Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 16





Thục Tĩnh Thái phi kết thúc buổi tụng kinh vào buổi sáng, đi đến chính điện An Ninh cung nơi Hoàng Hậu và chúng phi tần đã chờ sẵn để thỉnh an. Thái phi vẫn như thường ngày, hòa nhã để bọn họ ngồi xuống, nói với Hồng cô cô ở bên cạnh mấy câu rồi quay lại đề cập với Hoàng Hậu vấn đề cũ, “ Ai gia đã sớm nói qua, các ngươi không cần mỗi ngày tới đây thỉnh an, ai gia biết phần tâm ý ngày của các ngươi, ai gia đã rất thõa mãn.’’

 
Hoàng Hậu cười nói: “Nếu như chúng thần thiếp đã quấy rầy buổi tụng kinh vào buổi sáng của ngài, thần thiếp sẽ không dám tới nữa.’’

 
Thái phi nói: “Các ngươi nào đâu quấy rầy ai gia thanh tu, chẳng qua là ai gia sợ mỗi ngày đều tới đây sẽ cảm thấy phiền toái.’’

 
Đức phi nói: “Thái phi, thần thiếp không ngại phiền toái đâu, ngài cứ để thần thiếp tới đây trò chuyện với ngài mỗi ngày đi.’’

 
Thái phi vê tràng hạt trong tay cười nhạt, không đáp lại. 

 
Hồng cô cô đi ra ngoài trở lại, theo sau là Trạm Liên bước vào chính điện. 

 
Chúng phi tần hậu cung thấy Trạm Liên, người người lộ vẻ kinh ngạc. 

 
Thật ra thì Thục Tĩnh thái phi mấy ngày nay cho tuyên Thái sử phu nhân  vào cung, hậu cung có ai lại không biết. Hằng ngày mỗi sáng sớm tỉnh lại sẽ nhận được tin tức Thái phi cho gọi Toàn Nhã Liên vào cung bầu bạn với ngài. 

 
Hành động này của Thái phi quả thực khiến có người ta cảm thấy khó hiểu, nói là hậu cung này sắp cuộn lên sóng to gió lớn cũng không hề thái quá. Chỉ là không biết nàng ta sẽ làm nổi  lên cơn sóng đối với Toàn Hoàng Hậu hay là đối với Đức phi đây?

 
Trạm Liên đứng giữa điện quy củ thỉnh an Thái phi và mấy người Toàn Hoàng Hậu, sau đó Thái phi vẫy vẫy tay tỏ ý bảo nàng tiến lên, nàng liền khéo léo đứng ở bên người bà. 

 
Tất cả mọi người  đều ngồi thẳng người, nín thở tập trung tinh thần chờ Thái phi lên tiếng. 

 
“Đây là phu nhân của Thái sử đại nhân Mạnh thị, cũng là Toàn tứ tiểu thư, mọi người ở đây chắc có lẽ đã biết rõ?’’ Thái phi nghiêng đầu nhìn về phía Toàn Hoàng Hậu một lát, rồi lại nhìn đến mấy người Đức phi. 

 
“Thái phi, nàng là muội muội ruột của thần thiếp, thấn thiếp sao có thể không biết?’’ Toàn Hoàng Hậu gượng cười nói. 

 
Đức phi nói; “Thái phi, thần thiếp trước đây mấy ngày đã cho người mời vị Mạnh phu nhân  này tiến cung ạ.’’

 
Thái phi gật đầu cười nói: “Biết rõ nhau là tốt rồi, nha đầu này trò chuyện rất hợp ý với ai gia, ai gia liền muốn giữ nàng ở An Ninh cung một thời gian, nếu như các ngươi rãnh rỗi, có thể gọi nàng đến ngồi chơi cũng là một chuyện tốt.’’

 

Đức phi che miệng cười : “Thái phi, thần thiếp nào đâu dám cướp người của ngài.’’

 
Tất cả mọi người đều bật cười. 

 
Toàn Hoàng Hậu cũng cười phụ họa một tiếng, nhìn Trạm Liên dặn dò: “Mạnh phu nhân có thể hầu hạ bện người Thái phi là một chuyện may mắn, đừng lười biếng bướng bỉnh, phải biết lắng nghe những lời Thái phi dạy bảo nhiều hơn.’’

 
Trạm Liên ngoan ngoãn gật đầu vâng lời. 

 
Mọi người lại rôm rả trò chuyện với nhau một lát, Hoàng Hậu dẫn đầu chúng phi tần cáo lui. Chỉ trong chốc lát, mọi người đều đứng dậy cung tiễn hoàng hậu rời đi, rồi theo đó lui ra ngoài An Ninh cung. 

 
Nhất đẳng cung nữ bên cạnh Toàn Hoàng Hậu đỡ nàng vào trong điện, nói: “Nương nương, xem ra Thái phi đã nhìn trúng tứ tiểu thư, đây chính là một cơ hội tốt trời ban a.’’

 
Toàn Hoàng Hậu vuốt bụng chậm rãi bước đi, “Là phúc hay là họa, bây giờ vẫn còn chưa biết được.’’

 
Đức phi trên đường trở về Bình Dương cung cho đến khi ngồi trước bàn trang điểm gỡ đồ trách sức nụ cười trên môi vẫn chưa từng phai nhạt, cung nữ thiếp thân bên cạnh nàng nói: “Nô tỳ trước tiên chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương.’’

 
“Bổn cung có gì vui sao?’’ Tuy là một cấu hỏi, nhưng hai hàng lông mày thanh tú lúc này cũng đã nâng thật cao. 

 
“Thái phi tuyên Mạnh phu nhân kia vào trong cung, không phải vô cùng  hợp ý với nương nương sao, nô tỳ tin chắc rằng, chẳng bao lâu nữa, những mong muốn của nương nương nhất định sẽ trở thành hiện thực.’’

 
Đức phi cười híp mắt, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Là phúc thì không phải là họa, chuyện này còn phải nhìn xem ý định của ông trời.’’

 
Minh Đức Hoàng Đế thay triều phục, ngồi trong ngự thư phòng cùng các đại thần khác nghị sự chuyện triều chính, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến mười viên lưu ly được xếp ngay ngắn ở  trước cửa Hạm Đạm cung kia. 

 
Đó chính là bí mật giữa hắn và Liên Hoa nhi. Chuyện bắt đầu khi Liên Hoa nhi bắt đầu học toán, năm đó hắn bởi vì vướng víu một số chuyện vụn vặt 
trong triều đình mà không thể thực hiện  lời hứa với nàng, chọc nàng tức giận, Liên Hoa nhi của ắn liền lấy năm viên lưu ly xếp thành một hàng ngày trước mặt hắn, còn nói gì mà năm viên lưu ly này tượng trưng cho năm phần tức giận trong lòng nàng , muốn hắn phải dỗ dành thật tốt. Từ đó về sau chuyện này đã trở thành một thói quen bí mật giữa hai người,  thỉnh thoảng nếu như Liên Hoa nhi giận hắn, nàng sẽ xếp một hàng lưu ly trước cổng Hạm Đạm cung, ý là nàng đang rất tức giận, cảnh báo hắn phải cẩn thận. Còn nhớ một lần duy nhất nàng xếp mười viên lưu ly, đó là bởi vì nàng đang mang bệnh nặng, hắn không cho phép nàng ra ngoài cung chơi thả diều, thế là nha đầu kia gắng gượng ra bên ngoài cổng cung xếp mươi viên kia thành hai hàng ngay ngắn. 

 
Cũng bởi vì Hoa Liên nhi cực kỳ ít khi tức giận với hắn, cho nên các cung nữ thái giám bên cạnh hai người dường như không biết đến sự tồn tại của bí mật kia. Nhưng tại sao hôm nay nó lại đột nhiên xuất hiện ở bên  ngoài Hạm Đạm cung?

 
… Nếu như có người muốn lợi dụng chuyện này để thu hút sự chú ý của hắn, hắn nhất định sẽ để cho người này sống không bằng chết. Trạm Huyện siết chặt ngọc ấn trong tay, đáy mắt xuất hiện những tia máu đỏ ngầu. 


 
Sau khi nghị sự chấm dứt, Thuận An nhân cơ hội này đi vào bẩm báo: “Bệ hạ, nô tài đã phái người đi thăm dò, nhưng buổi sáng hôn nay người hậu đi tới đi lui trên con đường đó rất thưa thớt,  cũng không có ai nhìn thấy có người quanh quẩn ở Hạm Đạm cung, chỉ là…’’

 
“Chỉ là cái gì?’’

 
"Chỉ là có một nô tài ở cung bên cạnh nhìn thấy một nữ nhân lạ mặt, không giống như người ở trong cung, có vẻ như là người ở bên ngoài tiến cung.’’

 
"Nữ nhân kia là ai?’’

 
"Chuyện này… Rất giống với Toàn Nhã Liên được Thục Tĩnh Thái phi cho người gọi tiến cung bầu bạn với ngài ấy hôm nay.’’

 
Lại là Toàn Nhã Liên ! ‘’ Thái phi muốn nàng ở bên người  bầu bạn ?’’

 
" Hồi bẩm bệ hạ, đúng là như vậy.’’

 
Minh Đức Hoàng Đế cau mày. 

 
  *** 
 
Trạm Liên và Thái phi cùng ăn sáng, thưởng trà, hai người trò chuyện với nhau cực kỳ vui vẻ. Thúc Tĩnh Thái phi là mẫu phi của nàng, bà thích nghe chuyện gì, không thích nghe chuyện gì, Trạm Liên dĩ nhiên hiểu rõ, nàng một bên tán gẫu với Thái phi, một bên nghĩ về những phi tần đã đến An Ninh cung thỉnh an. 

 
Xem ra phi tử của tam ca ca trong hai năm nay cũng không tăng lên nhiều lắn, Hiền phi, Văn tần, Liễu tần đều là những người cũ, Đức phi, Tào mỹ nhân và Tiền mỹ nhân là người mới, nhưng  theo như quan sát của nàng, Đức phi lại là người độc quyền trong hậu cung này, ngay cả Toàn Hoàng Hậu cũng phải nhẫn nhịn nàng ta mấy phần… Đức phi này đẹp đúng là đẹp thật, nhưng nét đẹp tâm hồn bên trong cũng chỉ thuộc  dạng bình thường, tại sao tam ca ca lại sủng ái nàng ta như vậy? Hơn nữa, tại sao lại không thấy Lương Quý phi, chẳng lẽ nàng ta vẫn còn đau lòng bởi vì cái chết của trưởng công chúa sao?

 
Trạm Liên có phần nghi ngờ, nhưng nhất thời cũng không thẻ hỏi ra thành lời. 

 
Thái phi ăn sáng xong, lại đi vào phật đường tụng kinh. Trạm Liên có chút không hiểu, mẫu phi nàng vốn là  là một người rất vui vẻ, sôi nổi, trước kia bắt đầu nghiên cứu phật pháp cũng chỉ để tưởng nhớ Hoàng Thái Hậu mà thôi, bình thường chỉ niệm kinh hai buổi sáng chiều, cũng không hề mặc áo tơ tằm màu trắng, nhưng hiện tại tại sao lại tôn sùng như vậy?

 
Nàng không thể kìm nén được sự tò mò của mình, tìm một cơ hội hỏi Hồng cô cô, Hồng cô cô nói: “Thái phi nương nương đang cầu phúc cho Vĩnh Nhạc công chúa, từ khi Vĩnh Nhạc công chúa hoăng, ngài chưa bao giờ bao giờ gián đoạn việc cúng hai hành lễ với Phật tổ.’’

 

Trong lòng Trạm Liên vô cùng xúc động, nhìn theo  bóng lưng gầy gò của mẫu phi chỉ cảm thấy sống mũi trở nên chua xót, bản thân mình đúng là một đứa con bất hiếu. 

 
Khi Thái phi vào phật đường thì không cần người ở bên cạnh bầu bạn, Trạm Liên trở vệ phòng của mình ở tây điện, chuyên tâm chép cuốn kinh văn đêm qua còn chưa kịp làm. 

 
Vào ngờ ngọ, Thục Tĩnh thái phi đi ra, Trạm Liên theo bà dùng bữa trưa, rồi dâng lên cho bà cuốn kinh thư mình đã chép xong. Thái phi mỉm cười hài lòng, ôm nàng vỗ về bảo nàng là một đứa bé ngoan. 

 
Hai người lại trò chuyện với nhau một lát thì đã đến giờ Thái phi đi nghỉ trưa, nhưng đúng lúc này bên ngoài lại  nghe tiếng thái giám thông báo Hoàng Đế giá lâm. 

 
Thục Tĩnh thái phi vô cùng vui vẻ, vội vàng bảo mấy người Trạm Liên đi ra ngoài cửa nghênh đón thánh giá. Trạm Liên từ trong tay áo lấy ra một tâm khăn lụa rồi đeo lên mặt, Thái phi nhìn nàng không hiểu, hỏi nàng tại sao phải làm như vậy. 

 
Trạm Liên đáp lời: “Bệ hạ đã đừng ra thánh chỉ, không cho phép thần thiếp xuất hiện trước mặt ngài ấy, hôm nay thần cần phải tiếp giá, bất đắc dĩ chỉ đành phải lấy khăn che mặt.’’

 
Thái phi thương xót thở dài một tiếng. 

 
Ngự giá của Hoàng Thượng đã vào An Ninh cung, mấy người Trạm Liên quỳ xuống trước cửa cung nghênh đón, Trạm Huyên cũng không nhìn đến mấy người đang quỳ kia, trực tiếp đi thẳng vào trong đại điện. 

 
Đến khi Trạm Liên vào vào chính điện một lần nữa, Thái phi và Hoàng Thượng đã ngồi trên giường nhỏ uống trà. 

 
Trạm Liên lén lút nhìn Tam ca ca của mình, dường như đã lâu rồi không gặp hắn, trong lòng vô cùng vui mừng, chỉ muốn chạy vào trong vòng tay của hắn nũng nịu nói chuyện,  nhất thời ném đi tất cả những tức giận và ủy khuất vào buổi sáng kia ra tận ngoài chín tầng mây. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Trạm Huyên quét tới, đã hoàn toàn dập tắt đi nhiệt huyết trong người nàng, tại sao nàng lại có thể quên, trước mặt hắn lúc này đây mình chỉ là người mà hắn căm ghét nhất. 

 
Trạm Liên nhanh chóng vén áo hành lễ, nhẹ nhàng đi tới đứng bên cạnh Thái phi.

 
Trạm Huyên vừa nhìn thấy khuôn mặt Toàn Nhã Liên thì không thể nào kiềm chế được sự căm ghét đang trào dâng trong lòng, vốn dĩ tới đây để dò xét nhưng lúc này lại mất hết kiên nhẫn, hắn lạnh lùng nói: “Người nào dám che mặt ở trước mặt trẫm? Kéo ra ngoài đánh mười roi.’’

 
Trạm Liên âm thầm kêu khổ, nàng sợ nhất chính là dáng vẻ tam ca ca hoàn toàn bị hận ý trong lòng che mắt. 

 
May mắn thay có Thái phi vội vàng ngăn cản, “Hoàng Thượng đừng trách lầm nàng, nàng cũng chỉ theo lệnh mới không dám lộ mặt trước mặt Hoàng Thượng mà thôi.’’

 
Trạm Liên thức thời quỳ xuống trước mặt Trạm Huyên, “Thần thiếp Toàn Nhã Liên xin khấu kiến Ngô hoàng vạn tuế.’’

 
Trạm Huyên không hề cho nàng đứng dậy, “Lại là ngươi? Không phải trẫm đã nói đừng bao giờ xuất hiện trước mặt trẫm một lần nữa hay sao, ngươi có biết cãi lại thánh chỉ sẽ bị tội gì hay không ?’’

 
Thái phi thấy sắc mặt Hoàng Thượng hoàn toàn trở nên u ám, trong lòng thầm trách mình đã đánh giá thấp sự căm ghét của hắn đối với Toàn tứ tiểu thư, bà chỉ nói một câu giảng hoa rồi bảo Trạm Liên lui xuống. 

 
Trạm Liên lúc đứng lại lại bất đắc dĩ liếc trộm Trạm Huyên một cái, chỉ cầu mong hắn sớm buông bỏ thành kiến đối với Toàn Nhã Liên, nếu không hai người bọn họ lúc nào mới có thể nhận nhau đây?


 
Đợi Trạm Liên rời đi, Thái phi tự mình rót cho Trạm Huyên một tách trà, làm ra vẻ  hối hận nói: “Chuyện này hãy trách ta không chu toàn, không sớm nói cho bệ hạ biết chuyện này.’’

 
Trạm Huyên chăm chú nhìn tách trà, cũng không đáp lời. 

 
“Ta nghe nói bệ hạ bởi vì Toàn tứ tiểu thư mà tức giận trong lòng, cho nên mới tuyên nàng vào cung gặp mặt một lần, nếu như nàng là một người ngu ngốc không hiểu chuyện, ta thay bệ hạ dạy dỗ một chút cũng tốt, dẫu sao nàng cũng là muội muội ruột thịt của Hoàng Hậu, về tình về lý Hoàng Hậu cũng sẽ không phạt nàng. Ai ngờ khi ta tuyên nha đầu kia vào cung, lại phát hiện nàng là một người khôn khéo hiểu chuyện, ta mới nghĩ đến Hoàng Thượng cho lẽ bởi vì chuyện năm xưa mới  giáng tội xuống nàng.’’ Thái phi ngừng lại một chút, ngước mắt nhìn về phía Hoàng Thượng vẫn không thay đổi sắc mặt, chần chờ một lúc mới nói, “Bệ hạ, vẫn còn nhớ thương Vĩnh Nhạc, trong lòng ta rất cảm kích, nàng có một người ca ca tốt như vậy, là phúc mấy đời của nàng. Nhưng nàng cũng không thể hưởng nổi phúc phận lớn lao này, lại đi sớm như vây…’’

 
Hoàng Thượng uống cạn chén trà trong tay, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm đắng ngắt. 

 
Đã từ rất lâu rồi không đề cập tới Vĩnh Nhạc, lúc này nghĩ tới vẫn khiến Tĩnh Thục Thái phi trào dâng nước mắt, bà lấy khăn lau đi ánh lệ nơi khóe mắt rồi tiếp tục nói: “Chỉ là ta nghĩ đến việc trước kia Vĩnh Nhạc đã từng cầu xin  bảo vệ Tứ nha đầu kia, có lẽ nó cũng đã tha thứ cho nàng ta, hơn nữa cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy, một Tứ tiểu thư phủ Ngự Ấn chanh chua bướng bỉnh đã thay đổi hoàn toàn, bệ hạ nhìn mọt chút, đây là cuốn kinh thư nàng mỗi ngày sao chép rồi đưa lên cho ta, hàng lối ngay ngắn chỉnh tề, nét chữ 
cũng thanh tú hết mực. Hồng cô cô , đưa xuốn kinh văn mà Toàn nha đầu vừa dâng lên cho Thánh thượng xem qua.’’

 
Nhắc tới cuốn kinh văn mà Toàn Nhã Liên chép tay, trong lòng Trạm Huyên đột nhiên trở nên lạnh lùng. Hắn cũng không biết chính mình đang mong đợi điều gì, chỉ cảm thấy vô cùng chán nản. 

 
Hồng cô cô cầm cuốn kinh văn tới, hai tay dâng lên trước mặt Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng lại không nhận lấy nó. 

 
Thục Tĩnh thái phi cầm lấy, đưa đến trước mặt Trạm Huyên, “Bệ hạ cứ xem như cho ta một chút mặt mũi, nhìn một chút thôi.’’

 
Trạm Huyên cầm lấy, giả vờ lật qua lật lại mấy cái để cho Thái phi vừa lòng. Nhưng lật đi lật lại mấy lần, vốn dĩ muốn ném đó đi thì đột nhiên lại dừng lại, hắn nhìn chăm chằm vào một trang trong đó, ánh mắt vốn phẳng lặng như tờ đột nhiên cuộn trào lên những con sóng dữ dội. 

 
Thái phi không thể nhận diện được nét chữ của Trạm Liên, bởi vì những cuốn kinh văn trước đây mà bà bảo nàng viết nàng đều cho người viết thay, nhưng Trạm Huyên làm sao có thể không nhận ra được nét chữ của Liên Hoa nhi của hắn? Nàng học viết là do hắn tự mình dạy dỗ nàng. 

 
Cho dù đã hai năm chưa từng nhìn lại, nhưng trong tâm trí của hắn vẫn luôn nhớ kỹ cách viết đặc trưng của nàng, nét ngang thì ngoắc nhẹ lên một chút, nét đầu thì mỏng nhẹ, nét thằng thì thích kéo dài hơn so với người thường chút xíu. Mà những câu chữ lời văn trước mắt, lại đồng nhất như một. Nếu như người này cố ý sao chép giống y hệt, cũng không thể nào bắt chước được toàn bộ như vậy. 

 
Nét chữ của Toàn Nhã Liên và nét chữ của Liên Hoa nhi hoàn toàn giống nhau như đúc.

 
Nội tâm của Trạm Huyên chao đảo giữ dội, trong đầu lại thoáng qua những cử chỉ quen thuộc của Toàn Nhã Liên, quân cờ màu đen đặt ngay ngắn trong ô cờ, hôm nay lại đến chữ viết, còn có mười viên lưu ly đặt trước cửa Hạm Đạm cung kia. 

 
Trạm Huyên nắm chặt cuốn kinh văn trong tay. 

 
Trong đầu hắn lúc này bỗng dâng nổi lên hàng ngạn hàng vạn giả thiết hoang đường, nhưng sau khi bình tâm ngẫm nghĩ lại… Chẳng lẽ  đây chính là lý do Toàn Hoàng Hậu và người phủ Ngự Ấn khiến cho Toàn Nhã Liên im lặng nhiều năm như vậy, để có kết quả ngày hôm nay?

 
Nếu quả thật  đúng như vậy thì có đem cả Toàn gia ra chém đầu, cũng không thể làm dịu được cơn tức giận của hắn lúc này.