Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 56: Phiên ngoại 05 (thượng)




Chương 56: Phiên ngoại 05 (thượng)
Edit: April
Studio của Lục Trầm gần đây tuyển thêm được nhiều người mới có tiềm năng, ông chủ vui đến phát điên, chẳng những tăng thêm phúc lợi cho mọi người trong studio, còn đặc biệt cho mọi người được nghỉ một ngày và tổ chức party.
Ngây ngẩn nhìn vào ánh đèn neon đầy màu sắc bên ngoài, Lục Trầm gần như quên mất lần cuối đi chơi đêm là từ khi nào.
Tôn tiên sinh nhìn bàn tay đang siết chặt cái quần của cậu: "Không muốn đi cũng được." Hắn nhìn tình hình giao thông xung quanh, "Đúng lúc tôi cũng đang muốn đưa em đi ăn?"
"Có thật không?" Lục Trầm bỗng dưng xoay người, đôi mắt mèo long lanh chăm chú nhìn Tôn tiên sinh, giống như con mèo nhỏ đang bị hấp bởi những con cá đang bơi, đáng yêu muốn chết.
Nhưng chưa đầy nửa phút, chính cậu lại thở dài trước, ngả đầu vào ghế phó rồi ngẩng đầu nhắm mắt: "Thôi, lần sau rồi đi ăn, BOSS vất vả lắm mới tụ họp được mọi người." Cậu thuộc kiểu designer làm tại nhà, nếu lần họp mặt này mà không đi, vậy thì quá là tự cao tự đại rồi.
Tiếp xúc nhiều hơn với người khác cũng có chỗ tốt, vả lại những người làm việc trong studio đều rất tốt, Tôn tiên sinh đưa tay xoa đầu cậu: "Không sao đâu, chỉ ăn một bữa cơm, một hồi rồi sẽ kết thúc, buổi tối tôi tới đón em."
Lục Trầm lắc đầu, cắn răng tự cổ vũ nói: "Không sao đâu, em không có sao đâu!"
Tôn tiên sinh cười khẽ ra tiếng, vỗ lên bàn tay đang đặt trên đùi của mình: "Vậy em buông lỏng một chút, nắm chặt quần tôi như vậy làm sao đạp thắng xe được."
Lục Trầm sửng sốt, theo phản xạ lập tức rụt tay lại, mắc cở đỏ cả mặt, làm bộ nghe không hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối cùng cũng tới nơi, Tôn tiên sinh giúp cậu tháo đai an toàn, rồi hôn nhẹ lên trên gò má của cậu: "Đi đi, nhớ mang theo điện thoại, có chuyện gì thì gọi điện."
Lục Trầm sờ vào túi quần, xác định đã mang theo di động, đúng lúc khuôn mặt thoáng qua vẻ đau khổ than phiền: "A, em tối qua quên sạc điện thoại rồi!" Cậu vẫn luôn ở trong nhà, chỉ cần bảo đảm di động không tắt nguồn là tốt rồi, hoàn toàn đã quên mất hôm nay phải ra ngoài!
Tôn tiên sinh chu đáo giúp cậu mở cửa xe: "Lúc sáng tôi sạc rồi, đã full, không được uống rượu, uống chút nước trái cây, nếu có sữa chua hay thức uống có sữa chua thì uống, nghe rõ không."
"Loại tiệc này làm sao có sữa chua." Lục Trầm ôm đầu hắn, cọ qua chóp mũi của hắn, "Em đi đây."
Tôn tiên sinh túm chặt lấy cánh tay cậu: "Buổi tối đừng ăn quá nhiều, nếu không lúc về sẽ đau bụng."
Loại chuyện này cũng cần phải dặn dò sao, Lục Trầm 囧: "Em biết rồi, cũng đâu còn là con nít."
Tôn tiên sinh ý vị thâm trường chỉ vào mình: "Rất nhiều tuổi." Lại chỉ chỉ cậu, "Mới hơn hai mươi."
Lục Trầm: "......" Người này sao lại đáng ghét như vậy.
Cậu hất mặt không thèm nói lời từ biệt, liền trực tiếp xuống xe.
Còn chưa kịp đóng cửa xe, bả vai đã bị vỗ một cái.
Lục Trầm quay mặt lại lộ vẻ kinh ngạc: "Tiểu Bạch?"
Tiểu Bạch tên đầy đủ là Bạch Cần, là một trong số các nhân tài mà ông chủ mới tuyển được. Là học đệ của Lục Trầm, cũng là người do Lục Trầm giới thiệu vào studio.
Tiểu Bạch nhìn thoáng qua cửa xe đang mở, bởi vì ánh sáng quá mờ nên chỉ thấy đại khái là một người đàn ông mặc tây trang màu đen.
Y nhiệt tình tiến lên kéo cánh tay Lục Trầm: "Học trưởng, đã lâu không gặp."
Lục Trầm xoay người về phía bên trong xe vẫy tay, rồi đùng một tiếng đóng cửa xe lại, có chút sợ người lạ rụt đầu ngượng ngùng cười: "À, tôi thường ít khi ra khỏi nhà."
Tiểu bạch cười hắc hắc, cực kỳ giống con chó lông dài được nuôi ở nhà bên cạnh, bộ dáng ngốc nghếch ngây ngô nhìn qua liền khiến người ta muốn gần gũi.
Cũng chính vì nguyên nhân này, mà tiểu Bạch là một trong số các bạn bè ít ỏi của Lục Trầm sau khi tốt nghiệp vẫn còn liên lạc.
Chú chó lông dài níu lấy cánh tay của Lục Trầm: "Thật đúng lúc, học trưởng, hôm nay cuối cùng cũng gặp được, em còn rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo anh đó."
Lục Trầm sửng sốt, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng: "Thỉnh giáo cái gì chứ, tôi cũng không phải......" Lời cậu còn chưa nói xong, cả người đã bị kéo đi.
Tiểu bạch xít lại gần ôm lấy vai của cậu: "Sao lại không được thỉnh giáo, học trưởng, anh không biết đó chứ, anh chính là nhân vật phong vân trong trường của chúng ta, anh giành được rất nhiều giải thưởng, cấp trường cũng rất nhiều, anh tại sao lại khiêm tốn như vậy, thảo nào thầy Phùng lúc nào cũng khen ngợi anh, còn nói chúng em phải học tập theo gương của anh thật tốt, lần trước em nói với thầy là đang làm việc trong studio của anh, thầy dặn là em phải tìm anh nói chuyện nhiều một chút, nói không chừng còn được truyền thêm nhiều cảm hứng."
Lục Trầm bị y khen đến bay bổng, thiếu chút nữa quên mất mình họ gì.
Liên tục xua tay, gãi đầu: "Không có đâu, thầy ấy đề cao tôi quá, kỹ năng của tôi đều là do thầy dạy mà."
Hai người chuyện trò vui vẻ rời đi, hoàn toàn không chú ý tới cửa kiếng xe phía sau bỗng nhiên hạ xuống, một khuôn mặt lãnh khốc cơ hồ muốn kết đá, nhìn theo hướng hai người kề vai sát cánh dần dần đi xa, ngón trỏ cong lên khe khẽ gõ lên tay lái.
Tiểu ngu ngốc sao lại chiêu phong dẫn điệp nữa rồi.
Tôn tiên sinh hít sâu một hơi, thật đau đầu.
Lần này phải nói rõ ràng cho tiểu ngu ngốc biết, loại này vừa nhìn là biết ngay đang có ý đồ muốn tiếp cận em ấy, mỗi lần mình không ở bên cạnh em ấy lại cảm thấy không yên tâm.
Mọi người trong studio chơi rất vui vẻ, có bọn họ điều tiết bầu không khí, khiến cho trạch nam như Lục Trầm, cũng cảm thấy bữa cơm này cả khách lẫn chủ đều vui, cũng quên mất lời dặn dò của Tôn tiên sinh, uống không ít rượu vang.
Quan trọng nhất chính là —— hôm nay đặc biệt rất vui.
Có đàn em, còn là đàn em đặc biệt sùng bái mình!!
Sau khi kết thúc bữa tiệc, ông chủ cũng uống không ít, vẫn còn bia rượu trắng rượu vang được trộn lẫn.
Ông chủ mơ mơ màng màng thu xếp ổn thỏa tất cả mọi người rồi sau đó nhìn Lục Trầm ợ một tiếng, bị mùi rượu dâng trào xông thẳng vào khuôn mặt dữ tợn của mình, cuối cùng chỉ ngón tay vào Lục Trầm, lúc chuẩn bị nói chuyện, tiểu Bạch vốn đang một bên cười đùa giúp những người khác gọi xe bỗng nhiên lại gần.
"Ông chủ, học trưởng giao cho tôi đi, tôi bảo đảm sẽ đưa anh ấy về nhà an toàn."
Ông chủ lớn tiếng hỏi: "Cậu biết nhà cậu ta?"
Học đệ tiểu Bạch nhìn Lục Trầm uống đến đầu óc choáng váng, ôm cái ghế không chịu buông tay, vỗ ngực thề với trời: "Đương nhiên, lúc trước trò chuyện cùng học trưởng có nói qua."
Tiểu Bạch đúng thật là đàn em của Lục Trầm, vừa rồi nhìn điệu bộ nói nói cười cười giữa hai người xem ra quan hệ cũng không tệ, ông chủ say rượu quay một vòng tại chỗ, vung tay lên: "Được rồi, vậy giao cho cậu, trong nhà cậu ta có người, cậu đến nơi giao cho người nọ là được."
Dừng một chút, ông chủ xoay người bước chân lảo đảo quay lại, cố ý dặn dò thêm một câu: "Nhất định phải giao vào tay của người nọ, đó chính là Diêm Vương mặt lạnh, nếu tiểu Trầm nhà chúng ta mà xảy ra chuyện gì, toàn bộ studio cũng sẽ bị kéo theo, cậu ta chính là vật cát tường của chúng ta, là chi bảo trấn điểm! Nghe rõ không."
Ông chủ cố ý vỗ liên tục hai cái lên trên vai của y tỏ vẻ đây là tình huống đặc biệt. Học đệ tiểu Bạch bị ông chủ bụng phệ vỗ một cái lung lay thiếu chút nữa ngã xuống đất, sau khi ổn định thân hình sắc mặt trở nên mệt mỏi, nhìn bộ dạng say đến nói không nên lời của ông chủ, miệng giật giật đem câu hỏi là ai vậy nuốt xuống, rồi đỡ cánh tay Lục Trầm đi thẳng ra bên ngoài.
Lúc được đỡ ra ngoài đầu óc Lục Trầm đã không còn tỉnh táo, hoàn toàn không biết bản thân đang ở nơi nào, mềm nhũn dựa vào người bên cạnh, nhưng bị gió lạnh thổi, giật mình một cái đầu óc thanh tỉnh không ít, tay cậu bất giác mò vào túi quần của mình.
Học đệ tiểu Bạch sáp lại gần, ở bên tai cậu nhẹ giọng hỏi: "Học trưởng, anh đang tìm cái gì vậy?"
Mùi hương cùng cảm giác xa lạ khiến Lục Trầm có chút không thoải mái, cậu duỗi tay đẩy vật thể bên cạnh, đẩy không ra, theo bản năng trả lời nói: "Tìm di động, để...... Gọi điện thoại."
Bạch Cần đè tay cậu lại: "Gọi điện cho ai."
Lục Trầm muốn rút tay về, nhưng phát hiện sức lực của đối phương rất lớn, lập tức nghiêm mặt, ra sức giãy dụa chính mình đứng lên: "Là SEI [1] nha, đừng đụng vào tôi." Cậu giùng giằng đánh rớt cánh tay quan tâm đưa lên của học đệ tiểu Bạch, quay qua quay lại hoàn toàn không chịu phối hợp.
[1] - Chả hiểu muốn nói gì, Search google không ra.
Chả cần biết là học đệ hay học trưởng, Lục Trầm khi uống say trừ ngài Đại Thánh ra, ai cũng không nhận.
Trước cửa tiệm cơm, học đệ tiểu Bạch không thể sử dụng thủ đoạn cưỡng chế đối với người đang say khướt, chột dạ đối diện với ánh mắt đang tập trung từ bốn phía, đành phải một tay túm chặt cánh tay cậu, một tay ổn định thân hình cậu, nói với cậu vài lời để dời đi sự chú ý của cậu: "Anh vừa rồi còn chưa nói là phải gọi điện cho ai."
Lục Trầm cười hắc hắc: "Chồng tôi."
Lông mày học đệ tiểu Bạch nhảy dựng: "Học trưởng, chồng...... của anh?"
Cả trái đất đều rung chuyển, Lục Trầm có chút đứng không vững, cậu run hai cái, gật đầu thật mạnh: "Ừa, chồng tôi, anh ấy muốn đón tôi, kêu tôi gọi điện cho anh ấy, ai nha, điện thoại của tôi đâu." Cậu sờ lên túi áo rồi sờ túi quần để tìm di động, moi nửa ngày không được liền xụ mặt, đôi mắt to long lanh ngày thường gần như muốn rơi lệ, hàng lông mi cong vút cứ chớp chớp, cực kỳ giống con bướm đang đập cánh giữa bầu trời đêm trong bản thiết kế lần trước của Bạch Cần, "Không thấy, sao lại không thấy."
Bạch Cần nuốt một ngụm nước miếng, đè bàn tay cậu lại giọng nói có chút run rẩy: "Học trưởng, anh thích đàn ông sao?"
Lục Trầm sửng sốt, hì hì cười: "Đúng ó, chồng tôi đương nhiên là đàn ông rồi." Ngài Đại Thánh là đàn ông!
Bạch Cần nắm lấy bàn tay đang lộn xộn của Lục Trầm, cuối cùng đem người cố định trong ngực mình, nhẹ giọng gợi mở nói: "Học trưởng rất thích người kia sao?"
Lục Trầm dừng một chút, ngữ khí hạ xuống: "Rất thích."
Ánh mắt Bạch Cần sáng lên: "Người kia đâu, anh ta có thích học trưởng không?"
"Chắc là, chắc là cũng thích." Lục Trầm gãi gãi cằm, giọng nói vô cùng không xác định, cậu lôi tay áo của Bạch Cần, "Chồng nói tôi ngốc, lúc thích lúc không, kỳ thật tôi không có ngốc, chỉ là, chỉ là không thông minh bằng anh ấy thôi."
Vừa nhắc tới Tôn tiên sinh, đầu óc vốn thanh tỉnh của Lục Trầm lại trở nên hỗn loạn, trước mắt tựa hồ đang xuất hiện ảo ảnh của Tôn tiên sinh.
Cậu duỗi tay bắt lấy, trực tiếp chộp được một cái cánh tay, ngẩng mặt cười hề hề trông rất ngốc.
Bạch Cần nhẹ giọng hỏi: "Là ghét bỏ học trưởng sao?"
"Không, không phải vậy, anh ấy chỉ nói đùa mà thôi, hơn nữa, tôi vốn dĩ cũng ngốc, chắc không theo kịp anh ấy đâu." Lục Trầm cố gắng đứng thẳng, nhưng vì chân mềm nên không sao đứng thẳng được.
Thế nhưng dù có ngã vẫn đuổi theo, người kia có tài đức gì chứ.
Thanh âm của Bạch Cần đột nhiên tăng lớn: "Loại chuyện liên quan đến công kích cơ thể như vậy làm sao đem ra nói đùa được chứ, học trưởng tuy rằng ngốc nghếch, nhưng không hề đần độn, tôi rất sùng bái học trưởng."
"?" Nghe không hiểu y đang nói gì, đầu Lục Trầm choáng váng, cậu cười hắc hắc lễ phép nói: "Cảm, cảm ơn cậu, còn, từ trước đến nay chưa có ai khen tôi nhiều như vậy, thật sự rất thỏa mãn trái tim hư vinh, nhưng mà chắc cậu hiểu lầm rồi, không phải công kích cơ thể, anh ấy chỉ thích trêu chọc tôi thôi."
Bạch Cần nghi hoặc: "Học trưởng đạt được nhiều giải thưởng như vậy, sao lại không có ai khen ngợi anh?"
"Vì tôi, là trạch." Lục Trầm mệt mỏi, rất muốn về nhà, dùng sức moi lấy di động trong túi quần, trên mặt thêm vài phần không kiên nhẫn, "Tôi muốn, muốn về trước, cậu, cậu, là tiểu Bạch phải không, cậu cũng đi nhanh đi, lát nữa sẽ có người tới đón tôi, cậu cứ yên tâm, trên đường, nhớ cẩn thận."
Cậu vẫy tay lung tung, còn chưa kịp thu tay về để bấm điện thoại, Bạch Cần đã nắm lấy cổ tay của cậu, vội vàng nói: "Học trưởng, nếu anh ta đã không hiểu anh, vậy anh rời khỏi anh ta đi."