"A Huyên, ca ca, vừa rồi muội nói dối đấy, muội muốn làm huynh muội với huynh, cũng muốn làm phu thê với huynh. Từ nay về sau, chúng ta sẽ thật dốc long...A!"
Trạm Liên quay cuồng đầu óc, nàng thất thanh hô lên, hai bàn tay ôm lấy cổ Trạm Huyên.
Trạm Huyên ôm lấy nàng, vui mừng bế nàng quay vòng. Hắn nhếch môi mở miệng cười ha hả, trong mắt như có ánh sao rơi xuống.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trạm Liên từng thấy hắn vui, nhưng chưa từng thấy hắn vui mừng điên cuồng thế này, hắn ôm nàng quay vòng, cười như đứa trẻ.
"Liên Hoa nhi, Liên Hoa nhi!" Trạm Huyên mỗi câu đều mang theo niềm vui.
Trạm Liên không khỏi cười khanh khách theo hắn, "A Huyên mau thả muội xuống, muội chóng mặt quá!"
Trạm Huyên lại bước lớn hai bước, khom eo xuống, Trạm Liên lại kinh sợ hô lên, trong chốc lạt đã được dịu dàng đặt xuống giường nhỏ, trước mắt thoáng qua một cái, chưa cả định thần, bộ ng/ực rắn chắc đã đè lên.
Trạm Huyên như đang chăm chú soi xét nàng, khóe miệng cười càng lớn, hắn trượt qua sống mũi xinh xắn của nàng, đôi môi không ngừng hôn lên má nàng.
Trạm Liên bị hắn làm nhột, cười không dứt.
"Liên Hoa nhi, Liên Hoa nhi!"
Trạm Huyên không ngừng gọi tên nàng.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Ca ca ngốc rồi sao, đừng gọi nữa!" nàng bị hắn vướng cả mặt đầy nước, gương mặt xinh đẹp nhiễm hồng, khóe môi cũng cong lên.
Trạm Huyên chỉ cười ngốc, dường như gặp chuyện vui nhất đời.
Thuận An vẫn ngóng tai vào thăm dò động tĩnh, trái tim sắp nhảy tới cổ, bỗng nghe thấy tiếng cười to sảng khoái chưa từng thấy vang ra từ bên trong, không khỏi quái lạ ngạc nhiên. Liên Hoa điện hạ trong đó đang nóng giận mà lại nói gì, có thể khiến bệ hạ cười như vậy?
Trạm Huyên trong gian phòng trân bảo cười khúc khích. Giống như trên trời rơi xuống cái bánh khiến cho hắn ngớ ngẩn luôn rồi, Liên Hoa nhi của hắn, muốn làm huynh muội với hắn, cũng muốn làm phu thê với hắn? Ông trời ơi, có phải hắn mơ không?
Khó trách Liên Hoa nhi vẫn nói với hắn không thích Trần Mặc, không muốn nàng ấy làm phi, cũng không uốn phi thần khác sinh con cho hắn, thì ra là ghen rồi! Khóe môi Trạm Huyên càng nhếch cao, trong lòng thấy hối không kịp, bản thân như kẻ ngốc vậy, vốn tưởng Liên Hoa nhi giận dỗi linh tinh, khiến nàng thương tâm bao lâu, hôm nay suýt chút thu lại cả tình cảm dành cho hắn rồi!
"Liên Hoa nhi, muội muốn cùng ta làm phu thê, là lời thật lòng?" Trạm Huyên nhìn nàng mà cười rất lâu, rồi lại không an tâm cúi đầu hỏi.
Trạm Liên đật đầu, nói: "A Huyên ca ca, từ nay về sau, chúng ta một đời bên nhau, giống như phu thê dân gian vậy, chăm sóc nhau mỗi ngày, được không?"
"Được, được!" Trạm Huyên chỉ gật đầu, sao có thể nói gì khác? Cuối cùng hắn còn tham lam hỏi, "Trong lòng ta chỉ có muội, vậy muội chỉ có ta chứ? Còn con trai thứ Mạnh gia?"
Trạm Liên sững sờ, nhưng không muốn hắn hiểu lầm. Nói vậy, huynh ấy đã từ lâu biết tình cảm nàng dành cho...Nếu đã biết, tam ca vì sao vẫn muốn khăng khăng kết hôn với nàng?
"Muội từng nghĩ tới hắn, cũng không biết từ khi nào, đã không còn bận tâm. Huynh..."
Trạm Liên muốn hỏi rõ, nhưng bị nụ hôn nóng vội phong kín môi hồng
Nụ hôn cuồng nhiệt bá đạo như vậy, dường như không chỉ vì vui mà là vì mừng như điên.
"Liên Hoa nhi, ta thật vui, thật sự rất vui!" Trạm Huyên hôn nàng đến mức th.ở dốc, vùi đầu vào cổ nàng, thở ra một hơi khàn khàn, tuyên bố sự vui mừng của hắn.
Trạm Liên sao không biết? Nàng ôm hắn thật chặt, nhiều ngày nghi kị đã kết thúc rồi, trong lòng toàn là ngọt ngào vui mừng khiến lòng nàng cũng tràn ra.
Hai người tỉ tê rất lâu, Trạm Liên cuối cùng cũng rời phòng chung với Trạm Huyên, ở dưới sự chứng kiến của hạ thần, nàng nhận thánh chỉ phong hậu trong tay hắn.
Đỗ Cốc Hương thấy hai người cười tươi xán lạn, đã biết trời quang mây tạnh. Thấy cảnh này mà cũng thoải mái thay, vui mừng thở khẽ một tiếng.
Hôm sau, tin nghĩa muội Khang Nhạc công chúa được ban ngôi hậu truyền khắp mọi nơi. Lời đồn Khang Nhạc công chúa vì là thân tái giá nên nghi ngại, tự thấy không có tư cách gánh vác vai trò mẫu nghi, dứt khoát cự tuyệt thánh chỉ. Đế vương vì hiền lương thục đức, thông minh thấu lí, không đành lòng bỏ qua giai nhân hiền huệ, tự mình xuất cung thỉnh hậu, Khang Nhạc công chúa tạ ơn, nhận chỉ.
Tân hậu đã định, toàn quốc vui mừng.
Nhưng, cả hậu cung lại là vẻ lo toan.
Không nói chuyện Lương Quý Phi vốn được ban ngôi hậu hay Hiền phi thế nào, hậu cung phản đối kịch liệt, chính là Thục Tĩnh hoàng thái phi mới từ Hoàng lăng trở về.
Thục Tĩnh thái phi mỗi cuối năm, đều tới Hoàng lăng bái tế, năm nay lại bị hoàng đế dùng giấc mộng báo của mẫu hậu mà giục đi sớm, trở về đã nghe Khang Nhạc công chúa và Minh Đức đế đại hôn. Bà thậm chí chưa thay xiêm y, sắc mặt tái nhợt cùng Hồng cô đi diện kiến bệ hạ.
Trạm Huyên lúc này đang quấn lấy Trạm Liên mới tiến cung bàn hôn sự, Trạm Liên vốn muốn bái kiến mẫu phi trước, nhưng bị hoàng đế dính lấy không buông được. Nàng tự thấy lưỡng tình thật khó vẹn, nhưng trong lòng cũng có vui mừng.
Hai người đang thân thiết miệng nói "Muốn" "Không muốn" hô qua gọi lại ân ái, lại nghe Thục Tĩnh thái phi ở bên ngoài cầu kiến, Trạm Liên nhất thời tỉnh táo, hoảng hồn nói: "Mẫu phi vội vã tới đây, nhất định là không đồng ý rồi!"
Trạm Huyên hôn nàng, ngăn nước mắt nàng, "Liên Hoa nhi, chuyện đến nước này, muội còn hối hận sao?"
Trạm Liên nhìn con mắt sâu thẳm của hắn, bất an dần nén xuống, lúc sau, nàng khẽ nói: "Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ."
Trạm Huyên thật sự muốn đem tiểu bảo bối yêu sao cũng không hết này khắc tạc vào bên mình!
"Nếu vậy, dù trời long đất lở, người khác cũng đừng hòng chia cắt chúng ta."
Trạm Huyên kiên định nói xong, hai người sửa lại xiêm y, truyền Thái Phi vào.
Thục Tĩnh thái phi bước đi chập choạng vào nội điện, muốn hành lễ với hắn, giương mắt thấy Trạm Liên đứng cạnh Minh Đức đế, lửa giận bùng lên, Thái Phi mạnh tay kéo lấy nàng, giơ cao tay lên.