Chương 46: Là ai
Edit: April
Sau khi xác định quan hệ, dọc theo đường đi Lục Trầm càng thêm dính chặc vào Tôn Ngộ Không, bất kể đối phương làm gì cậu cũng giống như cái đuôi nhỏ đi theo.
Tôn Ngộ Không tìm thức ăn, vừa quay đầu phía sau liền thấy một đôi mắt to long lanh, Tôn Ngộ Không lấy nước, Lục Trầm kế bên chạy còn nhanh hơn so với hắn, Tôn Ngộ Không thăm dò đường xá —— hắn tóm lấy Lục Trầm cái người đang xông về phía trước: "Không được, đợi chung một chỗ với sư phụ ."
Đường Tăng ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn tụng kinh, tranh thủ mở mắt ra nhìn: "Tiểu Trầm, chớ quấy rối."
Lục Trầm bĩu môi không tình nguyện đi về phía Đường Tăng, trong miệng còn khe khẽ lầu bầu: "Không có quấy rối, mang ta đi theo nói không chừng còn có thể biết được lai lịch của yêu quái."
Đường Tăng lôi cậu tựa vào tảng đá, giọng nói càng thêm cưng chìu ôn nhu: "Được rồi, đối với phép thuật của ngươi ta vẫn không an tâm, cứ đợi ở chỗ này đi."
Lục Trầm dẩu miệng, đứng ở phía dưới tảng đá nhổ rễ cỏ: "Phép thuật ngài Đại Thánh cao như vậy, mang theo ta cũng có sao đâu."
Đường Tăng còn đang tính khuyên nhủ, Tôn Ngộ Không đã vẫy vẫy tay: "Đến đây đi."
Lục Trầm quay qua quay lại, khu này ngoài trừ Đường Tăng thì chỉ còn mình, ngón trỏ cong lại chỉ về bản thân: "Ta?"
Thanh âm Tôn Ngộ Không nhàn nhạt: "Không đi cũng được."
Lục Trầm lập tức nhảy cỡn lên đuổi theo: "Thật sao?"
Tôn Ngộ Không xoay người rời đi: "Không theo kịp thì có bị yêu quái ăn ta cũng mặc kệ."
"Còn lâu nhá, ta có Cân Đẩu Vân, lộn nhào một cái liền bay được 10 vạn 8 ngàn dặm, ta không thèm đánh, ta chạy." Lục Trầm tỏ vẻ đắc ý.
Tôn Ngộ Không cũng không cùng cậu tranh cãi, chỉ thản nhiên đi ở phía trước, thỉnh thoảng cúi đầu phản bác một câu.
Đường Tăng nhìn hai người càng lúc càng xa, nhưng cái bóng lại càng lúc càng hoà vào nhau, niệm câu a-di-đà phật, nhắm mắt tiếp tục tụng kinh.
"Thích ở bên cạnh ta sao?"
Lục Trầm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt vô cảm của hắn, gật đầu: "Ừ, cho dù ở dưới Ngũ Chỉ Sơn đợi thêm năm trăm năm nữa ta cũng nguyện ý."
Tôn Ngộ Không bỗng nhiên bật cười: "Vậy ta không cần."
Lục Trầm lập tức nhận ra mình đã nói sai, liền vội vàng lắc đầu: "Nha, ý ta không phải như vậy." Ấp a ấp úng nửa ngày ngược lại cũng không nhớ được mình nên nói gì, đành phải ôm eo hắn, ngẹo đầu tựa vào người hắn, "Dù cho ngươi ở bất cứ chỗ nào ta cũng sẽ vui vẻ ở cạnh bên ngươi."
Cảm nhận được sự ấm áp sau đầu, Lục Trầm tức giận, nhưng cũng không kháng cự cho hắn tùy ý sờ: "Lại sờ đầu, sớm muộn gì cũng hói, ngươi mà dám bỏ ta vì ta xấu xí, ta liền, ta liền, " cậu cắn răng nghiến lợi nửa ngày, cuối cùng thẳng thừng đe dọa, "Ta liền đi khắp nơi bôi xấu danh tiếng của ngươi."
Tôn Ngộ Không bậc cười, cùng cậu đùa giỡn càng thêm hứng thú, nhìn phía xa xa thấy một cái thác nước không lớn cũng không nhỏ, giơ tay chỉ: "Ngươi nhìn kìa..."
Lập tức quên đi sự tàn bạo vừa rồi, Lục Trầm ngạc nhiên, đi về phía trước hai bước bị Tôn Ngộ Không kéo lại, quay đầu nhìn hắn gọi: "Oa, thật là đẹp, thác nước này, ngươi nhìn nè ngươi nhìn nè..." Cậu hưng phấn chỉ vào giữa không trung, kéo tay áo Tôn Ngộ Không, "Có thể nhìn thấy cầu vồng!"
Tôn Ngộ Không hơi có vẻ khinh thường: "Ngươi trước kia chưa từng thấy qua cầu vồng sao?"
Cảm thụ giọt nước lạnh như băng bắn ở trên người mát rượi, Lục Trầm tránh ra khỏi tay Tôn Ngộ Không, muốn xít lại gần để nhìn thuận tiện nghịch nước: "Không phải, ta đã thấy cầu vồng rồi, chẳng qua là loại xuất hiện sau cơn mưa, là cầu vòng nhỏ, ta chưa từng thấy qua loại ở thác nước, càng đừng nói đến việc có nhiều cầu vồng đồng thời xuất hiện, thật là đẹp."
Cậu đứng ở giữa hai tảng đá, tay vẩy nước: "Ở phụ cận nơi ta sống không có nhiều sông ngòi, càng đừng nói chi đến các con sông lớn hay thác nước, hơn nữa với tình trạng của ta thì người nhà cũng không an tâm cho đi chơi xa."
Tôn Ngộ Không ở phía sau che chở cậu, đề phòng cậu đạp lên trên đá rêu xanh trơn trợt rồi té xuống: "Chờ khi thỉnh kinh xong ta sẽ mang ngươi về Hoa Quả Sơn, thác nước bên đó so với nơi này hùng vĩ hơn nhiều."
Lục Trầm tức thì kích động: "Được."
Quay đầu lại nghĩ tới việc trở về nhà, tức thì nản lòng, đứng lên trên đầu ngón tay vẫn còn nước rơi xuống, lui trở về bên người Tôn Ngộ Không muốn nói lại thôi.
Tôn Ngộ Không: "Thế nào? Không muốn đến Hoa Quả Sơn? Bên kia có rất nhiều hầu tử, ta nghĩ ngươi cùng bọn nó chắc hẳn sẽ rất hợp nhau." Cũng đều ngốc, đều rất khả ái.
Lục Trầm trừng hắn: "Không phải, rất muốn đi có được chưa."
Tôn Ngộ Không mỉm cười véo mặt của cậu, thịt trên mặt cơ hồ có thể kéo được rất xa: "Lại sao vậy? Cũng không bắt ngươi tự mình cưỡi mây, mặt mày ủ dột cái gì, so với hòa thượng càng giống hòa thượng hơn."
Lục Trầm bĩu môi, ôm eo ngài Đại Thánh, xoa xoa cái mặt bị véo có chút đau, mập mờ không rõ nói: "Ngài Đại Thánh, ta muốn về nhà, muốn nói một tiếng với cha mẹ của ta, sau đó sẽ ở lại Hoa Quả Sơn bồi ngươi."
Ngón tay Tôn Ngộ Không sờ sau đầu cậu ngừng một lát: "Không nhớ nhà sao?"
Giọng nói Lục Trầm buồn rầu: "Nhớ, nhưng vừa nghĩ tới sau này không thể thấy ngài Đại Thánh nữa, trong lòng liền buồn rầu, so với nhớ nhà càng khó chịu hơn, ta thật bất hiếu."
Tôn Ngộ Không vui vẻ: "Vậy làm sao bây giờ?"
Lục Trầm bấm vào khối cơ bắp của hắn: "Đều tại ngươi hại ta thành ra như vậy, cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm."
Tôn Ngộ Không véo sau cổ cậu, giống như đang chơi đùa với con mèo: "Yêu quái còn có thể xé nát hư không đem ngươi tới đây, chẳng lẽ ta không thể xé nát hư không cùng đến thế giới của ngươi để bồi ngươi mấy chục năm ngắn ngủi?"
Lục Trầm kinh ngạc từ trong ngực hắn đi ra, không thể tin nắm lấy tay hắn: "Có thật không, thật sự có thể sao?"
Tôn Ngộ Không mỉm cười đầy kiêu ngạo tự tin, so với cầu vồng giữa không trung còn chói mắt mê người hơn: "Tại sao lại không thể, ngươi đang hoài nghi năng lực của ta sao?"
Lục Trầm lắc đầu liên tục, tự hào giơ ngón tay cái lên cao: "Không có, ngài Đại Thánh ở trong lòng ta không có gì là không thể làm."
Tôn Ngộ Không nhìn nụ cười ngây ngô trên mặt cậu liền thấy buồn cười, ngón tay điểm trán cậu: "Chờ khi xong việc đến Tây thiên thỉnh kinh ta sẽ bắt tay chuẩn bị chuyện này, khoảng thời gian này vẫn tạm thời ở lại đây đi." Mặc dù phần lớn thời gian đều ngủ, nhưng cũng có thời điểm khi tỉnh lại liền vui vẻ kề cận bên mình, nếu quả thật trở về —— sợ rằng trước khi đến được Tây Thiên sẽ không thể gặp nhau được nữa.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cuộc sống của hắn đã không thể thiếu cái đuôi nhỏ này bên cạnh.
Bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn cô đơn tịch mịch ba trăm năm, cùng với việc đại náo thiên cung lúc trước tuy rằng tùy ý tiêu sái nhưng chung quy hơn ngàn năm vẫn cảm thấy thiếu sự ràng buộc, tựa như cuộc đời này đang chờ đợi một cái gì đó xuất hiện.
Có cái này, Tôn Ngộ Không mới cảm thấy sự tồn tại của mình thật sự có ý nghĩa.
Mù quáng cầu sinh, mặc ý ngông cuồng, tựa hồ tất cả tồn tại vì thiếu cái này. Bây giờ hắn cuối cùng cũng xuất hiện, người khiến cuộc đời của mình thực sự trọn vẹn.
Nếu như hắn chính là sự ràng buộc của mình, vậy mình nguyện ý tiếp nhận, thậm chí còn yêu sâu sắc cái sự ràng buộc này.
Tôn Ngộ Không ôm lấy cậu trên mặt đất bằng phẳng nhảy lên, vững vàng ổn định rơi bên ngoài thác nước, sau khi vẽ một cái vòng liền lóe lên ánh sáng màu trắng nhạt: "Đợi ở chỗ này đừng có đi đâu."
Lục Trầm bỉu môi nắm tay hắn lại.
Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ quay đầu: "Đừng làm rộn."
Lục Trầm cúi đầu, đáng thương chân nghiền mặt đất: "Không có muốn quấy rối, cái vòng có thể vẽ lớn hơn một chút không, nếu lỡ ngươi về trễ ta cũng không phải đứng đến mỏi chân."
Tôn Ngộ Không nhìn cái vòng an toàn chỉ có thể chứa được mỗi đôi chân của cậu: "Ta chỉ đi quan sát địa hình phía trước, sẽ không đi xa." Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn xóa đi cái vòng cũ, vẽ một cái vòng mới lớn có thể để cậu ngồi được, "Y phục dơ mất ngươi cũng đâu có biết khẩu quyết để làm sạch."
Lục Trầm cười thật tươi: "Có ngươi rồi mà."
Đầu ngón tay Tôn Ngộ Không đè lại cái trán của Lục Trầm đang kích động, không để cho cậu đến gần: "Được rồi, bất kể tình huống gì cũng không được ra ngoài, biết không?"
Lục Trầm chớp mắt mấy cái, cười nghịch ngợm: "Vậy nếu ngươi gọi ta thì sao? Cũng không ra luôn hả?"
Tôn Ngộ Không cùng cậu đùa giỡn: "Vậy thì trực tiếp ôm đi."
Lục Trầm đẩy cánh tay hắn: "Ngươi đi nhanh đi, để chúng ta còn về sớm, nếu không Đường Đường sẽ lo lắng."
Tôn Ngộ Không gật đầu, xoay người lập tức biến mất tại chỗ.
Lục Trầm vờn quanh một vòng, không cảm thấy có nguy hiểm gì, liền ngồi thẳng xuống đất.
Nhàm chán ngắm nghía cọng cỏ nhỏ trong tay, tiện thể lặng lẽ đoán xem ngài Đại Thánh đã đi được bao xa.
Ngay tại thời điểm cậu buồn ngủ xém tí không ngồi vững nữa, phía trước liền có âm thanh thu hút sự chú ý của cậu. Lục Trầm từ từ đứng lên, cảnh giác nhìn những nhánh cây đang đung đưa ở cách đó không xa.
"Không có việc gì, đi thôi." Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện, hù Lục Trầm thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.
Lục Trầm cẩn thận phủi chỗ bị bẩn: "Ngài Đại Thánh, ngươi hù ta làm gì."
Tôn Ngộ Không liếc nhìn cậu: "Có vậy cũng sợ, lá gan thật là nhỏ."
Lục Trầm luôn miệng đáp lại nói: "Dạ dạ dạ, ta nhát gan, sợ đến độ chân mềm nhũn, không cử động được."
Tôn Ngộ Không mỉm cười: "Sao vô dụng như vậy, được rồi, chúng ta đi về thôi."
Mắt thấy cậu ngồi thẳng luôn xuống đất, Tôn Ngộ Không hơi cau mày: "Lại làm sao."
Lục Trầm phồng má nũng nịu với hắn: "Đã nói là chân ta bị nhũn rồi, ngươi tới đỡ ta đi."
Tôn Ngộ Không đứng tại chỗ không động, thu liễm nụ cười trên mặt.
Lục Trầm tựa như hoàn toàn không phát hiện, xoa cổ chân của mình: "Ngươi để ta ở chỗ này chờ rất lâu, chân ta cũng tê hết rồi, ngươi không chịu đến đỡ ta dậy ư." Đôi mắt to chớp chớp, giống như con bướm vỗ cánh tung bay.
Tôn Ngộ Không hơi dừng lại, đi về phía trước hai bước, dừng ở trước mặt cậu, cư cao lâm hạ đưa tay ra: "Được chưa?"
Lục Trầm lắc đầu: "Không chịu, ta không đứng nổi nữa, ngươi thật không cân nhắc đến việc đỡ ta dậy sao?" Hàng mi xinh đẹp của cậu lay động, "Muốn được ôm, không muốn được đỡ dậy, ngươi cũng thật nhẫn tâm."
Đáy mắt Tôn Ngộ Không rõ ràng thoáng qua một tia không kiên nhẫn: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
Lục Trầm chớp mắt mấy cái: "Ta không muốn gì hết, ngươi trước kia sẽ đến ôm ta, trái lại hôm nay, sao lại nổi nóng như vậy."
Tôn Ngộ Không nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, duy trì tư thế đưa tay từ từ ngồi xuống, ngay tại lúc cánh tay sắp chạm đến Lục Trầm thì ngay lập tức, đầu bị đập một gậy.
Cơ thể Tôn Ngộ Không nhanh chóng nhuyễn đảo, Lục Trầm giật mình, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi vòng, cũng may trên tay vẫn đang nắm chặt cọng cỏ nhỏ cắm rễ trên đất.
Sau khi thấy bộ mặt nghiêm nghị của Tôn Ngộ Không, Lục Trầm liền gắt gao nhìn chằm chằm vào cái xác trên đất, xác định cái xác sẽ không vùng dậy, lướt qua cái xác từ trên không trung nhào thẳng vào trong lòng Tôn Ngộ Không, ôm chặt cổ Tôn Ngộ Không không chịu buông tay.
"Ta không sao hết, ta chưa có ra khỏi vòng, ta biết hắn không phải là ngươi, ta chẳng qua chỉ đang muốn kéo dài thời gian." Lục Trầm sau khi nói xong lập tức từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, trái tim trong lồng ngực đập bùm bùm, cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Cho dù biết yêu quái không thể xông vào cái vòng do ngài Đại Thánh vẽ, nhưng dù có tiếp xúc gần như vậy nhưng cậu vẫn không tìm ra được manh mối nào từ trên người yêu quái, rất khẩn trương, khẩn trương đến mức trái tim muốn nổ tung.
Tôn Ngộ Không vỗ vỗ vai cậu, tay đặt trên mông cậu trực tiếp nâng lên, đem người ôm lấy: "Đi về trước đã."
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Trầm: Ta chỉ là đứng lâu nên mệt, muốn nằm xuống mà thôi ~