Đại Thánh Truyện

Chương 127: Ma Niệm Tái Khởi






Ngưng Khí hoàn hòa vào cơ thể, một nửa dược lực trực tiếp bị chuyển hóa thành yêu khí, một nửa còn lại phải tiếp tục qua vòng chiết xuất của nhẫn Tu Di, cuối cùng còn lại cho hắn thực ra chỉ có một phần mười, tương đương với hắn ăn mười viên mới bằng người khác ăn một viên, vì thế mới phải ăn một lượng lớn như vậy.
Luyện Khí sĩ bình thường nếu muốn cũng có thể ba ngày mới ăn một viên, thậm chí một ngày ăn một viên, nhưng dược lực lại cực kỳ bị lãng phí, không có cách nào chuyển thành chân khí, lưu lại trong cơ thể ngược lại sẽ có hại.
Lý Thanh Sơn vừa không sợ lãng phí, cũng không sợ có hại, hắn chỉ là đột nhiên nghĩ, có phải mình quá keo kiệt với yêu đan rồi không?
Thời gian đầu là giai đoạn luyện khí gian nan nhất, hắn mới áp chế yêu đan, để luyện khí nhanh một chút, hiện giờ đã có nhiều Ngưng Khí hoàn như vậy, liệu có nên đổi cách nghĩ khác.
Nền tảng của hắn, vẫn là dựa trên con đường yêu ma, là ba loại thần thông Thanh Ngưu để lại cho hắn. Khi biết “Cửu Ngưu Nhị Hổ chi lực” không phải là “Cửu Ngưu Nhị Hổ chi lực” thật sự, hắn cũng liền tự đồng phân tách “Ngưu Ma Đại Lực quyền” cùng “Hổ Ma Luyện Cốt quyền” ra mà tính toán.
Đây mới là thứ Thanh Ngưu để lại cho hắn thực sự có ích, thông với con đường lên Cửu Thiên, nếu như chỉ dồn tâm trí vào luyện khí há chẳng phải là bỏ gốc lấy ngọn. Hắn lựa chọn trở về nhân gian, mục đích ban đầu chính là nhằm đoạt lấy tài nguyên không có trong rừng núi hoang dã.
Mà lúc này, tài nguyên đã trong tay hắn chính là chỗ Ngưng Khí hoàn này, đã đến lúc quay lại con đường ban đầu.
Hắn nghĩ thông chương này, trong lòng chấn động, suốt đêm dẫn theo Tiểu An, chảy nhảy trên những ngọn cây như đàn chim bay lượn, trong nháy mắt đã rời khỏi sở Ưng Lang vệ bay đến đỉnh một ngọn núi khác. Từ đây không nhìn thấy thành Gia Bình, dưới chân là vách núi cao trăm trượng, bên dưới là nước sông Thanh Hà chảy cuồn cuộn.

Khi hắn mới đến thành Gia Bình, đã nhìn thấy ngọn núi cao này chắn ngang dòng nước chảy, dòng chảy ở đây đặc biệt xiết, quanh năm suốt tháng, hình thành nên một hang động sâu trong vách núi, cực kỳ thích hợp để tu luyện.
Lý Thanh Sơn từ vách núi nhảy xuống lòng sông Thanh Hà, làm bắn lên cột sóng cao đến vài trượng, nước đen ngòm từ bốn phương tám hướng phun đến, nuốt trọn thân hình hắn, bên cạnh nổi lên từng bọt nước li ti. Tiểu An cũng đã nhảy xuống theo.
Hắn bơi một vòng trong làn nước, quả nhiên tìm được một hang động rất sâu, bên trong tối đen kịt, giống như miệng của một con dã thú đang há ra, hắn vui mừng lặn sâu xuống dưới, mãi đến chỗ sâu nhất trong hang động.
Lý Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, giải phóng yêu lực, hiện ra nguyên hình.
Hai con mắt đỏ rực như lửa, làn da ngăm đen cứng như sắt thép, răng nanh sắc bén như đao, hiện ra rõ ràng dưới làn nước sâu hút.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, đây mới thực sự là Lý Thanh Sơn.
Thân hình cao hai trượng hai thước, khiến dòng chảy gượng ép tách ra, nhưng lại không hề xuất hiện mạch ngầm, dòng chảy bị điều khiển quấn quanh thân hắn. Nước sâu có thể ngăn cách yêu khí rất tốt, hắn chỉ là đang điều khiển dòng chảy, cố gắng làm tốt hơn một chút.
Tiểu An thì yên lặng chờ đợi bên cạnh hắn, giúp việc tu luyện của Lý Thanh Sơn càng trở nên an toàn hơn.
Yêu khí tuy đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối, nhưng luồng chân khí thuần túy đến cực điểm giống như một dòng nước ngầm chảy cuồn cuộn dưới lòng sông Hoàng Hà, tuy mỏng manh yếu ớt, nhưng không hề đứt đoạn, cũng sẽ không bị yêu khí đồng hóa.
Lý Thanh Sơn đưa tay ra khua, dòng nước tách ra hai bên, sau đó lấy ra toàn bộ số Ngưng Khí hoàn, suy nghĩ một lát, lại để lại mười viên để sau này tu luyện dùng đến.
Sau đó hắn đem sáu mươi viên còn lại nhét tất vào cái miệng khổng lồ đỏ lòm như chậu máu, một hơi nuốt hết.
Không phải tu luyện “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” mà là “Ngưu Ma Đại Lực quyền”.
Dưới đáy sông đen kịt, xích phát loạn vũ, đạp đề, đính giác, vận bì, mỗi một động tác đều vô cùng thành thục. Đây chính là bước mở đầu cho con đường tu luyện thần thông của hắn, tất cả đều như đã thuộc lòng từ lâu.
Ngưng Khí hoàn hòa vào cơ thể, cộng thêm mấy chục viên thủy lôi cùng lúc phát nổ trong nước, tốc độ vận chuyển của luồng yêu khí như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn kia lập tức tăng lên gấp mười lần, đang gầm thét, đang rống giận, dường như muốn xé rách thân thể của hắn.
Tuy Ngưng Khí hoàn là đan dược bình ổn nhất, thích hợp nhất, nhưng ăn một lúc nhiều như vậy, hậu quả đối với Luyện Khí sĩ bình thường cũng sẽ có tính hủy diệt. Có điều giờ phút này, hắn không phải là Luyện Khí sĩ, mà là yêu ma, yêu ma ngưng tụ yêu đan.
-Trấn!
Lý Thanh Sơn khẽ quát một tiếng, như tiếng sấm từ dưới nước vọng lên.
Yêu đan trấn áp trở lại, mơ hồ có thể thấy, xung quanh yêu đan xuất hiện một hư ảnh linh quy, ngửa đầu phát ra tiếng gào rít câm lặng, bốn cái chân như bốn cây trụ, bơi vào dòng nước lũ của luồng yêu khí.

Luồng yêu khí gần như mất khống chế, trong chớp mắt bình phục trở lại, dòng chảy yêu khí trở nên phục tùng, dưới sự điều khiển của Lý Thanh Sơn dung nhập vào mỗi một ngóc ngách trong cơ thể.
Dược lực bị “Linh Quy Trấn Hải quyết” chuyển thành yêu khí, cũng bị “Ngưu Ma Đại Lực quyền” chuyển hóa thành sức mạnh cường đại. Trong lòng hắn vô cùng thoải mái, đúng rồi, đây mới thực sự là bản thân hắn.
Động tác của hắn vẫn không ngừng lại, trong cơ thể phát ra những âm thanh giống như tiếng sắt thép cọ sát vào nhau, từng thớ thịt cứng như sắt thép giống như bị nhồi đầy khí bành trướng kết nối với nhau, truyền ra những tiếng động tí tách.
Cơ thể hắn đang to lên từng chút một!
Hai trượng ba thước! Hai trượng bốn thước! Hai trượng năm thước!
Chỉ trong chốc lát, thân hình hắn đã tăng được ba thước, sức mạnh khủng khiếp cũng tràn đầy trong cơ thể, tùy tiện đánh ra một quyền, cản lại sức nước, giống như một quả đại bác phát nổ sâu trong lớp bùn, tạo ra một cái hố khổng lồ rộng đến mấy trượng.
Tuy chưa luyện thành tầng thứ hai của “Ngưu Ma Đại Lực quyền”, đạt tới Nhị Ngưu lực, nhưng sức mạnh rõ ràng đã tăng lên. Quả nhiên “Ngưu Ma Đại Lực quyền” đúng như đồn đại, Nhị Ngưu lực không phải là của hai con trâu bình thường, mà là sức mạnh của hai con ma ngưu.
Theo sự thay đổi của cơ thể, tâm ý hắn cũng âm thầm có sự biến hóa, bớt đi sự cẩn trọng của loài người, tăng thêm sự tự tin cuồng bạo của yêu ma.
Sức mạnh bậc này, có ai mà không thể giết được! Ngay cả là Trác Trí Bá cũng có thể nắm chắc phần thắng, chứ đừng nói là sợ một tên Triệu Lương Thanh kia, chi bằng nhân nửa đêm đến Vân Vũ lâu bóp chết gã, lấy thêm ít đơn dược về luyện công.
Lý Thanh Sơn vận khởi “Linh Quy Trấn Hải quyết” biến trở lại hình người, khôi phục sự bình tĩnh, nhưng ý nghĩ lúc nãy vẫn quanh quẩn trong đầu hắn, khiến hắn phải nghiêm túc suy tính được mất.
Lo lắng lớn nhất của hắn là sợ để lộ thân phận yêu ma, có điều sự chênh lệch giữa Luyện Khí tầng sáu với Luyện Khí tầng năm hắn cũng biết rõ, mà hóa thân yêu ma của hắn ít nhất cũng tương đương với thực lực Luyện Khí sĩ tầng sáu, thậm chí là tầng bảy, chỉ cần nắm chắc cơ hội, nói không chừng có thể một kích giết chết ngay tại chỗ, căn bản sẽ không gây ra sự chú ý gì.
Chỉ cần ra tay thật sạch sẽ, nói không chừng có thể khiến người ta tưởng rằng, Triệu Lương Thanh sợ tội bỏ chạy mất tích, chuyện sau này tuy khó tránh bị nghi ngờ, nhưng thực lực hiện nay của hắn mới là Luyện Khí tầng một, ai có thể nghĩ đến hắn sẽ giết được một Luyện Khí sĩ tầng năm đây?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đáng cược một phen, nếu như con bài cứ úp mãi không dùng cũng quá lãng phí, mà chỉ cần những người đã nhìn thấy con bài của hắn đều chết hết, thì đó sẽ vẫn là con bài chưa lật!
Lý Thanh Sơn nói suy nghĩ trong lòng cho Tiểu An. Tiểu An tất nhiên sẽ không phản đối, sau đó hai người liền ngoi lên mặt nước, cứ thế đi giết một tên Luyện Khí sĩ tầng năm, Triệu Lương Thanh.
Vừa là để loại bỏ một kẻ địch, cũng là nhằm đoạt lấy tài nguyên, nhanh chóng luyện thành tầng thứ hai của “Ngưu Ma Đại Lực quyền”.
Lý Thanh Sơn bơi ra khỏi hang động, men theo sông Thanh Hà, xuôi theo dòng nước, bơi về thành Gia Bình, lặng lẽ lên bờ ở một chỗ hẻo lánh, trên người hắn không dính lấy một giọt nước, nhanh chóng mất hút trong con ngõ nhỏ tối đen.
Trong những con hẻm đan xen rắc rối như mê cung, tòa lầu bảy tầng phía xa chính là chỉ dẫn rõ ràng nhất cho hắn.
Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, nhưng hắn lại chỉ đi lại trong bóng tối, khí tức trên người toàn bộ đều được thu lại, bất kể là yêu khí hay chân khí, hắn như một con hổ đi lại trong rừng rậm, bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động.

Khi hắn lướt qua một người đàn ông đi đường, người đàn ông kia thậm chí còn không phát hiện ra sự tồn tại của hắn, chỉ cảm nhận được một cơn gió nhẹ lướt qua, trong đêm hè nóng bức này, mang đến một chút cảm giác lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương. Người đàn ông kia rùng mình một cái, không phân biệt được đó là mùi vị của sát khí.
Lý Thanh Sơn dừng lại trong một con hẻm nhỏ gần Vân Vũ lâu, sau bức tường cao hai trượng là hậu viện của Vân Vũ lâu, hộ vệ đang tuần tra khắp trong ngoài, không giống như thanh lâu mà giống như thành lũy.
Điều này tất nhiên không làm khó được Lý Thanh Sơn, cái gọi là cao thủ võ lâm đã không còn được hắn coi ra gì, hắn nhảy qua bức tường, nấp trong bụi cây ở hoa viên. Sau đó hắn hơi ngẩng đầu lên, cái mũi từ từ hít vào một luồng không khí, thu thập tin tức từ mùi hương trong đó.
Mùi của Triệu Lương Thanh hắn không ghi nhớ rõ lắm, nhưng đối với mùi trên người của hoa khôi Phù Dung, hắn lại có ấn tượng cực sâu, đó chính là mùi của một loại hương liệu mê tình.
Để cường hóa khứu giác, hắn đã giải phóng một ít yêu khí, làn hơi màu đen nhanh chóng bao phủ lấy thân hắn, mái tóc mọc dài dị thường, trên trán gồ lên hai cục, thân hình cao thêm một thước, biến thành một tráng hán mình đồng da sắt.
Có điều, còn chưa đợi biến hoá hết thì hắn đã tìm thấy thứ mà mình cần, cũng không vội khôi phục hình người, liền lẻn vào bên trong lầu. Sự yên tĩnh của Vân Vũ lâu đêm nay, đã mang lại cho hắn không ít tiện lợi.
Nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện ra, mùi hương của Phù Dung không phải là từ bên trên truyền đến, mà là từ bên dưới. Hắn lẻn vào hầm, chỉ thấy mấy trăm vò rượu ngon bày bên trong, nhưng lại không thấy Phù Dung đâu, mùi hương vẫn còn ở bên dưới, không ngờ trong Vân Vũ lâu lại có địa cung nằm sâu trong lòng đất, khó trách hôm nay khi tìm kiếm, không thấy một cô gái nào bị bắt đến đây.
Men theo quỹ đạo mùi vị, hắn đến trước một vách tường, mùi hương bị gián đoạn ở đây. Lý Thanh Sơn dán tai lên vách tường, quả nhiên nghe được tiếng người nói chuyện cực nhỏ, địa cung chính là bên dưới, nhưng không tìm được cách mở cửa, lo lắng nếu trực tiếp xông vào sẽ đánh rắn động cỏ, hơn nữa sẽ để lại rất nhiều dấu vết.
Cuối cùng vẫn là Tiểu An cẩn thân, tìm được một vò rượu gắn chặt trên mặt đất, chính là cơ quan mở cửa, nhưng Lý Thanh Sơn cũng hiểu rõ, đây có lẽ không chỉ là vấn đề cẩn thận, mà còn cần sự hiểu biết về kết cấu kiến trúc, mới có thể nắm rõ được cách hoạt động của nó.
Khẽ xoay vò rượu, bức tường liền mở ra một cánh cửa, hai người vừa bước vào, bức tường lại lập tức đóng lại, phía trước mặt là một cầu thang kéo dài sâu xuống, Lý Thanh Sơn không hề do dự bước tiếp.
Tiếng rên rỉ không ngừng vang lên, hai thân hình liên tiếp va chạm kịch liệt, Triệu Lương Thanh hung hăng nói:
-Ta nhất định phải giết hắn!
Hai người đều không dùng Tịnh Tâm hoàn để song tu, mà là thông qua cách thức nguyên thuỷ nhất để giải phóng những áp lực bị đè nén trong lòng.
Triệu Lương Thanh vẻ mặt chán ghét, không muốn nhìn thêm Phù Dung lấy một cái. Ngày thường nếu không phải là vì luyện công, thì gã còn lâu mới muốn giao hoan với ả, gã hạ lệnh nói:
-Đem mấy đứa kia ra đây!