Đại Thánh Truyện

Chương 129: Con Gái Ưng Thần






Sáng ngày hôm sau, sương mù giăng đầy lưng chừng núi, đẩy cửa sổ nhìn xuống, thành Gia Bình bị bao phủ trong biển sương, một số tòa kiến trúc lớn như Vân Vũ lâu giống như những cô đảo giữa biển khơi, bập bềnh trong hơi sương mờ ảo.
Không một ai thật sự ý thức được tối qua đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ Lý Thanh Sơn, hắn cúi đầu nhìn cánh tay phải của mình, đó là một cánh tay đầy vết chai sạn thô cứng, dấu ấn của nhiều năm lao động không hề phai mờ theo thời gian tu luyện, chính cánh tay này, tối qua đã bóp chết một đối thủ, cái cảm giác bạo liệt kia vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay, khắc sâu trong ký ức.
Nếu như là người bình thường, có lẽ sẽ than thở bàn tay mình dính đầy máu bẩn, sau đó u buồn bi thương một phen, vậy mà hắn lại cảm thấy rất kỳ diệu, không chỉ là chịu ảnh hưởng của ma tính, khiến trái tim hắn trở nên khốc liệt, mà hắn vẫn có thể vì Tiểu An mà rơi lệ, có thể vì Huyền Nguyệt mà khóc rống lên, còn tên cặn bã như Triệu Lương Thanh không đáng để hắn phải thở dài.
Bạn có thể lựa chọn không chấp nhận mặt tối trong trái tim mình, giả vờ bản thân là một người bình thường, hoặc cũng có thể thản nhiên chấp nhận, để sau này tìm thêm vài tên cặn bã như vậy, thoả thích hưởng thụ khoái cảm khi bóp nát bọn họ.
Giữa hai sự lựa chọn này này, Lý Thanh Sơn sẽ không chút do dự mà lựa chọn vế sau, dùng lời mà ngay từ đầu hắn nói chính là, việc gì phải đè nén hứng thú của bản thân? Trên thế giới này chẳng phải có rất nhiều kẻ đáng chết hay sao?
Ngày đầu tiên gia nhập Ưng Lang vệ, những việc được giao đều là để cho người mới dần thích nghi với môi trường, hôm nay sẽ bắt đầu huấn luyện thực sự tại Ưng Lang vệ, dưới sự dẫn dắt của một vị tiền bối.
Người này ban đầu lẽ ra là Cát Kiện, nhưng người đến lại là cái tên “Mũi cà chua” đã lấy Lý Thanh Sơn ra để cá cược, gã vỗ lên vai Lý Thanh Sơn cười nói:
-Tiểu tử, tối hôm qua ngươi đúng là quá giỏi, cho dù là ta cũng không dám như vậy.
Chỉ dựa vào câu này, Lý Thanh Sơn liền biết gã đại khái không phải là thân tín của Trác Trí Bá, thầm nghĩ nếu bản thân mình có muốn thu nhận thân tín, cũng không thể đi thu nhận loại người như vậy.
Điêu Phi cùng Tiền Dung Chỉ ngồi bên cạnh Lý Thanh Sơn, mỗi người đều có suy tính riêng, không nói lời nào.
“Mũi cà chua” hắng giọng một cái, bắt đầu tiết đầu tiên, giảng giải về lịch sử của Ưng Lang vệ.
Lý Thanh Sơn tập trung tinh thần lắng nghe, lần đầu tiên hắn biết bản thân đang ở phương hướng nào một cách rõ ràng đến thế, bị câu chuyện hùng vĩ trong lịch sử làm rung động, lẩm bẩm nói:

-Đại Hạ vương triều sao?
Vương triều do một người tu hành sáng lập ra sẽ như thế nào đây? Càng ngạc nhiên hơn là, một trong những cơ quan quyền lực nhất của vương triều loài người lại cho yêu tộc thống lĩnh, chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng hắn có thể lý giải tâm trạng của vị Thái Tổ hoàng đế kia, thê tử tranh sủng, con cái tàn sát lẫn nhau vì ngôi vị, cho dù là trung thần hiền tướng cũng sẽ vì mưu đồ trong lòng mà nảy sinh xung đột, lòng người quá mức phức tạp, chỉ có duy nhất sự trung thành của hai con vật kia là mãi mãi không thay đổi.
Lý Thanh Sơn mặc dù không chịu thừa nhận Tiểu An là vật nuôi của mình, nhưng hắn rất khó tìm được từ xưng hô khác chuẩn hơn, bản thân hắn sỡ dĩ có thể tin cậy nó như vậy, chính là vì trái tim thuần khiết của nó, cùng với sự tin tưởng tuyệt đối của nó vào mình.
Tên “Mũi cà chua” giống như một thuyết gia kiệt xuất, miệng lưỡi lưu loát câu nào ra câu đấy, giảng đoạn lịch sử kia một cách hào hùng vang dội. Nhưng nói đến đây, gã lại đột nhiên ngừng lại, nhìn Lý Thanh Sơn cười nói:
-Nhắc đến tổng thống lĩnh, Hộ Quốc Ưng Thần đại nhân của Ưng Lang vệ ta, thì không thể không nhắc đến con gái của ngài…
Lý Thanh Sơn đang cúi đầu trầm tư, đột ngột ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy tên Mũi cà chua từ từ nói ra cái tên kia:
-Cố Nhạn Ảnh!
Lý Thanh Sơn chậm rãi nhắm mắt lại, giống như lại một lần nữa chìm vào suy tư, trong đầu hắn mơ hồ hiện lên hình ảnh một người con gái mặc áo trắng. Nghiêm Tùng từng nhắc đến Cố Nhạn Ảnh, nói nàng ta có chỗ dựa không hề tầm thường, nhưng Lý Thanh Sơn không thể ngờ rằng lại đến mức độ này.
“Mũi cà chua” tiếp tục nói:
-Đương nhiên, lời này không thể nói với người ngoài, chuyện này tuy là bí mật đã công khai ở Ưng Lang vệ, nhưng cũng là một điều kiêng kị! Bạch Lang thống lĩnh đặc biệt cho công văn dặn dò, kẻ nào dám ăn nói lung tung sẽ bị cắt lưỡi. Các ngươi đừng có tưởng rằng chỉ là nói chơi thôi, đây cũng coi như là giới thứ nhất của Ưng Lang vệ quận Như Ý, các ngươi chưa nghe qua cũng không có gì là lạ, dù sao thì cả đời này cũng không có cơ hội tạo được quan hệ với những nhân vật đó đâu.
Nói đến đây, gã lại liếc nhìn Lý Thanh Sơn một cái.
Lý Thanh Sơn không có phản hồi gì, sau một thoáng kinh hãi đã liền lấy lại bình tĩnh, mục tiêu Thanh Ngưu giao cho hắn quả thực là quá xa vời, khiến tầm nhìn của hắn ngay từ đầu đã không chỉ dừng lại ở thế giới này.
Khi mục tiêu cuối cùng của ngươi là bay lên bầu trời, người khác nói đỉnh Everest cao và dốc đến cỡ não, nguy hiểm gian nan đến cỡ nào, ngươi cũng có thể chấp nhận và không hề cảm thấy áp lực quá lớn, thậm chí có thể cảm thấy ngược lại, mục tiêu này đã đơn giản hơn rất nhiều.
Còn về có thể tạo được quan hệ hay không, thì lại phải xem cơ duyên rồi, nhưng nếu có thể thì nhất định sẽ làm, hắn không sợ người khác nói hắn háo sắc, bởi vì hắn thừa nhận mình chính là háo sắc, còn ham rượu, ham ăn, thích bóp chết kẻ thù, thích linh đan linh khí.

Băng qua con phố sầm uất, Lý Thanh Sơn đến trước cổng nha huyện. Đôi sư tử đá cao to trước cửa đối với Lý Thanh Sơn mà nói, hoàn toàn không phải chỉ là công cụ dùng để hù doạ bách tính, thể hiện sự uy nghiêm. Mà linh khí phát ra từ đó còn nói cho hắn biết, nếu như có kẻ xâm nhập, đôi sư tử đá này sẽ liền lập tức sống dậy, giương nanh vuốt cắn xé kẻ địch.
So với chúng nó, hai tên hộ vệ lại càng có vẻ giống vật trang trí hơn, nhìn thấy Lý Thanh sơn mặc Huyền Lang phục, liền tự động không ra cản đường. Nha dịch nghe hắn tự giới thiệu xong, liền lập tức dẫn hắn đi vào.
Trong nha môn là cảnh tượng bận rộn của đủ loại người, dưới sự chỉ đạo của nha dịch, đi lại vội vã, dường như đều có việc phải làm của mình, chứ không chỉ là kêu oan cáo trạng,
Chu Văn Tân tiếp đón Lý Thanh Sơn ở hoa viên phía sau nha huyện, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi. Chu Văn Tân trên người mặc một bộ y phục màu xanh, ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, dưới gốc cây liễu thưởng thức phong nguyệt, không giống như một Huyện lệnh, mà nhìn có vẻ giống một cư sĩ ẩn cư rừng sâu, ưu nhàn tự tại, đúng là một trời một vực so với vai trò huyện nha bề bộn.
Lý Thanh Sơn chắp tay nói:
-Đại nhân thật phóng khoáng!
Chu Văn Tân phất tay, một chiếc đệm khác rơi xuống trước mặt, còn có mấy thứ trà cụ tinh hết sức tinh xảo.
Lý Thanh Sơn ngồi xuống, chỉ thấy Chu Văn Tân khẽ vẫy tay, hơi nước trong hồ bắn lên cao, dường như đang ngưng tụ lại trong lòng bàn tay gã, hoá thành nước rót vào ấm trà, sau đó toả khói nghi ngút, một làn hương nhẹ toả ra xung quanh.

Chu Văn Tân lúc này mới thản nhiên nói:
-Chúng ta là người tu luyện, lẽ ra không nên có quá nhiều sự trói buộc!
Lý Thanh Sơn ngạc nhiên nói:
-Vậy thì tại sao đại nhân lại làm Tri huyện mà không tìm một nơi non xanh nước biết, chuyên tâm tu luyện.
-Chuyện này thì ngươi không biết rồi, đây cũng là một loại pháp môn của Nho môn, hội tụ nguyện lực chúng sinh, cũng có thể dùng để tu luyện, do đó ta mới làm Tri huyện thành Gia Bình này.
Nghe Chu Văn Tân nói, Lý Thanh Sơn mới biết thì ra còn có cách thức này, hơn nữa còn là một phương thức tu luyện cực kỳ có hiệu quả, không hề cần tiêu phí quá nhiều tâm sứ., Chu Văn Tân có một đám thuộc hạ phụ tá, giúp gã xử lý đủ loại công vụ, ngày thường, còn gã chỉ cần ở hậu viện, uống trà ngắm hoa. Con đường tu luyện đúng là muôn hình vạn trạng.
Lý Thanh Sơn trở lại chuyện chính:
-Không biết đại nhân cho gọi ta đến là có gì muốn sai bảo?
Chu Văn Tân nói:
-Ngươi có biết là mạng của ngươi sắp không giữ được lâu nữa rồi không?
Lý Thanh Sơn đáp:
-Việc này thật sự không biết.
Chu Văn Tân nói:
-Ngươi đắc tội quá nặng với Trác Trí Bá, người ta không có lá gan lớn nên mới chọn cách nhẫn nhịn! Nhưng ta và ngươi đều biết rõ, ngươi không hề có hậu đài gì hết, Lão Vương của phủ Thanh Hà hẳn là rất không hài lòng với ngươi, Trác Trí Bá sớm muộn gì cũng sẽ chú ý đến điểm này.
Sắc mặt Lý Thanh Sơn thay đổi liên tục:
-Vậy đại nhân có gì chỉ bảo? Lẽ nào muốn ra chuyển sang làm môn hạ cho địa nhân?
Chu Văn Tân nói:
-Ta cũng muốn có một thuộc hạ như ngươi, chuyện ngươi làm ở huyện Khánh Dương ta đã nghe nói rồi, nhưng trực tiếp để ta phong thêm một huyện uý, thì còn phải đợi một thời gian nữa.
Lý Thanh Sơn nhớ lại vị tri phủ đại nhân, Diệp Đại Xuyên, tính toán thời gian, bọn họ chắc sẽ đến nơi trong ngày hôm nay.
-Có điều, ngươi đã gia nhập Ưng Lang vệ, thì không thể tuỳ tiện xin ra.
Lý Thanh Sơn nói:
-Vậy thì ta chỉ còn cách chạy trốn rồi?
Chu Văn Tân khẽ lắc đầu nói:
-Phản bội lại Ưng Lang vệ còn là một tội lớn hơn, đủ để phát lệnh truy nã! Thiên hạ rộng lớn, ngươi có thể chạy đi đâu, chẳng lẽ lại chạy vào thâm sơn cùng cốc, đi sống qua ngày cùng đám yêu quái.
Lý Thanh Sơn suy nghĩ, đây cũng không phải là vấn đề nan giải gì.

Chu Văn Tân nói:
-Hiện giờ nếu như muốn tránh bị Trác Trí Bá hãm hại, thì ngươi chỉ còn một nơi có thể đi.
Lý Thanh Sơn nói:
-Ở đâu?
-Bách Gia Kinh viện!
-Bách Gia Kinh viện ở đâu?
-Tất nhiên là ở phủ Thanh Hà!
-Bách Gia Kinh viện là nơi như thế nào?
-Là nơi để người bình thường tu luyện, cũng là nơi đặt nền móng của vương triều Đại hạ. Ta thân là Tri huyện, ngoài việc trấn thủ ở một phương, còn có trách nhiệm lựa chọn người tài cho đất nước, có thể tiến cử Luyện Khí sĩ có thiên phú đến Bách Gia Kinh viện học tập, cho dù là chức trách của Ưng Lang vệ cũng tạm thời có thể bỏ sang một bên, tất nhiên không cần lo lắng về Trác Trí Bá nữa. Không giấu gì ngươi, ta chính là xuất thân từ Bách Gia Kinh viện, đến nơi đó rồi, sẽ còn có ích cho việc tu luyện của ngươi hơn là ở Ưng Lang vệ.
Lý Thanh Sơn đáp:
-Không biết đại nhân vì lý do gì mà hậu ái như thế?
Chu Văn Tân nói:
-Thiên phú của ngươi tuy tầm thường, nhưng ta rất thích tính tình ngươi, không đành lòng nhìn ngươi bị huỷ hoại trong tay một kẻ nịnh thần. Một ngày kia, ngươi sẽ vẫn phải quay lại Ưng Lang vệ, sau khi ngươi về thành Gia Bình rồi, ta cũng không ngại tiếp tục hợp tác với ngươi.
Có người ghét bỏ tính cách của ngươi, tất cũng sẽ có người thích, khi phải chịu ác ý, cũng thu được thiện ý, việc này luôn rất công bằng.
Lý Thanh sơn suy nghĩ một lát, trả lời nói:
-Đa tạ ý tốt của đại nhân, một ngày nào đó nhất định ta sẽ đi đến đó xem xem, có điều không phải là bây giờ, vì ta vẫn còn có việc phải làm ở thành Gia Bình.
Hắn phỏng đoán Bách Gia Kinh viện có lẽ tương tự như một trường học, trường học của Luyện Khí sĩ, bồi dưỡng nhân tài cho vương triều Đại Hạ, có thể áp chế được sự phát triển của các môn phái khác. Nhưng nếu đã là trường học, nhất định không thể thiếu học phí, hơn nữa hành sự chắc chắn có rất nhiều bất tiện, ít nhất không thể dùng danh nghĩa chính đáng để ra ngoài đại khai sát giới.
Hắn hiện giờ cần máu thịt để giúp Tiểu An ngưng luyện thân thể, cũng cần trong những nhiệm vụ này, thu hoạch thêm Ngưng Khí hoàn để tu luyện, hai chuyện này bù cho nhau, vô cùng thích hợp làm ở thành Gia Bình. Quan trọng hơn là, hắn không hề sợ Trác Trí Bá, tuyệt đối không.
Chu Văn Tân nhíu mày nói:
-Xem ra ngươi không hiểu hết được sức mạnh của Luyện Khí sĩ tầng sáu.