Đại Thánh Truyện

Chương 91: Phi Long trưởng lão





Lý Thanh Sơn bĩu môi, suýt chút nữa đã bị nàng ta lừa, cái gì theo đuổi tự do, rõ ràng là ham ăn biếng làm, còn đang mơ mộng được sinh hoạt một cách xa hoa lãng phí. Hắn đang muốn nhiều hỏi dò một vài việc về Cửu Vĩ Hồ Hậu cùng Thập Phương Yêu Vương, nàng đã đổi đề tài, trở về chủ đề nàng đáng yêu làm sao, sau đó Cửu Vĩ Hồ Hậu nhìn thấy thì vừa ý, mời nàng đến Long Châu, căn bản không cho phép Lý Thanh Sơn ngắt lời.
Mãi đến khi bản thân nàng đáng nói cho phát ngán,
-Lúc này đã không còn sớm nữa, ta đi ngủ đây!
Từ bên trong lục lạc lấy ra một cái giỏ cực lớn hình con mèo, trong giỏ trải dày lông thiên nga mềm nhung, nàng thoải mái cuộn tròn thân thể mình nằm ở vào đó.
Lý Thanh Sơn nói:
-Bây giờ còn đang là ban ngày mà!
Huyền Nguyệt phất tay dập tắt bảo châu:
-Ban ngày chính là lúc để ngủ, buổi tối chúng ta xuất phát.
Lý Thanh Sơn nhìn dáng vẻ khi nàng ngủ, lông mi thật dài hơi chạm vào nhau, mũi ngọc tinh xảo hơi vểnh lên, cánh môi hợp lại. Dáng người khi cuộn lại, càng có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, ít đi mấy phần thô bạo của thường ngày, thoạt nhìn thì có vẻ khá nhu nhược, khiến cho từ đáy lòng mỗi người khi nhìn thấy cảnh này không khỏi sinh ra tâm tư muốn bảo vệ nàng.
Hắn đột nhiên lắc đầu một cái, hiện tại không phải là thời điểm để thưởng thức mỹ nhân, đối phương cũng không phải là người cần hắn bảo vệ, hay có thể đối tượng theo đuổi. Từ một góc độ nào đó mà nói, tình cảnh của hai người còn ở trạng thái đối địch, há có thể bị nàng mê hoặc, vẫn phải tăng cường sự cảnh giác thôi!
Lý Thanh Sơn thở phào một cái, cùng Tiểu An liếc mắt nhìn nhau, cảm giác ngày hôm nay trải qua thức sự là quá quỷ dị. Hắn liếc mắt nhìn thiếu nữ đang nằm trong rổ một cái, rồi đi tới góc động phủ đả tọa, tiếp tục khổ tu Linh Quy Trấn Hải quyết. Tiểu An cũng ngồi xuống bên cạnh hắn bắt đầu đả tọa.

Huyền Nguyệt ở trong rổ hình mèo lật người vài cái, bỗng nhiên nói:
-Đại Hắc, hát một bài nghe chút đi.
-Không!
Lý Thanh Sơn quả quyết nói.
-Cần ngươi có ích lợi gì!?
Huyền Nguyệt mở mắt ra.
-Vậy hãy để cho ta rời đi!
-Meo hừ, ta sẽ dạy ngươi.
Lý Thanh Sơn ngẩng đầu, còn chưa kịp nói chuyện. Huyền Nguyệt đã cất tiếng hát,
-Mèo nhỏ, ngoan nào mèo nhỏ, nhanh ngủ…
Giọng hát mềm mại bồng bềnh trôi trong trong động, tuy nghe cực kỳ êm tai, nhưng Lý Thanh Sơn bĩu môi, rõ ràng là khúc hát ru dỗ trẻ con đi ngủ, suy nghĩ kĩ càng một chút thì đại khái cũng coi như là nhân sĩ coi mèo như trẻ con, nhưng từ nàng trong miệng thốt ra, nhưng là cực kỳ êm tai, cực kì đáng yêu.
Tiểu An nghe xong, thì con ngươi bỗng cháy lên huyết diễm chập trùng, từ đáy lòng có một cảm giác mãnh liệt trào dâng, nhưng lại cứ giống như bị một lớp màng ngăn cách không thể chạm tới, cũng không cách nào biết rõ cảm giác này từ đâu mà tới.
-Ta hát xong rồi đó, ngươi hát đi!
-Ta không nhớ kỹ, ngươi hát lại một lần mữa đi!
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ: “Ta đường đường nam nhi ười thước, đi theo con đường bạo lực, sao có thể hát những ca khúc như thế này.”
-Đơn giản như vậy cũng không nhớ được sao?
Lý Thanh Sơn nói:
-Ta xuất thân từ nông thôn lại ở nơi hẻo lánh, nên vừa ngu xuẩn vừa dốt nát, đương nhiên không hiểu được, cái gì cũng không nhớ ra được.
Huyền Nguyệt nhẫn nại hát thêm một lần nữa, nhưng kết quả vẫn y như cũ, Lý Thanh Sơn vẫn không nhớ được. Huyền Nguyệt muốn nổi giận, nhưng lưu quang trên mặt đột nhiên xoay chuyển, nhặt một viên linh đan, cười nói:
-Hát đi, sẽ có linh đan ăn đó à nha!
-Mèo nhỏ, ngoan nào mèo nhỏ, nhanh ngủ đi!
Lý Thanh Sơn lập tức hát vang, có lợi tại sao lại không hát cơ chứ, đây cũng coi là bán nghệ chứ không phải bán thân đâu à nha. Lãnh tụ vĩ đại Mao chủ tịch đã nói, lao động là vinh quang. Chẳng qua giọng của hắn khàn khàn thâm trầm, giống như tiêng kim loại chà xát với nhau, hơn nữa còn dùng sức rống to, khúc hát ru bị hắn hát ra khiến người ta có cảm giác chán ghét.

-Đừng hát nữa, ồn quá!
Huyền Nguyệt ném viên linh đan vào trong miệng Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cười hì hì, nuốt vào linh đan, rồi tiếp tục đả tọa luyện công. Hắn không biết linh đan này tên là gì, nhưng hiệu quả của mỗi một viên linh đan đối với hắn mà nói cũng giống như thoát thai hoán cốt, hiệu lực mạnh mé đến khó mà tin nổi. Đối với những người bình thường, thậm chí là cả người tu hành, những loại linh đan này, e rằng đều là bảo vật rất khó có được. Bây giờ chỉ cần rống mấy tiếng đã có thể đắc thủ, quả thực là cơ hội trời cho.
Huyền Nguyệt bị hắn hát ầm ĩ nên đã không còn buồn ngủ chút nào, hiếu kỳ mà nói:
-Nhìn dáng vẻ của ngươi hình như là đã xảy ra chuyện gì? Để ta đoán xem, mẫu thân ngươi là Hổ, còn phụ thân ngươi là con Trâu, đúng không?
Lý Thanh Sơn không đáp, cảm thấy giống như đang bị người khác mắng mỏ, chẳng qua ngẫm lại thì nàng cũng là động vật, nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
-Nếu không thì phụ thân ngươi là con hổ, mẹ ngươi là con trâu?
Lý Thanh Sơn miễn cưỡng "Ừ" một tiếng.
Huyền Nguyệt nói:
-Ta đã nói rồi, khó trách, ngươi yếu như vậy đã có thể hoá hình, hóa ra cha mẹ ngươi đều là yêu quái. Nhưng họ cũng không phải là yêu quái kém cỏi, đúng rồi, bọn họ đi nơi nào rồi hả?
Lý Thanh Sơn bình tĩnh mà nói:
-Chết rồi.
Cha mẹ mà hắn nói là cha mẹ ở kiếp này.
Huyền Nguyệt trầm mặc một chút:
-Xin lỗi.
Trầm mặc một hồi rồi nói:
-Ta cũng thế.
Lý Thanh Sơn kinh ngạc nhìn sang thì Huyền Nguyệt lại nói một tiếng:
-Ngủ!
Sau đó xoay người đưa lưng về phía hắn không nói nữa.
Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên nhẹ giọng hát nói:
-Mèo nhỏ, ngoan nào mèo nhỏ, nhanh ngủ đi…

Đôi tai mèo của Huyền Nguyệt hơi động, Tiểu An cũng lẳng lặng lắng nghe, trong khoảng thời gian ngắn, trong động phủ không có âm thanh gì khác.
Bên ngoài trăm dặm, một lão giả đeo kiếm từ trên trời giáng xuống, đi đến trên núi Long Môn, nhìn kiến trúc sụp đổ hoang tàn thì nhíu mày.
Mái tóc trắng của lão được buộc thành búi, giữ lại một nhánh râu mép, được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ, đôi mắt lấp lánh có thần, nhưng thần hoa lại nội liễm, tinh quang không lộ.
Dáng dấp so với cung phụng Phi Long kiếm khách, có bảy, tám phần tương tự, thế nhưng từ lâu lão đã không còn lưu lạc trong giang hồ nữa rồi, hiện tại đã trở thành Phi Long trưởng lão của Tàng Kiếm cung.
Lão nhắm mắt cảm ứng, chân mày ngày càng nhíu chặt hơn, ở dưới thần kiếm Đào Mộc Kỳ, mà còn không thể giết chết được địch thủ sao?
Thần kiếm Đào Mộc Kỳ, là bí thuật của Tàng Kiếm cung, Thần kiếm Đào Mộc Kỳ cần được ngày đêm cung phụng hương hỏa, không thể gián đoạn một ngày, tích lũy qua bao năm tháng, tụ tập niệm lực và nguyện lực rất lớn, một khi sử dụng, uy lực thế không thể đỡ.
Phi Long trưởng lão nghĩ ngợi một chút rồi quyết định tạm đặt việc này sang một bên, phái Long Môn chẳng qua là năm đó lão du lịch ở thế tục có lưu lại một đoạn nhân duyên. Trong chớp mắt đã qua trăm năm, lão cũng không phải luôn để ở trong lòng, trước tiên cứ làm cho xong việc chính sự đã, rồi tìm ra người kia, sau đó dùng một chiêu giết chết y là được.
Lão đang muốn lên đường, bỗng nhiên con ngươi co rụt lại, hung ác nhìn về phía thân ảnh màu trắng đang từ trên trời giáng xuống.
Cố Nhạn Ảnh cười nói:
-Phi Long trưởng lão, đã lâu không gặp.
Nhưng trong lòng không hề có ý cười đùa, Tàng Kiếm cung đã phái một tên Kim Đan trưởng lão ra tay, thực sự là có chút vướng tay vướng chân. Thanh Châu nhị phi gồm U Phi và Minh Phi giống như kẻ thù sống còn với y, mà Minh Phi lại xuất thân từ Tàng Kiếm cung, nếu như có một cơ hội nhỏ nhoi, tất sẽ không thể để đối phương dễ chịu.
Phi Long trưởng lão nói:
-Hóa ra là Cố danh bộ, làm sao đến lại nơi hẻo lánh như thế này?
Trong lòng lão cũng đề cao cảnh giác, ở trong các Thanh Châu thống lĩnh Bạch Ưng, nàng ta là đối thủ khó đối phó nhất, hơn nữa xưa nay quan hệ với quỷ nữ nhân U Phi kia luôn rất thân thiết, thế lực chống lưng có thể nói là rất có máu mặt, vì vậy không thể dễ dàng trở mặt.
Cố Nhạn Ảnh nói:
-Ta được U Phi đại nhân nhờ vả, đến làm một chuyện nhỏ, không ngờ gặp Phi Long trưởng lão ở đây, đang cùng muốn uống một chén với ông.
Nàng nghĩ lại một chút đã đưa ra quyết định, chỉ cần có thể ngăn cản lão gia hỏa này, cho dù con mèo nhỏ kia có cầm Long châu bỏ chạy mất cũng được. Qua nhiều năm như vậy, con mèo nhỏ này đã gây cho nàng biết bao nhiêu phiền phức, thật sự không muốn nhìn thấy nó nữa.
Chẳng qua khi cân nhắc đến tâm tình của U Phi, nàng lại không khỏi thở dài thườn thượt, đến thời điểm này, chỉ có thể để phụ thân đi giao thiệp cùng với Cửu Vĩ Hồ Hậu thôi.