Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 5




Edit by Link & Beta by Hy

Xế chiều hoàng hôn mỗi ngày là thời điểm chợ bán thức ăn náo nhiệt nhất. Trong đám người rộn ràng, bóng hình cao lớn, mạnh mẽ, rắn rỏi của một người vô cùng bắt mắt.
Anh mặc một cái áo sơ mi trắng, nút áo đầu tiên mở ra, để lộ đường cong cường tráng dưới cổ. Làn da anh trắng nõn, trong mắt vĩnh viễn là vẻ lành lạnh mang theo một tia ôn hòa không thay đổi. Khí chất của anh lạnh nhạt, lúc nói chuyện, ngữ điệu không nhanh không chậm, mua thức ăn cũng không hề hỏi giá, vừa ý cái gì thì chọn ra mấy cái tươi mới, trả tiền rồi đi.
Mua đồ ăn xong, Ôn Hàn trở về nhà. Triệu Văn Đình đang nằm trên ghế salon nhà anh, ngước mắt nhìn qua: "Sườn xào chua ngọt, bỏ thêm chút đường, cho ít giấm lại."
Nói xong, Triệu Văn Đình tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, tán gẫu với độc giả dưới khu bình luận truyện.
Ôn Hàn đeo tạp dề lên, bắt đầu nấu đồ ăn. Ngón tay của anh thon dài hữu lực, linh hoạt nhảy múa trên thức ăn trên bàn, tài nấu nướng không thua gì đầu bếp năm sao. Chỉ trong chốc lát, mùi thơm của thức ăn đã bay ra.
Ngửi thấy mùi thơm bay qua, Triệu Văn Đình dựa trên cánh cửa phòng bếp, cà lơ phất phơ cười một tiếng: "Nếu cậu là nữ tôi sẽ cưới cậu, dùng tất cả nhuận bút của cuốn sách tiếp theo làm đồ cưới, sao hả?"
Đầu bếp không hề liếc mắt nhìn anh ta: "Nhạt nhẽo."
Anh đặt sườn xào chua ngọt trên đĩa sứ trắng, rắc một ít hạt vừng nhỏ màu trắng đã được xào chín lên trên, bưng ra đặt trên bàn ăn.
Thừa dịp Ôn Hàn không chú ý, Triệu Văn Đình cầm đũa gắp một miếng thịt sườn mềm mềm.
"Ăn ngon, chỉ là cậu có thể cho nhiều đường chút không? Cậu cho giấm hơi nhiều đấy, nhưng ăn vẫn cực kỳ ngon." Nói xong, anh ta lại gắp thêm một miếng.
Ôn Hàn đang đánh trứng cho món canh trứng cà chua, nghe Triệu Văn Đình nói vậy, ánh mắt anh khẽ động, không lên tiếng.
Hạng Noãn thích ăn sườn xào chua ngọt, khẩu vị của cô là đường ít một chút, giấm nhiều một chút.
Anh nấu, một mình cô có thể ăn cả một bàn.
Ba món mặn một canh đã nấu xong, Ôn Hàn lấy lại đĩa sườn xào chua ngọt từ tay Triệu Văn Đình, gắp mấy miếng đặt vào trong đĩa silic nhỏ cho Cẩu Tử của anh ăn.
Dường như hôm nay tâm trạng của Cẩu Tử không tốt, chỉ ăn một nửa rồi bỏ vào trong ổ chó. Ôn Hàn rửa cà rốt cho nó ăn, xem như là hoa quả.
Ăn cơm tối xong, Triệu Văn Đình chạy vào phòng bếp rửa chén, Ôn Hàn dắt chó đi ra ngoài.
Một người một chó đi dưới ánh đèn đường trong tiểu khu, cái bóng bị kéo thật dài, tỏa ra màu xám trắng trên vách tường.
Cẩu Tử cúi thấp đầu, ngồi xổm ở ven đường không chịu đi.

Ôn Hàn ngồi xổm xuống, chỉnh cái nơ con bướm màu hồng trên đầu Cẩu Tử lại cho chỉnh tề, vuốt vuốt đầu nó, ân cần hỏi: "Nhớ mẹ của con à?"
Nghe thấy chữ "mẹ", Cẩu Tử ấm ức rầm rì hai tiếng.
Ôn Hàn ngồi trên bồn hoa nhỏ bên cạnh, một người một chó song song, bóng lưng vô cùng hiu quạnh giống như đứa trẻ lang thang không có nhà để về.
Trời âm u không thấy mặt trăng, thỉnh thoảng sẽ có mấy ngôi sao nhỏ lấp lóe. Thật lâu sau, người con trai đứng lên, thấp giọng nói: "Ba cũng nhớ cô ấy."
Một người một chó lại đi về nhà. Cả ngày hôm nay tâm tình của Cẩu Tử rất tệ, nói chính xác thì kể từ lần trước, sau khi cô gái kia trở về, Cẩu Tử đã không bình thường, thường xuyên dựa vào ban công nhìn xuống dưới lầu.
Người con trai ngồi xổm xuống xoa đầu chó, tình thương của cha như thái sơn: "Vậy đón mẹ của con về nhé, chịu không?"
Cẩu Tử như nghe hiểu được, đột nhiên đôi mắt nó hơi sáng lên, dùng sức ngoắc ngoắc cái đuôi, đầu cũng không còn rũ xuống, bước đi cũng như đang nhảy.
Triệu Văn Đình đã rửa chén xong, lúc này đang vùi mình trên ghế salon, mở laptop gõ chữ lộp bộp: "Hôm nay chương mới còn thiếu tám ngàn chữ, chờ tôi viết xong cảnh chiến đấu này thì có lẽ cũng không còn thiếu nhiều lắm đâu. Sau đó lại xếp thêm vài quần chúng vây xem và người qua đường lại, để họ tỏ vẻ sợ hãi, thán phục đại pháp, tôn lên sự trâu bò của nam chính, còn có thể thêm được vài từ đấy."
"Sau khi nam chính đánh xong, tinh lực còn lại không có chỗ phát tiết. Lúc này, nữ chính đi tới, sau đó gửi cho bọn họ một chiếc xe văn học tối nghĩa hai ngàn chữ. Độc giả thích, tác giả càng thích hơn."
"Cậu cứ làm việc của cậu, không cần để ý tới tôi, gõ xong thì tự tôi sẽ xéo ngay. À này, hôm nay cậu có viết chương mới không?"
Ôn Hàn: "Không."
Anh nấu nước nóng, vào thư phòng ngâm một bình trà Phổ Nhĩ, mở laptop dùng để gõ chữ ra, mở quyển sổ ghi chú dùng để ghi bản thảo, bơm mực vào bút máy.
Nhạc cổ điển Trung Quốc chậm rãi phát lên, hương trà bay lên từ ly sứ. Cả căn phòng tràn đầy thanh nhã.
Ôn Hàn hòa mình vào thế giới trong sách, hai tay anh gõ phím, lời văn dưới ngòi bút của anh nhanh chóng vẽ nên một bức tranh gương mặt rung động lòng người.
Chiếu theo lệ cũ, cơm tối hôm nay của Hạng Noãn vẫn là thức ăn ngoài.
Cô gọi một phần sườn xào chua ngọt, một phần sợi khoai tây xào giấm và một phần súp trứng rong biển.
Thức ăn bên ngoài chỉ có một phần cơm rất ít.
Hạng Noãn chỉ ăn một miếng xương sườn đã không ăn tiếp nổi, hương vị cũng không tốt, cảm giác quá ngọt, ăn béo ngậy. Cuối cùng, cô chỉ trộn sợi khoai tây vào cơm trắng để ăn.
Ngay cả canh cô cũng không uống chút nào, chỉ vớt rong biển ở trong lên ăn.
Trước khi ở chung với Ôn Hàn, cô không hề kén ăn, trong nhà hoặc căn tin trong trường học nấu cái gì, cô sẽ ăn cái đó. Từ khi nếm qua tài nấu nướng của Ôn Hàn, những đồ ăn khác đều trở thành "tạm chấp nhận", nhưng cô cũng không thể không chấp nhận.

Ăn cơm tối xong, Hạng Noãn bắt đầu làm việc.
Nhờ sự kiện họa sĩ minh họa bị nuốt tiền nhuận bút đang hot trên mạng đã giúp cho nhiều người biết đến cô, biết tranh của cô, đủ loại cơ hội công việc ùn ùn kéo tới.
Chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, số fan hâm mộ ban đầu trên weibo của cô là hơn một vạn, nay đã tăng tới năm vạn. Từ một họa sĩ nhỏ tuyến mười tám, cô đã thành công bước lên tuyến mười sáu.
Trước đó, vì để kiếm sống nên bất kể phong cách và loại hình công việc nào, Hạng Noãn cũng đều nhận, bởi vậy sẽ rất khó nhìn ra được phong cách cá nhân của cô. Nhưng thật ra những bức tranh ngày thường thỉnh thoảng vẽ chơi của cô càng nhìn sẽ càng xuất chúng, nhất là một vài bức cổ phong truyền thần mang vẻ lịch sự tao nhã, ý cảnh xa xưa, nhìn vô cùng dễ chịu.
Hoàn thành công việc trên tay, Hạng Noãn buông bản vẽ xuống, đóng phần mềm vẽ tranh lại, dựa lưng vào ghế duỗi người một cái.
Nếu phải ngồi giữ nguyên một tư thế nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trong thời gian dài, mắt và xương cổ sẽ rất mệt mỏi.
Cô gói sườn xào chua ngọt chưa ăn xong lại rồi xách thêm một bao thức ăn cho mèo và chó lên, rót một ấm nước khoáng lớn, đi ra chỗ nuôi mèo hoang và chó hoang ở phía sau tiểu khu.
Có người dùng thùng giấy lớn làm hai cái ổ ở ngay góc rẽ của vách tường, bên trong có một cái chiếu nhỏ mà lần trước Hạng Noãn mang tới. Đến khi thời tiết trở lạnh, cô lại đổi thành thảm lông.
Mèo hoang không có ở nhà. Một chú chó chui ra từ thùng giấy, nó ngửi ngửi sườn xào chua ngọt nhưng không ăn, đi sang bên cạnh ăn thức ăn cho chó.
Hạng Noãn ngồi xổm trên mặt đất nhìn chú chó màu đen này, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Lúc chia tay với Ôn Hàn, chó của bọn họ chỉ lớn bằng bàn tay. Nếu nó vẫn còn, có lẽ dáng dấp của nó sẽ không chênh lệch nhiều so với chú chó này, đứng lên có thể sẽ tới eo cô.
Hạng Noãn ngồi trên bồn hoa bên cạnh, lấy điện thoại di động ra, do dự hồi lâu rồi dùng tài khoản weibo chính của mình pm cho Ôn Hàn.
【 Họa sĩ Phi Vãn: Anh có ở đó không? 】
Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay cô dùng tài khoản chính của mình liên lạc với anh, tay đang cầm di động của cô cũng khẽ run lên vì căng thẳng.
Mười phút sau, đối phương vẫn chưa đáp lại, pm vẫn hiển thị chưa xem.
Năm phút sau nữa, khi nhìn thấy hai chữ đã xem, trái tim của Hạng Noãn vô thức đập nhanh hơn mấy nhịp, hô hấp cũng gấp gáp hơn.
Thật sự là không có tiền đồ mà! Tiện Tiện luôn nói cô hèn, xem ra cũng không phải nói sai.
【 Tác giả Ôn Hàn: Có. 】
Một chữ thật đơn giản không thể nào phỏng đoán được tâm tình của đối phương.
Hạng Noãn thở một hơi thật dài, cúi đầu gõ chữ.

【 Họa sĩ Phi Vãn: Cẩu Tử có khỏe không? 】
【 Tác giả Ôn Hàn: Khỏe. 】
Lại là một chữ, trong đêm tối, thoạt nhìn một chữ này có vẻ khiến người ta khó chịu.
【 Họa sĩ Phi Vãn: Tôi muốn gặp nó, khi nào thì anh có thời gian? 】
【 Tác giả Ôn Hàn: Ngày mai. 】
Lần này là hai chữ nhưng vẫn không hề có chút độ ấm nào. Hạng Noãn cảm thấy mũi chua xót như một phi tần bị thất sủng.
Có vẻ anh cũng không muốn gặp cô.
Ôn Hàn mở tủ quần áo, chọn mấy bộ quần áo đặt lên giường, phối đồ xong lại cầm tới trước gương soi đi soi lại. Cuối cùng, anh chọn một cái áo sơ mi màu xanh nhạt và quần tây đen.
Triệu Văn Đình đứng ở cửa nhìn người trước gương như gặp quỷ.
Người kia nhìn gương soi qua soi lại, đổi một bộ rồi lại một bộ, còn phối hợp với các biểu cảm khác nhau trên gương mặt.
Mặt không thay đổi, lãnh khốc, mỉm cười, trong lãnh đạm có chút ôn nhu, trong ôn nhu lại có chút xa cách.
Có thể xem như là bệnh nhân tâm thần đang chiến đấu với bệnh tật.
Hạng Noãn lấy mấy cái váy trong tủ quần áo ra, lần lượt chụp hình rồi gửi đi.
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Tiện Tiện, mấy cái này cái nào đẹp nhất? 】
Ôn Hàn xem tin nhắn trong điện thoại di động, kéo lên, lại kéo lên.
【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Cái thứ ba. 】
Hạng Noãn lướt lên một chút. Đây là một cái váy hai dây màu đỏ, đẹp thì đẹp, chỉ có điều có phải hơi lộ quá không, phối với áo cardigan thì lại sợ quá nóng.
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Có phải đàn ông các cậu đều thích nhìn phụ nữ ăn mặc hở hang như thế không? 】
【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Cậu cũng không bảo là mặc đi ra ngoài mà. 】
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Vậy chọn một bộ mặc ra ngoài đi. 】
【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Cái thứ năm. Long trọng thế à? Ngày mai có hoạt động gì hả, đi hẹn hò hay gặp nam thần? 】
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Gặp chó. 】