Đại Thánh Truyện

Chương 74: Đánh giết Đồ Không





Đồ Không vừa thấy ra quỷ kế thực hiện được liền đắc ý, sắc mặt chợt biến đổi. Lý Thanh Sơn quỳ trong đống đá vụn, tay trái nắm chặt thiền trượng, bất luận Đồ Không dùng sức thế nào, thiền trượng vẫn không nhúc nhích.
Lý Thanh Sơn nhìn như bị thiền trượng quất bay, kì thực ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã dùng tay nắm lấy thiền trượng, sau đó thuận thế đánh vào trên tường. Bình thường cao thủ nhị lưu cho dù có phản ứng này cũng không thể không bị thương, nhưng bằng thân thể mình đồng da sắt của hắn hầu như không bị thương chút nào.
Tuy rằng kinh nghiệm chiến đấu của hắn không đủ, nhưng chân chính thực chiến lại là thiên tài, phản ứng và sách lược đối địch đều cao cấp nhất.
- Muốn chết!
Đồ Không cười gằn, dữ tợn cực kỳ.
Lý Thanh Sơn cảm giác thấy một luồng nội lực cường đại dọc theo thiền trượng truyền đến, điên cuồng tràn vào trong cơ thể của mình.
So đấu nội lực là trận đấu hung hiểm nhất của người trong giang hồ, phương nào thu hồi nội lực trước tiên sẽ không chống đỡ được, cũng sẽ bị nội lực đối phương đánh vào trong cơ thể, phá tan đan điền, xé rách kinh mạch, quả thực là không chết không thôi.

Đồ Không tự tin bằng mấy chục năm khổ tu nội lực của y, Lý Thanh Sơn không thể chống đối. Lý Thanh Sơn ở trong mắt y chỉ là kẻ ngớ ngẩn tự cho rằng minh thông minh. Lý Thanh Sơn không thổ huyết mà chết ngay đầu tiên cũng làm cho y có chút bất ngờ, càng gia tăng nội lực phát ra.
Nói riêng về mạnh yếu, nội lực Đồ Không xác thực ở trên Lý Thanh Sơn. Lý Thanh Sơn cảm giác một dòng khí lưu tràn vào trong cơ thể của mình, dòng khí này so với chân khí thì vẩn đục hơn nhiều lắm, liền biết đó là cái gọi là nội lực, mà trong dòng vẩn đục đó lại có một chút thanh trong, Đồ Không đã sắp tu đến cảnh giới Tiên Thiên, cách thời điểm chuyển hóa nội lực thành chân khí chỉ còn dư lại một bước xa.
Nhưng vấn đề là, chân khí của Lý Thanh Sơn cũng không phải được chứa đựng ở đan điền, kinh mạch lại càng không tu luyện một chút nào. Luồng nội lực sắp bị chân khí trong cơ thể Lý Thanh Sơn nuốt chửng, chuyển hóa thành năng lượng tự thân, không chỉ vô hại, trái lại hữu ích. Lý Thanh Sơn nghĩ: cũng không cần lập tức phản kích, không bằng để Đồ Không dâng nội lực tới.
Trán Đồ Không đã chảy mồ hôi lạnh, thằng nhãi này làm sao quỷ dị như thế, lẽ nào đây chính là công hiệu Linh sâm? Tay lại càng không dám thả lỏng.
Nhưng vào lúc này, một vệt bóng đen từ trên mái hiên đập xuống, đến thẳng hồ lô bên hông Lý Thanh Sơn, lại có người xem chuẩn cơ hội, muốn làm cái chuyện “Phú quý hiểm trung cầu”, “Ngư ông đắc lợi”.
Phú quý hiểm trung cầu: Cầu giàu sang trong nguy hiểm.
Ánh sáng màu xanh lóe lên, cả người bóng đen đập xuống ra, rơi trên mặt đất đã đã biến thành hai nửa, Tiểu An hiện thân, tiện tay chém tên trộm, một kiếm phá không đâm tới.
Đồ Không đột nhiên thấy cảnh tượng cực kỳ quỷ dị này, trong lòng cả kinh, nội lực vận chuyển đã chậm ba phần, nhát chém kia không kém gì cao thủ nhất lưu dốc sức đánh ra một chiêu, đã là sợ đến hồn vía lên mây.
Cảm giác Đồ Không thu rồi nội lực, muốn bỏ lại thiền trượng tránh lui, Lý Thanh Sơn sao bỏ qua cho thời cơ tốt như vậy, chân khí toàn thân như cuồng triều phá vỡ dê, thuận thế mà lên, nhảy vào trong cơ thể Đồ Không.
Chân khí tuy rằng không mạnh, nhưng sắc bén cực đoan, như cắt đậu hũ, phá tan ý đồ ngăn cản nội lực của Đồ Không, không ngừng đấu đá lung tung trong kinh mạch đan điền, ngũ tạng lục phủ.
Đồ Không phun mạnh một ngụm máu tươi, bay về phía sau, liên tục phá vỡ hai mặt vách tường, bị chôn ở bên trong gạch loạn.
Lý Thanh Sơn đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm đống loạn thạch, dặn dò:
- Tiểu An, diệt khẩu!
Tiểu An lập tức ẩn vào trong bóng tối, ba tiếng kêu thảm thiết từ ba phương hướng vang lên, cách xa nhau chẳng qua một lần hô hấp, ngoại trừ vị nhân huynh vừa rồi lại có những người khác muốn làm cái lão ngư ông kia , được nhìn thấy dáng dấp của Tiểu An.

Ầm!
Gạch đá văng tung tóe, Đồ Không lại đứng lên, thân thể lảo đà lảo đảo, cực kỳ độc ác nhìn Lý Thanh Sơn, bàn tay móc ra một cái bình sứ từ trong ngực.
Thực sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó! Lý Thanh Sơn thấy rõ ràng, nắp bình sau khi mở ra, bên trong bốc lên óng ánh linh quang. Nếu một tên cao thủ nhị lưu như Hùng Hướng Võ cũng có thể lấy ra một tờ “Kim Cương Đại Lực Thần phù”, vậy những kẻ võ công mạnh hơn, giao du càng rộng hơn như cao thủ nhất lưu cũng có thể có một hai lá bài tẩy không thuộc phạm trù võ công hay không.
Đồ Không lấy ra một viên đan dược đỏ như lửa ném vào trong miệng cắn, thân hình nhất thời như bắt đầu bành trướng như bị bơm khí, cánh tay to lớn thêm một vòng, bắp thịt cuồn cuộn, nổi gân xanh.
Bạo Khí Phá Thể hoàn!
Lúc trước vì đạt được bình đan dược này, Đồ Không táng gia bại sản, lại cướp mười ba nhà phú hộ, giết người hơn trăm, mới đổi lấy ba viên. Bình đan dược này vừa không thể dùng luyện công cũng không thể chữa thương, ăn vào không chỉ vô ích trái lại tai hại, nhưng lại có thể trong nháy mắt kích phát tiềm lực thân thể con người, khiến người ta bùng nổ ra sức mạnh y hệt yêu ma quỷ thần.
Đồ Không hét lên một tiếng, giống như chiến xa xông tới Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn thở một hơi, không thể lựa chọn cứng đối cứng, mà là sờ về Thảo Tự Kiếm Thư phía sau.
Kiếm khí nhếch lên.
Lý Thanh Sơn đi ra khỏi hẻm nhỏ đã biến thành phế tích, phủi phủi bụi đất trên người.
- Đáng tiếc ta không thể giữ lại toàn thây của ngươi, cũng không thể thay ngươi siêu độ, càng không có công phu hoá vàng mã cho ngươi.
Ở sau người hắn, hẻm nhỏ đã biến thành một mảnh đổ nát thê lương, thi thể một đời hung nhân tăng điên Đồ Không bị chia làm hai nửa, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Hắn để Tiểu An diệt khẩu, không chỉ là vì ẩn giấu Tiểu An, cũng là vì che giấu linh khí trong tay này. Hắn có một loại cảm giác, nếu như tấm thư pháp này bị kẻ có tâm nhìn thấy, e rằng gợi ra phong ba so với Linh sâm còn lớn hơn.
Lý Thanh Sơn một tay nhấc thiền trượng, tuy rằng dựa theo lời giải thích của Thanh Ngưu, loại vũ khí này đơn giản chỉ là có ít linh quang của linh khí bám vào, đều là tạp phẩm không đủ tư cách thành linh khí, nhưng dù sao cũng là một kiện linh khí, hắn cũng không bỏ được. Trên tay kia cầm một cái bình sứ, trong có một viên thuốc, chính là thứ Đồ Không dùng.

- Cao thủ nhất lưu thì ra cũng chỉ đến như thế, nhưng hẳn là ta cũng không phải cao thủ Tiên Thiên đi!
Lý Thanh Sơn cảm thấy kỳ quái nghĩ, hắn tự tin không cần dựa vào bất kỳ ngoại vật, bằng võ công cũng có thể chiến thắng Đồ Không, còn nếu là chơi lá bài tẩy, lá bài tẩy của hắn cũng không yếu hơn so với người bên ngoài.
Lý Thanh Sơn khiêng thiền trượng tiếp tục đi đến tửu lâu. Những người giang hồ ở trong bóng tối quan tâm trận chiến này lúc này đều trầm mặc khiếp sợ. Cuộc chiến của Tăng điên và Hắc Hổ, một bên là nhất lưu cao thủ hàng đầu uy danh hiển hách, một bên là hậu sinh tiểu tử mới ra đời, ai cũng không nghĩ tới Hắc Hổ sẽ thắng, hơn nữa thắng thoải mái như vậy.
Lưu Hồng chạy về Thiết Quyền môn, báo cáo cho Ngô đường chủ và Phùng đại nhân.
- Tăng điên Đồ Không! Cũng tới lấy Linh sâm, đột phá cảnh giới Tiên Thiên, tiểu tử kia lành ít dữ nhiều, đoán chừng là không sống nổi.
Ngô đường chủ nhíu mày, coi như là y đối đầu tăng điên Đồ Không cũng rất khó thủ thắng. Đương nhiên y không phải quan tâm Lý Thanh Sơn sống hay chết, mà là quan tâm :inh sâm.
- Phùng đại nhân ngài xem?
Phùng đại nhân nói:
- Đi, đi xem xem! Hòa thượng kia ta tới đối phó, hắn đã sớm nằm trong danh sách của Ưng Lang Vệ, chỉ là bên trên vẫn không rảnh đối phó hắn, ngày hôm nay nếu ta đã tới, thì chính là giờ chết của hắn đến.
Ba người vừa mới đi ra Thiết Quyền môn thì liền biết tin tức, tăng điên Đồ Không chết rồi.
Ba người thần tình trên mặt khác nhau, Lưu Hồng khiếp sợ nhất, Tăng điên Đồ Không trong mắt cao thủ nhị lưu như gã vốn là nhân vật không thể địch nổi, vậy mà trong thời gian ngắn như vậy đã chết rồi.