ khụ, thật muốn giết ngươi, nhưng thấy ngươi làm trò bậy bạ, lại hóa giải hiểu lầm của bệ hạ với Toàn gia, bổn cung tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi nhớ kỹ lấy cho bổn cung, mạng của ngươi, lúc nào cũng trong tay ta.”
Trạm Liên đứng dậy, khép mắt cúi mày: “Ta biết rồi, tạ ơn tha mạng của nương nương.”
Toàn hoàng hậu đầu đầy mồ hôi, cẩn thận đánh giá nàng một hồi, lát sau, nàng ta mới mở miệng, âm điệu không ác liệt như lúc nãy, càng lộ vẻ suy yếu: “Được rồi, ngươi vừa quy thuận bổn cung, bổn cung tuyệt không bạc đãi ngươi, sau này tơ lụa, sơn trân hải vị, ngươi đều có được.”
“Vâng…”
Toàn hoàng hậu thấy nàng vừa sợ vừa nghe lời, gật đầu, lại cầm khăn ho hai tiếng, mới nói: “Bây giờ, bổn cung chỉ ngươi một con đường phú quý.”
Trạm Liên ngẩng đầu, chỉ nghe Toàn hoàng hậu nói: “Ngươi hãy bò lên long sàng của bệ hạ.”