Đại Thánh Truyện

Chương 82: Miếu Sơn thần trên núi tuyết 1





Lý Thanh Sơn nắm lấy Thảo Tự Kiếm Thư phía sau lưng, sau khi uống rượu Bồ Đề, chân khí trong cơ thể hắn không chỉ triệt để khôi phục đầy đủ, hơn nữa đạt đến đỉnh cao nhất so với trước giờ, lần thứ hai khởi động linh khí này khẳng định sắc bén hơn nhiều Phong đao kia.
Nhưng hắn không có tự tin tuyệt đối có thể một đòn giết chết Phùng Chương. Mà linh khí của hắn so với Phong đao không chỉ cao hơn một phẩm, là một báu vật chân chính, nếu như giết địch khồn chết, lỡ truyền ra phong thanh, chỉ sợ cũng không chỉ đưa tới cao thủ nhất lưu, mà là Tiên Thiên, hoặc nói là cao thủ Luyện Khí.
Hơn nữa hắn vẫn chưa thể thao túng tốt món linh khí này, một khi sử dụng liền lấy sạch chân khí trong cơ thể, thất bại mà nói, thể lực, sức mạnh, tốc độ của hắn đều giảm xuống một bậc không ngừng, chỉ có thể ngồi chờ chết.
Mây đen lại che phủ bầu trời, trong màn đêm đen nhánh, hai người một đuổi một chạy. Lý Thanh Sơn dựa vào thị lực siêu phàm liên tục nhảy vọt trong núi, chuyên tìm chỗ gồ ghề khó đi, bò vách núi cheo leo, nhảy khe núi, cảnh vật trước mắt không ngừng bay ngược về đằng sau.
Phùng Chương đỏ hồng hai mắt điên cuồng đuổi theo phía sau, tựa hồ cũng có thể có thể thấy mọi vật trong đêm, nhưng thị lực còn xa không đuổi kịp Lý Thanh Sơn đã được nhỏ nước mắt của Thanh Ngưu, nếu như trên đất bằng may ra còn có thể đuổi được.
Thế nhưng đang trong núi, thân pháp Tam Thức Hổ Ma của Lý Thanh Sơn quả thực có công hiệu bổ trợ, nhanh đến khó mà tin nổi. Hơn nữa thế núi chập trùng, sau khi xoay chuyển tình thế mấy lần liền không bao giờ tìm được vị trí Lý Thanh Sơn nữa.
Lý Thanh Sơn kéo dài khoảng cách, giống như hổ đi săn, ẩn náu trong ổ tuyết nơi vách đá, cầm Thảo Tự Kiếm Thư trong tay, ngay cả Tiểu An cũng gọi ra. Chỉ cần Phùng Chương đuổi tới, hoặc là không làm, đã làm thì toàn lực ra tay, cho dù không thể giết y, chí ít cũng có thể cho y thêm chút tổn thương. Nơi này đã là trong núi thẳm, cho hắn đầy đủ chỗ trống làm bước đệm, có thể một đường dồn Phùng Chương đang truy đuổi vào chỗ chí tử, tính toán không thể nói là không sâu.

Hét dài một tiếng vang trời, âm thanh oán độc của Phùng Chương vang vọng trong núi:
- Lý Thanh Sơn, ta chắc chắn lột da của ngươi, ngàn đao bầm thây ngươi! Ta, ngươi không chết không thôi!
Chấn động đến mức đỉnh núi tuyết đọng dồn dập lướt xuống.
Lý Thanh Sơn biết tạm thời y sẽ không đuổi theo, tiếc nuối thở dài, còn những uy hiếp kia đương nhiên hắn sẽ không để ở trong lòng. Lại mai phục trong chốc lát, thấy Phùng Chương xác thực không đuổi theo, hắn mới chui ra khỏi ổ tuyết, phủi phủi tuyết đọng trên người, đi về phía xa nơi dãy núi Thương Mãng.
Hắn đã nhận được địa đồ, rốt cuộc biết mảnh núi rừng Thập Vạn Đại Sơn hắn ngóng nhìn mười năm này gọi là gì, “Thương Mãng sơn mạch”.
Vô biên vô hạn, chính là Thương Mãng, lòng dạ khoáng đạt, chính là Thương Mãng.
Tên rất hay!
Hắn leo lên đỉnh cao, lại một lần nữa ngóng nhìn quần sơn, trong lòng đã không còn mê man, xa xa thấy rõ một mảnh phòng ốc, chạy tới vừa nhìn mới phát hiện không phải thôn xóm gì, mà là một toà miếu Sơn thần tan hoang, ngoại trừ chính điện, tường ốc nhà cửa đều sụp xuống hơn phân nửa, nhưng cũng là vị trí tránh gió tốt.
Tuy rằng hắn không sợ gió lạnh, nhưng thân chìm trong một mảnh trời đất ngập tràn băng tuyết cũng cực kỳ tiêu hao chân khí.
Dưới sự giúp đỡ của tiểu An, hắn tìm tới một tổ gấu. Con gấu hoang vẫn còn ngủ đông bên trong, không thể tỉnh lại, liền bị Thanh Sơn một quyền đánh chết, khiêng về tòa miếu Sơn thần trên núi.
Bởi vì tu tập thần thông không giống, tuy rằng ngũ giác Tiểu An không nhạy cảm bằng Lý Thanh Sơn, nhưng tựa hồ đối với sinh khí cực kỳ mẫn cảm, ngay cả Lý Thanh Sơn vừa bắt đầu cũng không phát hiện tổ gấu dưới tuyết đọng.
Bên trong điện trống rỗng, ngay bàn thờ và bảng hiệu đều không còn, chắc là bị thôn dân phụ cận lấy làm củi đốt. Lý Thanh Sơn phát hiện sơn thần mặt xanh nanh vàng uy đầy phong cao, một trượng lớn, lại là cả một bức tượng gỗ hoàn hảo không chút tổn hại đứng trên bàn thần, trên thân chỉ có vết tích năm tháng ăn mòn, nghĩ đến những thôn dân kia cũng không dám quá mức khinh thần.

Lý Thanh Sơn lại không bận tâm chuyện này, hiện tại theo yêu quái lăn lộn, thứ mà mình và Tiểu An luyện được đều là thần thông yêu ma, cũng không cần kính quỷ thần gì. Hắn tiến lên ba quyền hai cước đạp nát tượng thần, từ trong điện thờ bay ra khói đốt, sau đó lột da róc xương một con gấu to, căn bản không cần bất kỳ dụng cụ cắt gọt, ngón tay hắn nhẹ nhàng vạch một cái, da gấu thịt gấu vừa dày vừa cứng giống như giấy bị xé toạc ra.
Tim gấu chính là bữa tối của tiểu An, da gấu trải ra đất làm chiếu, thịt gấu thì bỏ lên đống lửa.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Lý Thanh Sơn vừa nghĩ đến Thanh Ngưu, nó chẳng chút thông báo đã hiện trước mặt Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn thầm chửi, quả thực giống y như cảnh sát trong phim ảnh, lúc nào cũng phải tới lúc kết thúc mới hiện thân.
Thanh Ngưu liếc mắt tượng thần bên trong ngọn lửa hừng hực, gật đầu như rất hài lòng, hỏi:
- Ngày hôm nay cảm thấy thế nào?
Lý Thanh Sơn nói:
- Cảm giác mình cái gì cũng không hiểu, vô duyên cớ thành chuyện cho cười người ta, huynh cũng không nói rõ cho ta nghe một chút. Dù ta thật sự luyện thành Cửu Ngưu Nhị Hổ lực thật có thể địch nổi người khác sao? Luyện Khí, Kim Đan kia lại là sao?
Thanh Ngưu nói:
- Hiện tại ngươi đã biết rõ, chẳng lẽ không phải sâu sắc hơn so với ta nói. Thần thông này của ta hữu dụng hay vô dụng chẳng mấy chốc ngươi sẽ rõ ràng, còn Luyện Khí Kim Đan, đó là cách phân loại của nhân loại.
Lý Thanh Sơn nói:
- Ta không phải là loài người sao?

Thanh Ngưu cười không nói, khiến Lý Thanh Sơn cảm thấy một trận phát tởm. Hắn nhấc thịt gấu lên ăn liên tục, trong đó rất nhiều chỗ còn nửa sống nửa chín, hiện tơ máu, dĩ nhiên hắn cũng không thấy khó ăn, trái lại cảm thấy có một phong vị khác, chỉ chốc lát sau liền gặm một con gấu lớn không còn một mống.
Hắn cũng cảm thấy mình có hơi không giống người, nhưng tham ăn tham uống cũng không phải không tốt. Ăn cơm xong lại vận động, đứng dậy luyện công, phát hiện uống xong một chén rượu Bồ Đề, Hổ Ma Luyện Cốt quyền của hắn cách tầng thứ nhất chỉ còn dư một chút không xa, nhưng cũng không đột phá được.
Hỏi dò Thanh Ngưu nguyên nhân trong đó, kết quả không ngoài dự liệu của hắn. Ngưu Ma Đại Lực quyền thận trọng kiên nghị, cần được khổ tu, mà Hổ Ma Luyện Cốt quyền lại cần tiến bộ trong sát phạt.
Sát phạt! Lý Thanh Sơn cúi đầu trầm tư.
Dãy núi đêm đen kịt, một điểm sáng có thể truyền đi rất xa. Lý Thanh Sơn nằm trên da gấu, trong tay nắm Thảo Tự Kiếm Thư, để Tiểu An ẩn náu, bắt đầu im im lặng lặng chờ con mồi mắc câu.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, bỗng nhiên mở hai mắt ra, bước ra khỏi miếu Sơn thần, lại thấy không chỉ một mình Phùng Chương, bên cạnh còn có năm người. Ngô đường chủ, Ngụy Đan Đông, Chử Hâm, Lữ Đình Nhị, Vạn Hào, năm cao thủ nhất lưu, mơ hồ vây miếu Sơn thần lại, phòng ngừa Lý Thanh Sơn đào tẩu.
Còn có vô số bóng người khác lắc lư đi tới, đều là đệ tử trong môn của họ, trong đó không thiếu cao thủ nhị lưu, yếu nhất cũng là tam lưu.
Lý Thanh Sơn không nghĩ tới, muốn đợi Phùng Chương mắc câu lại dẫn đến nhiều người như vậy, xem ra Phùng Chương tuy rằng giận dữ công tâm nhưng cũng không phải người ngu, biết mượn sức mạnh người khác.
Phùng Chương nhìn thấy Lý Thanh Sơn, mặt lộ vẻ vẻ mừng rỡ như điên, nhìn thấy bên hông hắn Lang bài, lập tức phẫn nộ như phát điên, chính là người này, cướp đi tất cả của y. Y còn chưa kịp nói chuyện, Lý Thanh Sơn nhân tiện nói:
- Tuy rằng ra không biết tên gọi bốn người các ngươi, nhưng cũng coi như là nhân vật có máu mặt, mới vừa bị người ta quát lớn cút đi, đảo mắt một cái lại bị người điều động, không cảm thấy xấu hổ sao?