Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 103





“Nó?”Lão Vương phi biến sắc, “Thân thể… nó có chút không khỏe, đang nằm trên giường tĩnh dưỡng, bởi vậy không thể ra ngoài gặp khách được.”
 
“Haiz, đang yên đang lành, sao lại bị bệnh?”
 
“Ha ha, không sao, chỉ là phong hàn thôi.”

 
“Nhất định là ngày thường không chú ý bảo vệ sức khỏe rồi… Ta đã tới đây rồi, vậy đi thăm tiểu vương phi một chút.”
 
“Công chúa khách khí quá, con dâu thần dễ bị phong hàn, vẫn là nên chờ cho nó khỏe rồi, sẽ để nó đến phủ công chúa bái phỏng?”
 
“Không sao, ta và tiểu vương phi qua lại thân thiết, đi thăm nàng cũng là nên làm.” Trạm Liên đứng lên, “Vương phi dừng bước, để hạ nhân của thần dẫn người đi là được.”
 
Quả thực Lão Quận vương phi không biết con dâu nhà mình sao lại thân thiết với Khang Nhạc công chúa được, nhưng thấy Trạm Liên ân cần quan tâm, bà cũng không tiện từ chối, chỉ có thể giao cho đại a đầu thiếp thân của mình dẫn Trạm Liên tới viện của Đỗ Cốc Hương.
 
Đã từng tới Bình Nam vương phủ này, Trạm Liên không quá lạ lẫm, dọc đường nàng đi vừa đi vừa nghĩ ngợi, không lâu đã đến hậu viện.
 
Viện của Đỗ Cốc Hương ở ngay sau cây liễu là nơi lần trước Phương Hoa huyền chủ tổ chức đại hội ném thẻ vào bình rượu, hôm nay không náo nhiệt như ngày ấy, an tĩnh lạ thường.

 
Đoàn người Trạm Liên nhẹ nhàng bước vào chính đường của viện, sớm đã có nô tỳ thông báo, hai thiếp thất ăn vận trang điểm dẫn một đám nha hoàn bà tử ra đón.
 

Lúc Đỗ Cốc Hương và Trạm Diệp hứa hôn, Trạm Diệp không có thiếp thất, Trạm Liên quan sát hai người, nghĩ thầm hai người này muốn gả tới phải có A Hương đồng ý mới được, chẳng lẽ là A Hương chọn giúp Diệp ca?
 
Trạm Liên không khỏi nhìn kỹ hơn, hai thiếp thất này đều cực kỳ thấp bé, một người đến vai nàng, một người mới đến ngực nàng, Trạm Liên cười thầm, A Hương đây là lấy lá xanh lót trong hoa hồng.
 
Hai thiếp thất một người tự xưng A Thất, một người tự xưng Dương Liễu, dẫn Trạm Liên vào trong phòng.
 
Trong phòng cực kỳ tối, tất cả cửa sổ đều đóng chặt, rõ ràng là ban ngày mà còn đốt hai ngọn nến. Đỗ Cốc Hương tựa ở đầu giường tử đàn được chạm chổ những hoa văn đẹp mắt, sau đầu lót một chiếc gối uyên ương, trên người khoác một chiếc áo khoác, môi và sắc mặt đều tái nhợt, nàng thấy Trạm Liên bước vào, sắc mặt cũng không thay đổi, lãnh đạm nhìn nàng.
 
“Khang Nhạc công chúa đặc biệt tới thăm ta, ta lại vì thân mang bệnh không thể đứng dậy nghênh tiếp, mong khách quý đừng trách.”
 
Trạm Liên thấy bằng hữu tiều tụy như vậy, trong lòng lo lắng, đâu còn tính toán những điều này, nàng nói: “Là ta đường đột đến đây, quấy rầy sự thanh tĩnh của ngươi.”
 
Thiếp thất A Thất mời Trạm Liên lên giường ngồi, nàng nhận lấy trà nóng trong tay nô tỳ dâng lên, Dương Liễu cũng quỳ ở đầu giường cầm một chén trà sâm dâng cho Đỗ Cốc Hương.

 
Trạm Liên cầm lấy, nhấp một ngụm rồi trả lại. Đỗ Cốc Hương không nhận trà Dương Liễu dâng, nghiêng mặt coi như không thấy.
 
Hồi lâu, do nâng quá lâu mà đôi tay nhỏ bé hơi run, Trạm Liên có thể nghe thấy âm thanh nắp trà khẽ chạm vào chén, nàng hơi nhướn mày, liếc về phía chủ nhân căn phòng vẫn không nhúc nhích.
 
Bà vú của Đỗ Cốc Hương tiến lên khẽ gọi, Đỗ Cốc Hương mới liếc nhìn nàng ta một cái, lúc này mới quay đầu chậm rãi đưa tay sờ chén trà : “Nguội rồi.”
 
“Nô tỳ đi đổi chén khác.” Dương Liễu vội vàng nói, lúc đứng dậy vì quỳ quá lâu mà thân mình lảo đảo, suýt chút nữa làm đổ chén trà sâm trong tay. Nàng ta và A Thất nhìn nhau, hai người vội vã đi ra ngoài.
 
Trạm Liên tạm thời không để ý tới điều kỳ quái trong đó, chỉ hỏi bạn thân bệnh tình làm sao, Đỗ Cốc Hương lãnh lãnh đạm đạm, không muốn nói nhiều, ngược lại bà vú cẩn thận giải thích từng việc một thay Đỗ Cốc Hương.
 
Bà vú nói Đỗ Cốc Hương bị phong hàn, đại phu lại chẩn ra trong lòng có hỏa, tâm mạch không thông, bởi vậy cần từ từ điều trị. Trạm Liên nghe xong, liền biết A Hương quả thật là vì chuyện của Lư Phù mà kích động không gượng dậy được.
 
Nàng than nhẹ một tiếng, bảo bà vú dẫn người không có nhiệm vụ lui ra, mở miệng khuyên nhủ: “Vương phi sao lại không chịu tỉnh ngộ, Lư Phù này là giả…”
 
Đỗ Cốc Hương nghe vậy ngồi thẳng dậy, trừng mắt quát nàng: “Ngươi đừng ở nơi này của ta ăn nói lung tung! Ta biết ngươi chỉ mong nàng chết, trước kia Vĩnh Lạc khiến ngươi không ngóc đầu lên được trước mặt mọi người, ngươi khó khăn lắm mới được Thiên gia yêu thích, Vĩnh Lạc lại quay về, ngươi đương nhiên hận nàng không phải là giả, nhất định là ngươi, nhất định là

ngươi, ngươi ở trước mặt Thiên gia yêu ngôn hoặc chúng, khiến người ngay cả tiểu muội muội yêu quý cũng không nhận ra!”
 
“Quận vương phi nương nương!”
 
Trạm Liên nói: “Nếu ta có tâm tư như vậy, ta sẽ bị sét đánh chết!”
 
Đỗ Cốc Hương cười nhạt: “Người đã chết rồi, đương nhiên ngươi thề độc cái gì chẳng được, Vĩnh Lạc đáng thương, Vĩnh Lạc đáng thương…” Nước mắt ngập vành mắt, Đỗ Cốc Hương che mặt, khóc không thành tiếng.
 
Trạm Liên bước tới, giơ tay muốn trấn an nàng, lại bị nàng hất tay ra, Đỗ Cốc Hương giải tỏa hết nỗi nhớ đau lòng, khóc nàng càng dữ hơn.
 
Bà vú cũng cũng vội vàng tiến lên an ủi, còn thỉnh Trạm Liên coi như nương nương bị bệnh nên có phần thất thố, chớ nên trách nàng.
 
Trạm Liên không nghe thấy, nàng chíu mày nghe tiếng khóc thương tâm của Đỗ Cốc Hương, trong lòng càng khó chịu.
 
Hai người Dương Liễu và A thất vội vã chạy vào, thấy thế định định tiến lên khuyên giải, Dương Liễu cầm trà sâm trong tay, bị Đỗ Cốc Hương hất văng đi: “Cút, cút hết!”
 
Trà nóng hất hết lên người Dương Liễu, Dương Liễu hét lên một tiếng,kêu lên nóng quá.
 
 
Cục diện nhất thời hỗn loạn, Trạm Liên không tưởng tượng nổi, trừng mắt nhìn Đỗ Cốc Hương, buột miệng: “Đỗ Tiểu Bàn, ngươi muốn giận cá chém thớt, cũng phải khỏi bệnh mới được!”

 
Đỗ Cốc Hương chợt ngẩng đầu: “Không cho phép ngươi gọi cái tên đó, ai cho ngươi gọi ta bằng cái tên đó!”
 
“Ta gọi ngươi, còn phải được sự chấp thuận của ngươi sao?”
 
Đỗ Cốc Hương run lên. Sự quen thuộc lần nữa xuất hiện, khiến cho nàng cơ bản không biết làm sao.
 
Nàng đương nhiên cực kỳ ghét người khác gọi nàng bằng cái tên này, nhưng Vĩnh Lạc vẫn cứ thích trêu đùa nàng, có lần nàng nổi giận trách móc, Vĩnh Lạc cũng nói y như vậy. Cũng chính câu nói kia suýt chút nữa làm tình nghĩa giữa các nàng tiêu tán, nàng cho rằng Trạm Liên chỉ coi nàng là bạn chơi đùa những lúc buồn chán, vẫn chưa coi nàng là bạn bè thực sự, mới có thể cậy thế ép người sỉ nhục nàng, bởi vậy một thời gian nàng đều mượn cớ ốm không tiến cung. Ai ngờ một ngày Trạm Liên ở trong cung truyền tới một phong thư viết tay, chân thành xin lỗi nàng về chuyện này, viết tới vài trang giấy, cuối cùng còn nói nhớ nàng, bảo nàng ngày mai tiến cung. Sáng sớm ngày thứ hai nàng liền vào cung, ở Hạm Đạm cung ôm lấy Vĩnh Lạc, vừa khóc vừa cười.
 
Người trước mặt này rõ ràng là Toàn Nhã Liên, là người chưa từng ở bên cạnh Vĩnh Lạc, ngay cả Toàn hoàng hậu cũng chưa chắc biết việc này, rốt cuộc làm sao mà nàng ta biết được? Cũng có thể nàng ta chỉ tình cờ nói ra câu nói như vậy?
 
Đỗ Cốc Hương lâm vào hoang mang, thậm chí quên cả khóc.
 
Trạm Liên bảo bà vú dẫn đám người lui ra ngoài, bà vú do dự nhìn Đỗ Cốc Hương, nàng vẫn còn ngây người không để ý. Trạm Liên nói: “Ngươi còn sợ ta ăn chủ tử ngươi phải không?”
 
Bà vú cười khan hai tiếng, đành phải lui ra.
 
Tất cả người ngoài đều đi hết, Trạm Liên cũng không nói chuyện, chỉ ngồi trên giường, nhìn thẳng vào nàng. Đỗ Cốc Hương lau nước mắt, lau đi mơ hồ trong mắt, đối mặt với nàng.