Đại Thần Manh Động

Chương 32: Người này có thuộc tính yêu nghiệt




“A a a a a ——”

Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thét khủng bố chói tai, Diệp Nhân Sênh sợ đến mức thiếu chút nữa là ném điện thoại đi.

“Tớ muốn kí tên, kí tên! Sênh a a a a kí tên a a a a a ——”

Diệp Nhân Sênh ngắt điện thoại, để Đại Hoa Sen kích động sung sướng, đợi cô ấy bình thường lại rồi hẵng nói chuyện sau.

Mặt trời mọc là cảnh múa hát, không cần đến hướng dẫn hành động với trợ lý, nhưng Mã Thiến Thiến lại hưng phấn kéo cô đến xem, Diệp Nhân Sênh bất đắc dĩ, chỉ đành phải mệt mỏi buồn ngủ đứng một bên, ngáp mấy cái liền.

Tối qua trông thấy tin nhắn đã muộn quá, nghĩ đến Lệnh Hồ chắc đã ngủ, cho nên cô cũng không gửi tin gì nữa. Diệp Nhân Sênh nhìn chằm chằm tin nhắn chỉ có mấy chữ trong điện thoại, cười rất vui sướng, hồn nhiên không phát hiện ra Mã Thành Thụ đã đứng ở sau lưung.

“Là bạn trai?” Mã Thành Thụ lắm chuyện hỏi.

Nhất thời Diệp Nhân Sênh đỏ mặt lên: “Thầy Mã… Không, không phải.”

Bộ dạng giấu đầu lòi đuôi của cô thật làm cho người ta không cách nào tin tưởng được, Mã Thành Thụ cười rộ lên: “Con gái lớn đúng là không thể giữ trong nhà, cũng giống Thiên Thiến mà thôi.”

Ai thèm cùng cái loại mê trai nhà ông giống nhau chứ!

Diệp Nhân Sênh lúc này mới biết, thì ra quay phim không phải quay lần lượt từng cảnh…

Sáng sớm này, có thể quay mấy cảnh mấy nam diễn viên diễn ở cảnh mặt trời mọc, ngay cả ở kết cục hồn phi phách tán cũng đã quay xong, hơn nữa bởi vì đến cuối tuần diễn viên nữ chính mới có thể đến đây, nên tuần này cần quay rất nhiều cảnh không có nữ chính, mà hình như Đường Dập bởi vì mới khỏi bệnh, nên chỉ nhận một bộ phim của đạo diễn Hồ này, nếu không thì bình thường, nhất định anh sẽ bận rộn đến nỗi “rồng thần thấy đầu không thấy đuôi”.

Mã Thiến Thiến làm fans bí mật, biết rõ cơ hội lần này khó có được, thế nên lúc ở Mã gia ban giả vờ đánh đấu một hồi, hết sức ngoan hiền đi theo sau Mã Thành Thụ bưng trà rót nước, Diệp Nhân Sênh thật không quen thuộc với binh khí, xem bọn họ giở trò ra hình ra dạng, không khỏi nhiệt huyết sôi trào nóng lòng muốn thử.

“Tiểu Diệp, con lại đây.”

Mã Thành Thụ đang gọi cô, Diệp Nhân Sênh vừa nghiêng đầu, liếc mắt một cái liền trông thấy Đường Dập đứng cách đó không xa, lúc này mới phát hiện ngoài trên TV, dường như đây là lần đầu tiên thấy bộ dạng ngoài đời của Đường Dập trong sinh hoạt, mái tóc màu nâu ngắn rối vò, áo sơ mi màu đen với quần bò tối màu, phác họa ra thân hình hoàn mỹ cao dài của anh.

Người như vậy, cho dù đứng trong biển người, mặc quần áo bình thường nhất, cũng sẽ vẫn chói lóa mắt.

Không biết cuộc sống của anh có giống như người bình thường hay không ——

Những ý nghĩ này dạo qua một vòng trong đầu cô, rồi sau đó bị tản đi. Bao nhiêu người muốn làm ngôi sao còn không kịp, tại sao có thể có người hâm mộ làm một người bình thường chứ… Cũng chỉ có cô mới có ý nghĩ kỳ quái như vậy.

“Thầy Mã.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhìn vẻ mặt gợn sóng không rõ của Mã Thiến Thiến.

“Con thử tới uy thủ Đường Dập xem, thật là,Thiến Thiến… động tác của Đường Dập còn đạt chuẩn hơn cả con!”

Uy thủ là ngôn ngữ trong nghề, ý là phối hợp huấn luyện một người, lấy những động tác giống nhua mà công kích, đối phương cũng lấy những tư thế giống nhau mà đỡ đòn, tiếp đó luyện thành thục công kích và đòn đỡ. Vẻ mặt của Mã Thiến Thiến như là làm mất một trăm nhân dân tệ: “Chẳng qua là lâu lắm rồi con không luyện thôi…”

Diệp Nhân Sênh hiểu được tâm tư của cô ấy, liền cười nói: “Dù sao cũng thành thục hơn mình, mình còn chưa thấy uy thủ của cậu —— “

Mã Thành Thụ mặt đen khi trông thấy Mã Thiến Thiến nhảy nhót đến trước mặt Đường Dập vươn tay, nhưng Đường Dập trái lại chẳng sao cả, chỉ giơ tay ra, dường như còn liếc nhìn Diệp Nhân Sênh một cai.

Diệp Nhân Sênh chột dạ cười cười với anh, trong lòng trống không ngừng gõ, cũng có thể là bị mỹ nam nhìn nên tim đập rộn lên. Đột nhiên cô có cảm giác mình quả nhiên thật chậm chạp, đây chính là Đường Dập —— cô nhìn vòm ngực của anh, được nắm tay người ta rồi còn được người ta khen tên dễ nghe, lại có thể giả vờ bình tĩnh đến bây giờ.

Thì ra cô là vua vờ tĩnh tâm…

Không thể không nói, bây giờ mới tìm ra được một ít cảm giác thẹn thùng khó hiểu của thiếu nữ, Sênh ca à cô thật là chậm chạp quá…

Làm huấn luyện uy thủ với ai kia, động tác của Mã Thiến Thiến của nhiên vô cùng thê thảm.

Diệp Nhân Sênh hoài nghi, với bản lĩnh của Đường Dập, thì chỉ một tay là có thể chỉnh cô ấy xong rồi.

Là con gái của đạo diễn hành động nổi tiếng Mã Thành Thụ, biểu hiện của cô như vậy thật là quá mức bẽ mặt đó, mặc dù mọi người không biết rõ, nhưng Mã Thành Thụ cảm thấy như trên mặt không còn ánh sáng, liền hướng đôi mắt về phía Diệp Nhân Sênh cầu cứu.

Vua vờ tĩnh tâm cố gắng tĩnh tâm một hồi, mắt thấy nhãn cầu của Mã Thành Thụ sắp rơi ra, đành phải đi lên phía trước giữ chặt Mã Thiến Thiến: “Ha ha… hay để mình thử…”

Mã Thiến Thiến với Đường Dập thân mật tiếp xúc mấy hồi, tuy chỉ có cánh tay là tiếp xúc thân mật, nhưng rõ ràng là cô đã vô cùng thỏa mãn, vì thế vui sướng đi ra một bên.

Diệp Nhân Sênh chuyển hướng sang Đường Dập, chẳng biết tại sao lại căng thẳng, thế nhưng vẫn không tự chủ được mà theo thói quen lúc trước tập võ —— cúi đầu trước đối thủ trước khi ra tay.

Mã Thành Thụ và Mã Thiến Thiến há to miệng…

Đây là uy thủ chứ không phải để cô đi đánh nhau đâu ——

Đường Dập không nhịn cười được, sau đó cũng cúi người chắp tay về phía cô.

Mã Thành Thụ và Mã Thiến Thiến khép miệng lại, nếu Đường đại minh tinh đã không để ý thì…

Diệp Nhân Sênh kịp phản ứng lại, thầm muốn đi đập đầu vào cây tự sát.

Bởi vì thanh gươm của nam chính cần phải nhờ đến đội đặc hiệu xử lý, cho nên bên đạo cụ trục tiếp tặng mỗi người một thanh bằng nhựa rất nhẹ nhưng giống y chang, không thể không nói kỹ thuật bây giờ thật thần kỳ, rõ ràng thanh kiếm này thoạt nhìn không có gì khác biệt, nhưng cầm lên tay thì rất nhẹ, âu cũng là phòng khi tập luyện mà bị thương.

Mã Thành Thụ nhìn kỹ động tác vừa rồi, liền để Đường Dập cầm kiếm luyện tập, Diệp Nhân Sênh ở bên cạnh giúp anh tập luyện mà không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

“Tay phải nâng cao lên một chút…” Mã Thành Thụ nói: “Tiểu Diệp.”

Diệp Nhân Sênh gật đầu, sau đó đi về bên trái đỡ tay phải của Đường Dập: “Cao như thế này?”

“Không sai.” Mã Thành Thụ vuốt cằm: “Đổi kiếm thành cầm ngược lại.”

Đường Dập đem thanh kiếm quay ngược, Diệp Nhân Sênh đỡ lấy cánh tay anh, khống chế độ cao vừa phải. Động tác như vậy, khiến cho cô dường như dính chặt lấy anh.

Hàng lông mi rậm động đậy, đột nhiên anh bỗng nhìn cô.

Diệp Nhân Sênh không phát hiện ra ánh mắt của anh, cứ như thế trong ánh mắt gần trong gang tấc ấy lần lượt đủ các màu sắc hiện lên đi qua, dường như muốn đem hình ảnh cô ghi nhớ trong lòng.

Bỗng nhiên tim đập mặt đỏ bùng nổ.

Diệp Nhân Sênh lui về phía sau từng bước, kéo giãn khoảng cách ra, ngón giữa vẫn còn lưu lại chút tiếp xúc với cánh tay anh, nơi này từng có dấu vết của anh —— bao gồm cả lòng của cô, lại như lửa bốc cháy lên.

Anh chỉ nhìn cô một cái, chỉ là một cái thôi.

Làm quái gì… mà cô cảm thấy rất hấp dẫn chứ a a a a a ——

Người này có thuộc tính yêu nghiệt, chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh suất.

Diệp Nhân Sênh hạ quyết tâm cách xa anh một ít, thế nên mấy ngày sau trong Mã gia ban quan sát mấy đàn anh luyện tập đánh nhau, cũng hứng khởi cầm lấy đao kiếm khoa tay múa chân vài cái, vui vẻ dị thường.

Cuối tuần đa số mọi người đều bề bộn nhiều việc, nhưng một nhân vật nhỏ bé không quan trọng gì như cô, thì có một ngày để nghỉ ngơi.

Đêm qua Diệp Nhân Sênh có gọi điện cho Trình Mạt Mạt, Mễ Đóa sáng sớm chờ dưới chân núi, hai người gặp nhau ôm hôn la hét om sòm một hồi rồi kéo nhau lên xe buýt. Phòng làm việc của hai người cách nơi này rất gần, chỉ không đến nửa giờ đi xe, Trình Mạt Mạt gọi một phần ăn nhanh ở nhà chờ.

Đối với Diệp Nhân Sênh một tuần ăn cơm hộp mà nói, nhìn thấy bàn thức ăn kia thì không thể so với Trình Mạt Mạt còn đang sung sướng, ba người hàn huyên tán gẫu mấy chuyện gần đây, lúc này Diệp Nhân Sênh mới đem chuyện đạo diễn hành động ra nói, nhưng cô rất nhanh ý thức được, hai cô gái này rất giống với Đại Hoa Sen ở chỗ không nghe ra điểm mấu chốt.

“Đường Dập?! Có thật là Đường Dập không?!!!”

“Không phải giả đấy chứ…”

Nhắc tới giả mạo, đột nhiên Diệp Nhân Sênh nhớ đến trò chơi, nhất thời vô cùng hưng phấn.

“Kí tên thì để tớ thử xem, máy cậu có thể lên mạng chứ.”

Mễ Đóa gật đầu, Diệp Nhân Sênh ngồi trước máy tính, vô cùng vui sướng phát hiện ra có biểu tượng Đỉnh Hoa Sơn, vừa hay giảm thời gian đi download.

“Tớ với Mạt Mạt chán quá nên tìm thứ để chơi, mới down hôm qua còn chưa lập nick đâu.”

“Đến khu chín đi, chị đây mãn cấp, nhưng mà… hức, tuy là bác sĩ, nhưng như vậy đưa các cậu theo cũng đủ rồi.”

Trình Mạt Mạt sau khi cơm nước no nê đã đi ngủ, Mễ Đòa nhàm chán nhìn lên trang web, Diệp Nhân Sênh tắt âm đi, kích động đăng nhập vào trò chơi.

Vừa lên mạng Diệp Nhân Sênh đã bị vô số tin nhắn làm cho mắc kẹt, đợi cô có thể di chuyển, đã thấy khung mật ngữ lóe lên.

[Mật Ngữ] Bầu Tiên Tử nói với bạn: Sênh ca không phải sợ, bọn muội ủng hộ ca!

[Mật Ngữ] Tô Vi Hải nói với bạn: Đến đây! Sênh ca ~~~

[Mật Ngữ] Thân Hổ Chấn Động nói với bạn: Sênh ca lâu lắm không gặp, nhớ ngươi quá.

[Mật Ngữ] Không Tàng Pháp Sư nói với bạn: Sênh ca phải thương hoa tiếc ngọc nha, nhưng mà để lợi cho Lệnh Hồ, trực tiếp đem mỹ nhân đến đây luôn đi, cạc cạc.

[Mật Ngữ] Cố Phì Dương nói với bạn: Sênh ca không được đồng ý với nàng ta!

Diệp Nhân Sênh choáng váng, cô yếu ớt ló đầu xuất hiện trong bang phái. Nhất thời, đám hủ nữ hận thù sôi sục đến vây quanh cô, đồng thời Không Tàng còn ở bên cạnh thêm mắm giặm muối, cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao chuyện lại thế này.

Thì ra trước khi hai khu hợp phục, ngoại trừ bang phái Đón Gió Nghe Mưa, còn có một nữ bang chủ chỉ huy bang phái vô cùng nổi danh, tên là Lưu Quang Phi Vũ. Nữ bang chủ Lưu Vũ thấy được bài post trên diễn đàn, tùy tiện để lại một câu sau “bè phái cuồng 3P”, đại ý là xem thường không có hứng thú, ba người đàn ông này không bằng thu làm nam sủng.

Phía sau còn có vài người cãi lại, nhưng đều là người chơi nữ.

Vốn đây chỉ là lời tuyên bố vui đùa, kết quả chẳng biết lúc nào Lưu Vũ cô nương lại có hứng thú với Lệnh Hồ. Bỗng nhiên cô nàng post một bài post mới, chỉ đích danh muốn tìm Sênh Sênh Ly Nhân, đại ý là nếu cô thật sự là đàn ông, thì cô nàng sẽ không khách khí theo đuổi Lệnh Hồ, đến lúc đó xin cô hiểu cho và chúc phúc cho bọn họ.

Khóe mắt Diệp Nhân Sênh run rẩy lên diễn đàn, sau đó chuyển trở lại giao diện trò chơi, liền thấy dưới góc trái có mật ngữ.

[Mật Ngữ] Lưu Vũ nói với bạn: Xin chào.

[Mật Ngữ] Bạn nói với Lưu Vũ: Tạm biệt.

[Mật Ngữ] Lưu Vũ nói với bạn: …

Diệp Nhân Sênh bình tĩnh ngăn chặn cô ta, tới chỗ nào thì quay về chỗ đấy, muốn cướp đồ đệ của cô sao, nửa câu cũng không thể trao đổi!

Nhưng không ngờ mật ngữ không thành, Lưu Vũ cô nương lại trực tiếp lên kênh thế giới.

[Thế Giới] Lưu Vũ: Sênh Sênh Ly Nhân, ta biết ngươi online, đến đấu trường Đỉnh Hoa Sơn, chúng ta giải quyết vấn đề.

—— Ai có vấn đề với ngươi chứ!

Diệp Nhân Sênh nhấc bàn.