Chương 23: Muốn đổi người
Edit: April
"Không được."
"Tại sao lại không được." Lục Trầm nhíu mày thẳng thừng bác bỏ Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nhíu chặt ấn đường, hồi lâu đáp: "Ta không cải trang thành nữ nhân được."
"Nhưng ngài có bảy mươi hai phép biến hoá, cái gì cũng biến được." Lục Trầm không quan tâm, với lại phương pháp đó là do chính ngươi trong nguyên tác đề ra.
Tuy nhiên cậu đã bỏ sót một điểm, Tôn Ngộ Không trong nguyên tác cùng Tôn Ngộ Không hiện tại tính cách hoàn toàn bất đồng, có thể nói là hai người khác nhau.
Tôn Ngộ Không yên lặng: "... Ta nói không được là không được."
Đường Tăng ở một bên cười trộm, nhìn dáng vẻ thất vọng của Lục Trầm, đi ra khuyên giải: "Được rồi được rồi, đừng nói nữa, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn."
"Không được."
Lần này Lục Trầm như đinh đóng cột cự tuyệt.
Đường Tăng nhếch môi cười, hắn gần đây nuôi tốt khiến cho khuôn mặt nhỏ bé càng thêm có thịt: "Tại sao, hay là vì muốn nhìn thấy Ngộ Không mặc nữ trang."
Cái thể loại biến hình hoàn toàn thành một người khác rồi mặc nữ trang có gì để nhìn, cũng không nhận ra được ngài Đại Thánh.
Cái cậu muốn là phương pháp thiết thực để bắt yêu quái kìa, cậu liếc Đường Tăng, ngài Đại Thánh không mặc, chẳng lẽ ngươi sẽ mặc sao?
Sau lưng Đường Tăng chợt lạnh, hai tay khẽ nâng tránh ánh mắt của cậu.
Lục Trầm khinh thường dời tầm mắt sang chỗ khác —— ngươi như vậy cho dù bản thân có hấp dẫn được Trư Bát Giới, ngươi cũng không đánh lại hắn!
Cậu vừa suy nghĩ vừa liếc nhìn Đường Tăng, tự mình tìm cách bào chữa: "Sao chứ, chúng ta không phải muốn đi Tây Thiên thỉnh kinh sao, nào có nhiều thời gian để trì hoãn như vậy, còn không mau giải quyết vấn đề rồi lên đường."
Chẳng qua lời nói này có chút chột dạ.
Đường Tăng sờ đầu cậu, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng: "Tiểu Trầm, ta đã nói dục tốc bất đạt, ta hy vọng song phương không ai bị thương."
Lục Trầm vẫn chưa hiểu, lầm bầm: "Tại sao lại bị thương, ngài Đại Thánh lợi hại như vậy."
Đường Tăng nắm cánh tay cậu mỉm cười: "Cũng bởi vì y lợi hại cho nên ta lại càng không an tâm, nếu hắn không phải yêu quái, chúng ta hiển nhiên không thể bắt, chỉ có thể mời, được rồi được rồi, mau dọn dẹp một chút rồi nghỉ ngơi đi."
Lục Trầm không cam lòng, dù bị Đường Tăng đẩy đi nhưng vẫn muốn quay lại đối mắt với Tôn Ngộ Không, dù bị trừng cũng phải quật cường nhìn lại.
Thế là, quật cường bị đẩy về phòng, quật cường bị xách lên giường, quật cường... Ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, quản sự mặt mày ủ dột đi vào, thời điểm thấy Lục Trầm đôi mắt sáng rực lên, nhưng dư quang lướt thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tôn Ngộ Không, lại ảm đạm thêm mấy phần.
Lục Trầm ăn bánh bao vui vẻ vô cùng, còn thuận tay gắp cho Đường Tăng miếng rau hẹ, toét miệng cười ngây ngô: "Đường Đường, cái này ăn rất ngon."
Đường Tăng giúp cậu lau sạch mỡ trên khóe miệng: "Ngươi nha, sao giống con nít quá vậy."
Lục Trầm sống hơn một thập kỷ trong đó một nửa thời gian là dùng để ngủ, cho dù có nói cậu là một đứa con nít thì cũng không sai.
Tôn Ngộ Không ánh mắt nhàn nhạt từ trên người cậu dời đi chỗ khác, tầm mắt lạnh nhạt quét qua quản sự đang nơm nớp lo sợ trước mặt, mắt thấy chân hắn càng ngày càng run, thản nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
Lục Trầm cũng y y nha nha hỏi: "Là chuyện thành thân sao?"
Quản sự sịu mặt, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đường Tăng, bùm một tiếng quỳ xuống: "Thánh tăng, xin hãy cứu tiểu thư nhà ta."
Lục Trầm sợ hết hồn, hốt hoảng đứng lên, nhìn Đường Tăng đi tới đỡ người đứng dậy, vỗ cái ngực nhỏ của mình: "Xảy ra chuyện gì, sao chưa nói gì hết đã quỳ xuống rồi."
Quản sự lau nước mắt, cũng không thấy giọt nước mắt nào, kéo giọng nói khàn khàn: "Thánh tăng, ngươi không biết, tên yêu quái kia, hắn mới vừa đưa ra yêu cầu khác."
"Hả?" Lục Trầm bánh bao cũng không ăn, cau mày cẩn thận nhớ lại tình tiết trong Tây Du Ký, dẩu môi, "Làm sao, nói trọng điểm, có yêu cầu gì?"
Quản sự có chút sợ Tôn Ngộ Không, ánh mắt không tự chủ rơi trên khuôn mặt lạnh như băng của hắn không dám mở miệng.
Lục Trầm nhịn cười lập tức tiến tới, cười hì hì lại gần khoác vai Tôn Ngộ Không, dè dặt nhìn hắn đề phòng mình bị đẩy ra: "Không sao đâu, ngươi đừng sợ Đại Thánh của chúng ta, hắn là người tốt, chỉ là dáng vẻ có chút hung dữ."
Tôn Ngộ Không sắc mặt nhất thời đen xuống: "Tay!"
Lục Trầm vươn móng vuốt ra nhìn, bạch bạch nộn nộn, nghe theo lời Bạch Cốt Tinh bảo dưỡng rất tốt, tiếp tục lầm bầm: "Làm sao, vẫn tốt mà."
Tôn Ngộ Không buộc tầm mắt của mình dời khỏi đôi tay bóng loáng dầu mỡ kia, lặng lẽ cách xa cậu một chút.
Đường Tăng lẳng lặng quan sát hai người tương tác, khóe miệng hơi cong lên, lần nữa nhìn về phía quản sự đang một mực lo lắng, tâm sự không yên: "Gặp phải khó khăn gì?"
Quản sự thiếu một chút nữa là oa oa khóc lên, dùng sức kéo tay áo Đường Tăng: "Thánh tăng, tên yêu quái kia, hắn muốn đổi người?"
Lục Trầm ngạc nhiên: "Như thế nào, nhà ngươi còn có nữ tử khác?"
Quản sự trên mặt khó xử.
Tôn Ngộ Không đôi mắt hơi trầm xuống, ngón trỏ cong lên gõ mặt bàn: "Ngươi không phải là nói hắn chứ?"
Lục Trầm theo tầm mắt của hắn nhìn sang, đưa tay chỉ vào chính mình: "Là ta?"
Quản sự lập tức ôm lấy đùi Đường Tăng, lần này thật sự gào khóc: "Tên yêu quái kia nói, chỉ cần đem vị công tử này giao cho hắn thì hắn sẽ bỏ qua cho tiểu thư nhà ta."
Lục Trầm vẫn còn trong trạng thái hoài nghi, lẳng lặng nhìn Tôn Ngộ Không: "Đại Thánh, ngài nói xem hắn muốn ta làm gì, ta lại là nam, cũng không thể thành thân."
Đôi mắt Tôn Ngộ Không quét qua người cậu, một cái chén sứ rơi xuống đất bể nát, lãnh đạm nói: "Da thịt non mịn, có thể là muốn ăn."
"Ngài gạt người." Tôn Ngộ Không hỉ nộ vô thường, Lục Trầm đã sớm quen, lúc này cũng không sợ, trên mặt vẫn treo nụ cười ngu ngốc, "Hắn sẽ không ăn thịt người đâu." Trư Bát Giới không sát sanh, hắn cũng không ngốc.
Tôn Ngộ Không: "Ngươi quen biết hắn?"
Lục Trầm kinh ngạc: "Không có? Ta hôm nay mới cùng ngài Đại Thánh gặp hắn lần đầu tiên."
Tôn Ngộ Không hừ lạnh: "Vậy sao ngươi lại hiểu hắn như vậy, tin tưởng hắn?"
Nha, đây không phải là ghen chứ. Lục Trầm vì thường xuyên ngủ gật nên thời gian tiếp xúc cùng bạn học cũng không nhiều, bản thân cũng rất nhạy cảm, dễ dàng đối với những người bên cạnh phát hiện được ai đang phát sinh dục vọng độc chiếm kỳ quái, tất nhiên cậu cảm thấy mình dầu gì cũng bồi bạn cùng Đại Thánh suốt mấy trăm năm khi bị đè ở Ngũ Chỉ Sơn, ngài Đại Thánh sinh ra loại ý nghĩ này cũng không kỳ quái.
Lập tức giơ tay biểu quyết: "Không có đâu, ta tín nhiệm nhất chính là ngài Đại Thánh." Cậu dẩu miệng, cùng với vẻ mặt cười ngây ngô vừa rồi hoàn toàn bất đồng, mặt đầy ghét bỏ, "Ta không phải chỉ vì thấy hắn là người mà Quan Âm Bồ tát điểm hóa hay sao."
Sắc mặt Tôn Ngộ Không hòa hoãn không ít: "Ngươi tu luyện không ra hồn như vậy yêu quái cũng chả muốn ăn, muốn tạo sát nghiệt cũng không được."
Lục Trầm: "... . ." Cảm giác đầu gối lại bị trúng tên.
Lục Trầm trề môi nghiêm mặt: "Nhưng ta quả thật không cần tu luyện."
Đường Tăng mượn cơ hội giáo huấn cậu: "Tiểu Trầm, là con người, trong cuộc sống phải biết tự lập tự cường thật tốt, ngươi thân là yêu quái, hiển nhiên lúc nào cũng cần tu luyện, đây là bổn phận của ngươi, như thế nào lại muốn từ bỏ?"
Lục Trầm tựa hồ trở lại cái thời được lão sư ân cần dạy bảo chỉ dạy học sinh có trách nhiệm chính là người học tập tốt trong lớp, trong con ngươi thoáng qua một tia hoài niệm quen thuộc, rúc vào bên người Đường Tăng, không muốn để hắn tiếp tục nhắc đến: "Được rồi được rồi, bây giờ cũng đang tu luyện mà."
Tôn Ngộ Không mắt lạnh nhìn cậu: "Chính là tốc độ quá chậm, một tháng trôi qua, biến hình còn chưa làm được."
Lục Trầm bỉu môi không nói, Đường Tăng mỉm cười đưa cho cậu một cái bánh bao lớn: "Tiểu Trầm rất có ngộ tính, chỉ là rất lười thôi."
Tôn Ngộ Không không chút lưu tình tiếp tục đâm chọt: "Không phải lười biếng, căn bản không có tâm tư tu luyện."
Lục Trầm nhận lấy bánh bao để bên miệng, che lại hơn nửa gương mặt liếc mắt, lặng lẽ làm mặt quỷ miệng há to cắn một miếng lớn.
Bởi vì cậu không biết lúc nào sẽ ngủ mất, cho nên một khi có đồ ăn cậu sẽ không tự chủ được mà ăn nhiều, để dự trữ năng lượng.
Đường Tăng thấy cậu ăn như hổ đói, lại ôn nhu nhẹ nhàng nói: "Ăn từ từ, vẫn còn nhiều, đừng vội đừng vội."
Quản sự vẻ mặt mông lung hồi lâu cũng không chen lọt một lời, nhìn ba người cuối cùng dừng lại vui đùa ầm ĩ, vội vàng lần nữa quỳ xuống: "Thánh tăng, cầu cứu mạng tiểu thư nhà ta."
Đường Tăng lần này tránh thoát được lễ nghi của hắn, cũng không trực tiếp đáp ứng: "Tiểu Trầm nhà ta tuy cũng là yêu quái, nhưng tu vi hắn còn thấp, cùng người thường không khác là bao nhiêu, ta nghĩ rằng chúng ta nên tìm biện pháp khác tốt hơn."
Quản sự khó xử: "Hắn nói nhất định phải là vị công tử này... ." Nói được một nửa đột nhiên giọng lại không phát ra được âm thanh, cả người giống như chợt có thứ đáng sợ đang nhìn chăm chú vậy, tim đập liên hồi.
Ngài Đại Thánh không muốn mặc đồ con gái, biện pháp đã nêu trước đó đành bác bỏ. Vậy nếu muốn thu phục được Trư Bát Giới ——
Lục Trầm đảo mắt một vòng, ba nhai hai nuốt nuốt xuống bánh bao trong miệng, thiếu chút nữa bị nghẹn không thở nổi, vội vàng rót một chén trà: "Đường Đường, ta đi giúp hắn có được không, để cho ta đi đi nha."