Trạm Liên nhất thời không kịp phản ứng, cứ thể bị tách trà đập thẳng lên người, nước trà nóng bỏng hắt thẳng lên nàng.
“Choang.” Một âm thanh giòn dã vang lên, tách trà nhanh chóng biến thành từng mảnh ở trên mặt đất.
Hắn ta thế mà dám ném nàng! Trạm Liên trợn mắt lên nhìn, thiếu chút nữa bật thốt lên gọi người lôi hắn ra ngoài chém đầu.
Xuân Đào kinh hãi kêu lên một tiếng, một bên hốt hoảng lau người cho Trạm Liên, một bên nghẹn ngào liên tục hỏi nàng có bị bỏng không.
Mạnh lão phu nhân nghe được âm thanh từ trong nội thất vội vàng lao vào, Mạnh Thải Điệp cũng theo sát phía sau, nhưng nàng ta chỉ đừng lại trước cửa không hề tiến lên phía trước.
“Đào nhi, Đào nhi, con làm sao vậy? Sao lại tức giận? Con bây giờ không thể tức giận!’’ Mạnh lão phu nhân nhìn thấy nhi tử bảo bối của mình nổi giận đùng đùng, không ngừng trấn an hắn, nhưng khi nhìn sang Trạm Liên thì ánh mắt lại trở nên hung ác, “Ngươi, người đàn bà đanh đá này, tướng công của ngươi vì dân vì nước mà lao lực quá sức đến lâm trọng bệnh, ngươi không chỉ không chăm sóc cẩn thận mà ngược lại còn chọc nó tức giận, ngươi đúng là muốn phản rồi! Người đâu, đem tiện nhân này kéo đến phòng củi, bỏ đói nàng ta một ngày để cho nàng ta nhớ kỹ một chút!’’
Trạm Liên cười lạnh một tiếng, hay cho danh xưng vì dân vì nước mà lao lức quá sức đến lâm trọng bệnh, cả nhà này đúng là không biết xấu hổ.
Hai nha hoàn vừa mới định tiến lên đã nghe thấy một âm thanh uy nghiêm vang lên, “Người nào dám!’’
Tất cả mọi người trong phòng đều bị tiếng quát này làm cho chấn động.
Trạm Liên lạnh lùng quét một vòng những người ở trong phòng, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Mạnh lão phu nhân, “Lão phu nhân, Mạnh đại nhân, chắc hắn các ngươi đã biết Hoàng Thượng tại sao lại ban thánh chỉ gả bổn tiểu thư đến Mạnh phủ các ngươi.’’
“Đó là bởi vì ngươi đắc tội với Lục công chúa.’’ Manh lão phu nhân bật thốt lên.
Trạm Liên gật đầu một cái, “Không sai.’’
“Vậy ngươi còn mặt mũi nào mà ở trong Mạnh phủ của ta dở thói ngang ngược? Mạnh gia của chúng ta bị ngươi làm hại còn chưa đủ sao?’’ Mạnh lão phu nhân tức giận đến mức giọng điệu cũng thay đổi.
Trạm Liên lạnh lùng cười khẩy, “Lão phu nhân, chẳng lẽ bà chưa từng nghĩ đến việc, ta ngay cả Lục công chúa và Hoàng Thượng cũng đã đắc tôi, tại sao còn sống thật tốt ở trên đời này?’’
“Chuyện này, là bởi vì ngươi còn có một người tỷ tỷ làm Hoàng Hậu!’’
Mạnh Quang Đào thở hổn hển, nhíu chặt một bên chân mày còn sót lại.
“Không sai, lão phu nhân quả nhiên là đại trí nhược ngu*.’’ Trạm Liên trào phùng nói một câu, sau đó mở to mắt tò mò hỏi: “Nếu như Hoàng Thượng muốn giết ta thì năm đó đã sớm giết, sở dĩ ngài ấy còn để cho ta sống, chính là muốn giữ mặt mũi cho Toàn gia va tỷ tỷ của ta, cũng là sợ nhà ta chia cách. Đương kim Hoàng Thượng cũng không động được người, các ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút xem, với phân lương của mình còn có thể cao hơn ngài ấy sao?’’
Mạnh lão phu nhận bị hù dọa đến cả người căng thẳng.
“Ngươi còn dám ở chỗ này lên tiếng de dọa, cả nhà ngươi chỉ vì việc làm ngu xuẩn của người đã sớm xem ngươi là người ngoài, hận không thể loại bỏ ngươi ra ngoài càng sớm càng tốt.’’ Mạnh Quang Đào lúc này hoàn toàn không có cái gì gọi là phong độ khiêm tốn của người quân tử, căm hận trừng mắt nhìn người tức phụ mới cưới của mình. Mạnh gia của hắn, bởi vì nàng ta đã trở thành trò cười cho cả kinh thành, thật vô cùng nhục nhã.
“Người nhà không muốn gặp ta, thì ta cũng còn có thân phận tứ tiểu thư của Ngự Ấn phủ, các ngươi lại đám giam giữ ta, chính ra công khai đánh vào mặt Toàn gia, đánh mắt mặt Hoàng Hậu tỷ tỷ của ta.’’
Mạnh lão phu nhân hít một hơi khí lạnh.
Trạm Liên chậm rãi tiếp tục nói: “Đối với sự tức giận của Hoàng Thượng cả nhà ta chỉ có thể chịu đựng, nhưng còn đối với một Mạnh phủ nho nhỏ của mấy người, muốn để cả nhà ta một lần nữa chịu nhục nhã sao?’’
Đến lúc này, ngay cả Mạnh Quang Đào cũng không thể nói một lời.
“ Hoàng thường ra lệnh gả ta tới đây, chính là trong lòng không thoải mái, muốn thay đổi biện pháp để giày vò ta, mục đích của ngài ấy là muốn cho ta làm quả phụ, chuyện này ta cũng nhận. Chẳng qua là đối với mấy người… Lúc trước ta không có tâm tư so đo, bây giờ ta đã suy nghĩ rõ ràng, cuộc sống của ta không tốt, Mạnh gia cũng đừng hòng tốt hơn! Nếu như các ngươi còn dám vênh mặt hất hàm sai bảo ta như một người hầu, đừng trách ta phanh phui mọi chuyện cho thiên hạ biết, đến lúc đó chúng ta nhìn mộ chút, ta không an ổn, Mạnh gia các ngươi còn có thể an ổn hay không?’’
“Ngươi... Ngươi… Đồ độc phụ!’’ Mạnh lão phu nhân run rấy chỉ nàng.
“Hử?’’ Trạm Liên lạnh lùng liếc bà ta một cái, đủ để Mạnh lão phu nhân không cảm lòng mà thu tay về.
Trong ánh mắt của Mạnh Quang Đào thoáng qua một tia hung ác.
Trạm Liên nói xong liền cất bước rời đi, lại tựa như nhớ tới điều gì đó, nghiêng đầu nói: “Còn có một câu, hoàn Thượng cũng không giết được ta, nếu như ta chết ở trong Mạnh phủ mấy người, Hoàng Thượng và tỷ tỷ Hoàng Hậu của ta, bọn họ sẽ nghĩ thế nào?’’
Mạnh Quang Đào nghe xong, hai hàm răng cắn chặt lại với nhau.
“Từ nay về sau, đường ai nấy đi, còn đối với việc phu quân lao lực đến mắc một căn bệnh bẩn thỉu, bổn tiểu thư tuyệt đối không hầu hạ!’’
Trạm Liên ghê tởm nói xong liền quay đầu rời đi, chỉ cần nhìn đến nam nhân nằm trên giường kia một cái cũng cảm thấy kinh tởm.
“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh a a…” Mạnh lão phu nhân trong nháy mắt giống như người mất hết khí lực, hai đầu gối mềm nhũn, quỵ xuống trên mặt đất gào thét, “Có một người ác phụ như thế này trong nhà, sau này chúng ta sống thế nào đây?’’
Trạm Liên hoàn toàn không để ý đến lão phu nhân như một người đàn bà đanh đá gào khóc, bước đến cửa kéo Xuân Đào sang một bên, gấp gáp thì thầm, “Toàn… Cơ thể này, rốt cuộc đã động phòng với tên nam nhân bỉ ổi kia chưa?’’
Xuân Đào lập tức nói: “ Không có, không có! Cô gia bệnh nặng, không thể động phòng.’’
Trạm Liên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong nội thất truyền đến tiếng khóc ồn ào, bên ngoài cũng không kém phần bao nhiêu. Nha hoàn Kim Châu vừa mới bị ăn mười roi lảo đảo đi đến quỳ xuống trước mặt Mạnh Thải Điệp khóc lóc kể lể, “Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ chẳng qua chỉ là đi truyền lời của lão phu nhân, không hiểu như thế nào lại bị phu nhân cho người đánh mười roi, đánh đến trầy da sứt thịt, tiểu thư, ngài nhất định phải làm chủ cho nô tỳ.’’
Hai tiếng khóc ầm ĩ vang lên bên tai khiến Trạm Liên vô cùng nhức đầu, đây rốt cuộc là một Mạnh phủ như thế nào vậy, chủ tớ đều đồng loạt khóc lóc.
Mạnh Thải Điệp giống như bị người ta hung hăng đánh vào mặt, ánh mắt hung tợn bắn thẳng về phía Trạm Liên, “Ngươi tại sao lại đánh nha hoàn của ta?’’ Ở trong mắt của nàng, những lời nói vừa rồi Trạm Liên chẳng qua cũng đang làm ra vẻ mà thôi, nàng ta đã gả vào Mạnh gia, chính là người của Mạnh gia, ai còn có tâm tư đi quan tâm một nữ nhi đã gả ra ngoài?
Trạm Liên vừa mới hoàn hồn sống lại đã gặp phải một chuyện như thế này, nàng thật sự không đủ kiên nhẫn, không để Mạnh tiểu thư vào trong mắt liền xoay người rời đi.
Ai ngờ Mạnh Thải Điệp lại tóm lấy nàng, “Ai cho phép ngươi đi, nói rõ ràng mọi chuyện cho ta.’’
“Buông tay.’’
“Mấy người đang làm gì vậy?’’ Một âm thanh trầm thấp uy nghiêm truyền từ cửa chính.
Trạm Liên quay đầu lại nhìn, một dáng người cao lớn che khuất đi ánh hoàng hôn, gần như đã to bằng cánh cửa trước mặt. Đây là người hay… Gấu?
Dáng người to bước về phía trong phòng khách, mặt mũi và thân hình càng trở nên rõ ràng.
Trước mắt nàng là một nam nhân cao lớn như núi, trên người mặc một bộ đồ của nha môn, bên hông còn giắt một cây đao. Khuôn mặt của hắn cương nghị mà thô lỗ, đôi mắt đen nhánh lấp lánh có thần sắc.
Nếu để cho hắn và Tam ca gặp mặt một lần, hắn nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ mà thể hiện tài năng, bởi vì ánh mắt của hắn vô cùng chính trực và vững chắc, chính là ánh mắt mà Tam ca của nàng thích nhất. Trạm Liên nghĩ thầm, trong đầu óc bây giờ của nàng chỉ toàn là vóc người cao lớn đến đáng sợ này của hắn.
Cho đến tận bây giờ, nàng chưa từng thấy qua một nam nhân nào ngoài trừ người thân họ hàng và những thái giám trong cung, càng chưa bao giờ thấy một người cao lớn như hắn, ngay cả Tam ca cũng không bằng người này.
“Đại tẩu.’’ Người nam nhân khổng lồ tiền về phía trước, gọi một tiếng.
Một ngọn núi nhỏ như vậy bất giờ ập đến khiến cho Trạm Liên không khỏi lùi một bước, lén lút liếc nhìn Xuân Đào một cái.
“Nhị gia trở về, nô tỳ xin thỉnh an nhị gia.’’ Xuân Đào thông minh lên tiếng thỉnh an.
Hắn ta là nhị công tử Mạnh gia? Làm sao có thể khác biệt toàn toàn với hai mẹ con ở trong nội thất vậy? Trạm Liên tò mò chăm chú quan sát.
Mạnh Quang Dã hơi rũ mắt, trực giác nói cho hắn biết người đại tẩu trước mặt này không giống với trước kia, nhưng khác ở chỗ nào hắn nhất thời không thể nói ra được.
"Nhị ca, huynh trở về thật đúng lúc, huynh mau thay Điệp nhi làm chủ, người đàn bà này chẳng phân biệt trắng đen đã cho người đánh nha đầu của muội, nàng ta còn làm cho mẫu thân tức đến phát khóc !’’
Đem mẫu thân xếp sau nha hoàn bên người của mình, không biết Mạnh lão phu nhân trong nội thất có khóc to hơn nữa hay không ? Trạm Liên suy nghĩ.
Mạnh Quang Dã cau mày, đưa mắt nhìn về phía trong nội thất, tiếng khóc không có chút phong độ nào của một vị trưởng bối kia chính là của mẫu thân của hắn, ‘’Tại sao mẫu thân lại khóc?’’
Mạnh Thải Điệp chỉ vào Trạm Liên.
"Đều là do nàng ta! Nàng ta chống dối lại mẫu thân, còn không nghe lời đại ca, mẫu thân tức đến phát khóc!’’
"Vậy sao?’’ Mạnh Quang Dã nhàn nhạt đáp một tiếng, ngược lại không tức giận như trong dự tính của muội muội.
Mạnh Quang Dã vốn đã không tán thành việc mẫu thân đem tất cả oán hận của mình trút lên một người đàn bà yếu đuối, những việc trước kia chính mắt hắn đã chứng kiến. Mẫu thân hắn sai khiến đại tẩu còn không bằng một người làm trong nhà, giống như được gả cho đại ca là một phúc phận bằng trời. Mặc dù hắn cũng đã từng nghe qua những tin đồn của Toàn tứ tiểu thư này, nhưng đó chỉ là hành động ngu dốt ngày xưa của nàng ra, đẩy muội muội yêu quý của Hoàng Thượng xuống hồ, chuyện này chỉ đúng là nàng ta xui xẻo. Còn chuyện đại ca trở nên hư hỏng mới thật sự là chuyện đáng để người đời kinh thường. Đường đường là một Trạng Nguyên được đích thân Hoàng Thượng bổ nhiệm, là Thái Sử của Đại lương lại suốt ngày đi đến chốn thanh lâu phong lưu háo sắc.
Trạm Liên không nghĩ tới trong Mạnh phủ người người thối nát này còn xuất hiện một người hiểu biết lý lẽ, biểu cảm trên khuôn mặt này của hắn ta có vẻ như đang đồng ý cách làm này của nàng.
“Nhị ca?’’ Thấy hắn thờ ơ như vậy, đây không phải là những điều mà Mạnh tiểu thư muốn nghe.
“Ngươi lại có chuyện gì?’’ Mạnh Quang Dã mặt không đổi sắc nhìn về phía muội muội. Muội muội này của hắn khi còn bé thì ngây thơ dễ thương, chỉ là ở bên cạnh mẫu thân lâu ngày, cuối cùng lại trở thành một người không thể phân biệt được phải trái, không biết những điều nàng học được trong cuốn sách đã đi về đâu.
Mạnh Thải Điệp bị ánh mắt của Nhị ca của mình hù dọa, nhưng vẫn không cam lòng nói: “Nàng dám đánh nha hoàn của muội.’’
“Nàng là ai.’’
Mạnh Thải Điệp nghe được hàm ý trong câu nói đó, cắn môi không muốn mở miệng.
“Nói.’’
"Mẫu thân lớn hay Hoàng Thượng lớn hơn?’’
“Hoàng Thượng lớn…’’
“Vậy còn không gọi?’’
Khuôn mặt của Mạnh Thải Điệp trở nên đỏ bừng, nước mắt chảy xuống nhưng vẫn không chịu mở miệng.
"Quên đi." Trạm Liên không ham muốn gì một tiếng đại tẩu của nàng ta, nàng cũng không muốn trở thành đại tẩu của nàng ta. Nàng đường đường là Vĩnh Nhạc công chúa tôn quý của Đại Lương, cái loại nam nhân bỉ ổi kia làm sao xứng làm phu quân của nàng?
Mạnh Quang Dã cúi đầu khẽ nhìn xuống người nữ nhân gấy yếu không chỉ cao đến ngực hắn, quả nhiên giọng nói trong trẻo lạnh lùng này không hề giống ngày thường. Đây là đại tẩu của hắn sao? Hắn chăm chú nhìn vết xanh tím mờ nhạt dưới cổ áo kia, lông mày rậm rạp nhíu mặt lại.
“Ta mệt rồi, xin đi trước một bước, nhị công tử.’’ Trạm Liên đối với những người biết phân biệt lý lẽ vẫn tỏ ra khách khí, nàng gật đầu với Mạnh Quang Dã một cái rồi cất bước rời đi.
“Ta tiễn đại tẩu một đoạn đường.’’ Mạnh Quang Dã nói.
Trạm Liên không có ý kiến gì, dẫn đầu rơi đi.
“Nhị ca, huynh… Huynh không thèm quan tâm đến mẫu thân và đại ca, ngược lại còn muốn tiễn nàng ta.’’ Mạnh Thải Điệp khóc lóc, bộ dáng như không thể nào tưởng tượng nổi.
“Chờ mẫu thân bình tĩnh lại ta sẽ đến thăm bà, người bây giờ lập tức trở về phòng, xem lại thật kỹ sách thánh hiền, những điều tốt không học lại đi học bộ dáng chanh chua, người nhìn ngươi bây giờ xem, còn ra dáng là một tiểu thư sao, chẳng khác gì những cô nương nông thôn không có học thức.’’
Mạnh Quang Dã dạy dỗ muội muội xong, nhìn qua nội thất một cái, lắc đầu bất lực rồi mím chặt môi thở dài xoay người rời đi.
------------------
đại trí nhược ngu*: người tài làm ra vẻ ngu ngốc.