Đại Thánh Truyện

Chương 110: Dạ Tập Phản Sát





Vì thế hai người lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Lý Thanh Sơn. Nam tử không nói gì nhiều, giơ một xấp ngân phiếu vẫy vẫy trước mặt Lý Thanh Sơn:
-Cầm tiền rồi xuống dưới đi!
Lý Thanh Sơn lấy ngân phiếu vỗ vào tay nam tử:
-Các ngươi phải hỏi người khác chứ!
Nữ tử ngăn lại nam tử, mỉm cười nói:
-Ta là Tiền Dung Chỉ, đây là ca ca Tiền Dung Danh của ta.
Quản sự sợ hãi xen miệng:
-Chẳng lẽ hai vị là người của Tiền gia ở Cổ Phong thành?
Cổ Phong thành cũng là một tòa thành trì tương đối lớn. Gã là thương nhân chạy thuyền hành tẩu bốn phương nên cũng biết một hai về các đại gia tộc có thể nuôi dưỡng được Luyện Khí sĩ.
Tiền Dung Danh ngạo nghễ hừ một tiếng, Tiền Dung Chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục nói với Lý Thanh Sơn:
-Ta khuyên ngươi hãy nhận lấy đi, ca ca ta mà nổi giận là sẽ giết người đấy.

Nếu xuất thân đại gia tộc sẽ chú ý mặt mũi của đại gia tộc, không được mất phong độ, nàng ta càng ưa thích bất chiến mà thắng.
Lý Thanh Sơn ôm cánh tay rồi nói:
-Phải ư? Vậy ta muốn mở mang kiến thức một phen.
Lần thứ hai bị người lấn lướt, hắn nhẫn nhịn là cũng có hạn.
Tiền Dung Chỉ hơi đổi sắc mặt. Nàng ta xuất thân đại tộc, từ nhỏ đã có tư chất luyện khí, hơn nữa dung mạo xinh đẹp, có tiếng là đệ nhất mỹ nhân thành Cổ Phong, có thể gọi là thiên chi kiêu nữ. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nàng ta mở miệng thì không chuyện gì là không làm được, đặc biệt là đám đàn ông thối tha sẽ làm trâu làm ngựa cho nàng ta, nào có bị người từ chối. So với mặt ngoài hàm dưỡng mà nội tâm ngạo mạn, nàng còn mạnh hơn ca ca Tiền Dung Danh của mình rất nhiều, nàng lạnh lùng nói:
-Xem ra ngươi rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt.
-Ta bình sinh thích uống rượu, rượu mời hay rượu phạt đều có thể thử một lần!
Lý Thanh Sơn chăm chú nhìn khuôn mặt nàng ta, để xem sắc mặt vị tiểu thư đại gia này sẽ thay đổi như nào, hắn coi đó như một màn biểu diễn thật thần kỳ.
Tiền Dung Chỉ hít sâu một hơi rồi lùi ra sau một bước, thản nhiên nói:
-Một tên giang hồ mới luyện qua chút ngạnh công mà dám ra oai trước mặt Luyện Khí sĩ, đúng là không biết sống chết. Kẻ ngu xuẩn như vậy sống trên đời cũng là dư thừa, giết đi cũng không sao.
Tiền Dung Danh nhe răng cười rồi bước lên. Quản sự thở dài, đã chuẩn bị tinh thần nhặt xác cho người ta, chống đối Tiền gia quả thật là quá ngu ngốc.
-Tiền gia Cổ Phong thành gì cơ, rất giỏi sao?
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên. Mọi người quay đầu lại thì thấy một nam tử hơn ba mươi tuổi đi ra cửa phòng, dáng người y cao to, trên khuôn mặt đen treo một đôi mắt sáng như sao, y khinh miệt nhìn sang bên này.
-Ngươi là ai?
Tiền Dung Danh giận dữ tiến lên, lại Tiền Dung Chỉ giữ chặt. Nàng ta cảnh giác nhìn qua:
-Xin hỏi các hạ là ai? Có ý gì?
Lý Thanh Sơn nhận ra đây cũng là Luyện Khí sĩ, mà còn là cao thủ Luyện Khí tầng ba, khó trách lại không để mắt đến hai huynh muội Luyện Khí tầng hai này.
Nam nhân mặt đen cười nhạo nói:
-Chỉ bằng hai người các ngươi mà muốn làm Ưng Lang vệ sao? Còn xa lắm! Cần gì phải lãng phí thời gian chạy đi Gia Bình thành, mau xuống thuyền về nhà đi!
Lúc này Lý Thanh Sơn mới hiểu, thì ra kẻ này cũng không phải ra mặt vì mình, mà là danh ngạch Ưng Lang vệ có hạn, thấy mục đích của hai huynh muội Tiền Dung Danh nên đến đả kích đối thủ trước.

Tiền Dung Danh và Tiền Dung Chỉ nhìn nhau, tuy hai bên cách nhau một tầng thực lực nhưng hai người liên thủ lại chưa chắc đã không có cơ hội, nhưng như vậy lại phải dùng lá linh phù trân quý kia, mất đi cơ hội ở trận đấu Ưng Lang vệ.
-Chờ đấy!
Do dự một chút rồi để lại một câu, hai người vội vã bỏ đi, lại không quên hung tợn liếc Lý Thanh Sơn một cái.
Lý Thanh Sơn nói:
-Đa tạ đã giải vây, xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài?
-Tiểu tử, đừng tưởng có mấy đồng tiền là có thể ra oai, trên đời này có rất nhiều người ngươi không thể trêu vào, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng rời thuyền đi!
Nói xong, nam tử liền rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
Lý Thanh Sơn nhún nhún vai, đây là đãi ngộ của kẻ yếu mà.
Con thuyền từ từ khởi động, phá vỡ tầng tầng sóng bạc, xuôi dòng chạy nhanh tới Gia Bình thành.
Tầng trên cùng của thuyền rồng có tầm vài gian phòng, tất cả đều đóng chặt cửa. Chỉ có Lý Thanh Sơn đi tới đi lui trên boong tàu, thưởng thức phong cảnh bao la hai bên bờ, quăng chuyện vừa rồi sang một bên.
Đến đêm, Lý Thanh Sơn đang ngồi luyện công trong phòng. Hiện tại hắn có bốn loại công pháp: “Ngưu Ma Đại Lực quyền”, Hổ Ma Luyện Cốt quyền”, “Linh Quy Trấn Hải quyết” và “Tiên Thiên Luyện Khí quyết”, tất cả đều có chín tầng cảnh giới, hắn đều có tu vi tầng thứ nhất. Ba cái đầu đều thuộc thần thông yêu ma, càng tu đến sau càng khó, thời gian tiêu phí cũng tăng theo cấp số nhân.
Mà “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” vì phẩm chất thấp nhất, lại là công pháp của nhân loại này nên tốc độ tiến bộ nhanh hơn nhiều. Vì muốn lấy được đồ trong nhẫn Tu Di nên Lý Thanh Sơn cũng tập trung rất lớn tinh lực vào đó. Dựa vào khí lực cường đại của mình, tốc độ luyện tinh hóa khí của hắn cũng nhanh đến kinh người, mất vài ngày hắn đã cách cảnh giới tầng hai không xa.
Tiểu An thì không luyện công mà ngồi ở một góc sáng sủa đọc sách. Trong phòng bày hai giá sách, trên đặt rất nhiều những bộ sách dành cho lúc rảnh rỗi như thi từ ca phú, còn có một ít đạo tàng kinh Phật thông thường. Tiểu An đúng là đang nhìn một quyển kinh Phật.
Vị cao tăng chứng Bồ Tát kia tuy nhập ma đạo, “Chu Nhan Bạch Cốt đạo” cũng là thần thông ma đạo nhưng về bản chất thì vẫn do Phật pháp diễn tiến mà có, đương nhiên phải cẩn thận lĩnh ngộ. Huyết diễm trong hốc mắt nó chiếu sáng chữ viết trên sách, trông khá cổ quái. Đột nhiên, nó ngẩng đầu lên.
Lý Thanh Sơn cũng mở mắt nhìn về phía cửa phòng. Bọn họ đều cảm nhận được, một người dựa vào cảm giác với sinh linh hít thở, người kia thì dựa vào giác quan thứ sau mạnh như yêu ma.
Một bóng người lặng lẽ đi lên tầng cao nhất của thuyền rồng, đi đến trước cửa phòng Lý Thanh Sơn, mắt lộ ra sát khí.
Tiền Dung Danh quả thực tin tưởng rằng mình không phát ra chút tiếng vang, lộ chút hơi thở nào, đương nhiên không phải lo lắng Lý Thanh Sơn mà là đề phòng vị Luyện Khí sĩ ở phòng bên cạnh kia. Tối nay gã chỉ muốn làm thịt Lý Thanh Sơn, gã độc ác nghĩ, lần đầu gặp thì nên giết hắn đi cho rồi.
Về tên Luyện Khí sĩ ở phòng bên kia, gã cũng đã có kế hoạch. Đợi đến khi luận võ Ưng Lang vệ, gã nhất định ra đòn sát thủ dằn mặt y, hoặc là làm Ưng Lang vệ rồi đến báo thù cũng không muộn.
Mà phòng bên cạnh, tên nam nhân mặt đen kia cũng cảm ứng được, nhưng y không định ra tay. Trong mắt y, Lý Thanh Sơn chỉ là một tiểu nhân vật nhỏ bé không đáng kể, hơn nữa lại đi đối kháng Luyện Khí sĩ mà không nghe lời khuyến cáo của y, chết cũng đáng đời.
Y đang suy nghĩ xem có nên từ chuyện này làm chút gì đó, thừa dịp Tiền Dung Danh lẻ loi thì giết chết gã, trên người nhà Tiền gia Cổ Phong thành hẳn là có thứ tốt, sau đó lại tới giết chết Tiền Dung Chỉ kia, việc này càng dễ hơn. Y hơi nhếch khóe miệng, lặng lẽ đứng dậy.

Cửa phòng hé ra một khe hở nhỏ, Tiền Dung Danh chợt lỉnh vào. Nhìn Lý Thanh Sơn trên giường, gã giơ tay phải lên, điều động chân khí rồi một chưởng đánh xuống. Một tiếng bịch vang lên, Tiền Dung Danh mỉm cười đầy sáng khoái.
-Ngươi cười gì thế?
Lý Thanh Sơn bỗng mở mắt, hồng quang lóe lên trong mắt hắn.
Tiền Dung Danh hoảng hốt, cơ bắp cả người căng thẳng. Gã đang định liên tục công kích thì thân thể gã lại mềm hẳn xuống. Gã không thể tin nhìn ngực mình, một đoạn kiếm xuyên thấu trái tim gã.
Gã không thể tin được là mình bị đánh lén, đáng sợ hơn là đến lúc này rồi gã cũng không cảm giác được có người ở sau lưng mình, trừ phi kẻ đó không hô hấp, trái tim không đập mới không có chút hơi thở như thế. Sau đó gã gian nan quay người lại thì thấy được cảnh tượng cuối cùng, một bộ xương khô hừng hực lửa, Phần Thi Huyết Viêm lan tràn đến toàn thân gã, biến gã thành một phần của Huyết diễm.
Không phải là Tiền Dung Danh quá yếu hay sơ suất, mà là thực lực hiện tại của Tiểu An chí ít cũng phải Luyện Khí tầng ba tầng bốn, sức mạnh áp chế tuyệt đối mà lại là đánh lén, không một kích giết chết mới là lạ.
Lý Thanh Sơn khẽ than:
-Chẳng qua không hợp lời thôi, cần gì đến mức phải ra tay giết người? Là ngươi quá kiêu ngạo hay ta quá vô danh?
Ngày đó trên tửu lâu, Lý Thanh Sơn có thực lực giết gã nhưng lại không ra tay, không phải sợ phiền mà là hắn không thích lạm sát, một lời không hợp liền ra tay giết người, đó chỉ là thất phu mà thôi. Hắn nếu giết người thì phải giết có tình có lý. Nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ vậy, có khi ở trong mắt bọn họ, chúng sinh thật sự như kiến, muốn đạp thì đạp.
Tùy ý kiểm tra chiến lợi phẩm lại không có tìm được phù lục hay đan dược như đã nghĩ, hắn lại tìm được một cái túi gấm màu đen, trông có vẻ khá quen. Chiếc túi đó cũ rách không chịu nổi, ngay cả chỉ cũng đều lòi ra, một chiếc túi như thế được đeo trên người kẻ có tiền như Tiền Dung Danh, quả thật chẳng hòa hợp chút nào.
Lý Thanh Sơn nghĩ nghĩ rồi đem chút linh khí gầy còm trên người rót vào túi gấm, đột nhiên một không gian kỳ diệu mở ra trong ý thức hắn. Hắn dường như nhìn thấy một chiếc hộp hư cấu, bên trong bày đủ thứ.
Đương nhiên là không hề thiếu ngân phiếu, còn có vài cái bình nhỏ cùng một tờ linh phù. Hắn động ý nghĩ thì đồ vật bên trong liền xuất hiện trên tay hắn.
Lý Thanh Sơn mừng rỡ, thì ra đây cũng là Bách bảo nang trong truyền thuyết. Mấy ngày qua, hắn nghe xong không ít chuyện về Luyện Khí sĩ từ Nghiêm Tùng, biết được nhẫn Tu Di là thứ mà người tu hành hùng mạnh chân chính mới có, mà không gian bên trong cực kỳ rộng lớn, mà lớn đến mức nào thì mới chỉ nghe chứ chưa từng được thấy. Luyện Khí sĩ bình thường có một chiếc Bách bảo nang đã là hiếm có rồi.
Sở dĩ hắn thấy túi gấm này quen mắt là vì hắn từng thấy trên người Xích Ưng lĩnh Vương Phác Thực. Nhưng Bách bảo nang của Vương Phác Thực kia đẹp hơn cái này rất nhiều, như vậy chắc là không gian cũng sẽ lớn hơn không ít. Không cần nghĩ nhiều cũng biết thứ trên người Tiền Dung Dinh này là hàng thứ phẩm, thậm chí binh khí dài một chút cũng không để vào được.
Nhưng dù là Bách bảo nang thứ phẩm cũng đã rất hiếm có, ít nhất vị Luyện Khí sĩ tầng hai là Nghiêm Tùng kia cũng không có. Quả không hổ là với cái gọi là xuất thân gia tộc, đúng là có tiền.
Lý Thanh Sơn xem những thứ trong Bách bảo nang kia, mấy bình kia có một bình thuốc chữa thương, ba bình Ngưng Khí đan, không phải là đan dược hỗn tạp do người giang hồ tầm thường chế ra, mà là linh đan chân chính. Đương nhiên, so sánh với loại linh đan mà Huyền Nguyệt cho hắn ăn kia quả đúng là một trời một vực, nhưng cũng rất được, đan được cho Luyện Khí sĩ đúng là thứ Lý Thanh Sơn cần nhất.