Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh

Chương 34




Edit: Thanh Hưng

Cô không muón rời giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nâng lên, vừa nghĩ tới phải đi xuống lầu Đường Viên đã cảm thấy chân cũng mềm nhũn, nhưng tiếng chuông cửa vẫn leng keng leng keng một tiếng tiếp một tiếng, không có bất kỳ ý định dừng lại nào.

Có cảm giác dường như người gõ cửa không cần biết có người mở hay không nhưng vẫn tiếp tục đập xuống như thế.

Đường Viên thay quần áo xong thì từ trên giường bò dậy, chân mới vừa đặt xuống đất đã mềm nhũn thiếu chút nữa té lăn trên đất. Cô chậm rãi đi tới cầu thang, đi vài bước đường bắp đùi bị ma sát càng đau, đây chính là điểm không tốt của mập, vốn dĩ giữa hai đùi đã tròn vo không có khe hở, một khi bên đùi sưng lên sẽ đặc biệt đau.

Đường Viên chậm rãi đỡ tay vịn cầu thang nhích từng chút xíu xuống lầu.

Dọc theo đường đi chuông cửa vẫn không ngừng kêu lên, Đường Viên ngọ nguậy tới cửa liếc nhìn màn ảnh, đứng ở phía ngoài là một cô gái cao gầy, cô ta cúi đầu xem điện thoại di động, thỉnh thoảng lại ấn chuông cửa.

Đường Viên đặt ngón tay vào khóa vân tay mở cửa.

Cửa vừa mở ra, cô gái ngoài cửa còn sửng sốt một chút.

Tống Dư Ca quả thật rất kinh ngạc, mấy năm này cô ta ở nước ngoài vẫn luôn chủ động liên lạc với Dung Giản, nhưng tất cả điện thư đều như đá chìm xuống đáy biển, Dung Giản vẫn luôn không để ý tới cô ta.

Cho đến hai năm trước, cô ta ôm một chút tâm trạng may mắn gọi điện thoại cho (di.da.l.qy.do) Dung Giản, mới biết anh vẫn luôn dùng số cũ.

Nhưng Dung Giản chỉ nhận một lần, sau đó lập tức kéo tên cô ta vào danh sách đen.

Sau đó, cô ta càng không ngừng đổi số điện thoại khác gọi qua, nhưng có thể Dung Giản đã đoán được là cô ta rồi, mỗi lần cũng đều trực tiếp cúp máy.

Thật vất vả sau khi hoàn thành việc học về nước, cô ta cũng không dám tùy tiện đến tìm Dung Giản, mà là đi nhà bà ngoại Dung Giản trước, nói xa nói gần hỏi bà ngoại Dung Giản một vài chuyện. Lão thái thái vẫn rất thích anh, ngay tại đó đã giúp cô ta gọi điện thoại hỏi Dung Giản, kết quả Dung Giản nói anh đã có bạn gái rồi.

Cô ta hoàn toàn không tin, nhưng sau đó Dung Giản lại đăng cái tin kia lên weibo.

Lần này, cô ta thật vất vả mới thoát khỏi tay cha cô ta mà chạy đến tìm Dung Giản, không ngờ người mở cửa không phải Dung Giản, mà lại là một cô gái.

Thịt Viên Dấm Đường?

Tống Dư Ca nhìn đối phương đánh giá từ trên xuống dưới một lần, trong lòng sinh ra chút địch ý cùng cảm giác nguy cơ.

Trước đó ở trên mạng thấy bóng lưng của Thịt Viên Dấm Đường cô ta còn rất khinh thường, cũng giống như vô số nữ sinh trong chuỗi bình luận kia cảm thấy Dung Giản mù rồi, khi đó cô ta hoàn toàn không để Thịt Viên Dấm Đường ở trong mắt, dù sao trong nhận thức của cô ta, người béo đều không có bao nhiêu đẹp mắt. Nhưng người trước mắt cùng trong hình cũng không giống nhau, cô (ĐV) rất đẹp, lại rất trắng, gương mặt tròn trắng noãn cộng thêm cặp mắt vừa lớn vừa tròn kia rất dễ dàng làm cho lòng người sinh ra hảo cảm. Dĩ nhiên, trừ cô ta (TDC).

"Xin chào, tôi là Tống Dư Ca." Sau khi không biến sắc phân tích sơ qua toàn bộ tình huống ở trong lòng một lần, Tống Dư Ca cười một tiếng, mở miệng nói: "Tôi tới tìm Dung Giản, anh ấy không ở nhà sao?"

"Ừ, anh ấy đi làm rồi." Đường Viên cũng cười với cô ta, Tống Dư Ca, cái tên này cô cảm thấy  có chút quen tai, nhưng lại không nhớ nổi là đã nghe qua ở nơi nào.

"Tôi có thể đi vào chờ anh ấy sao?" Tống Dư Ca nhìn vào bên trong một cái, lễ phép hỏi, cô ta vừa hỏi vừa trực tiếp đi vào bên trong.

Đường Viên nhường đường một chút, Tống Dư Ca trước cô một bước đi vào, ngồi vào trên ghế sa lon, mở miệng hỏi: "Làm sao cô lại ở nơi này, cô và Dung Giản là quan hệ như thế nào?"

"Chúng tôi đã kết hôn." Đường Viên thành thực trả lời.

Tống Dư Ca lập tức từ trên ghế salon đứng lên, cô ta khó có thể tin giương cao giọng điệu: "Kết hôn?"

"Ừ." Đường Viên gật đầu, hễ hỏi thì đáp, cực kỳ lễ phép.

Cô có thể cảm thấy cả người Tống Dư Ca cũng bén nhọn lên.

Tống Dư Ca gắng hết sức giữ tỉnh táo, cô ta nhếch miệng, lễ phép mở miệng: "Thứ cho tôi mạo muội, tôi muốn hỏi là, cô mang thai sao?"

Mang thai......

Sau khi nghe ra ngụ ý trong câu hỏi của Tống Dư Ca, Đường Viên lắc đầu một cái: "Tôi không có."

"Ha." Tống Dư Ca lại cười một tiếng, tiếp tục nói: "Xin lỗi, tôi không có ý mạo phạm cô, tôi là thật sự rất kinh ngạc thôi, không ngờ Dung Giản sẽ kết hôn với cô. Tôi với anh ấy gần như là cùng nhau lớn lên, đối với sở thích của anh ấy cũng hiểu rất rõ ràng."

"Ax, cô đừng tức giận." Tống Dư Ca khoát khoát tay: "Tôi không phải nói các người không cùng một thế giới, cho nên anh ấy không thể nào thích cô, tôi là nói ở trong ấn tượng của tôi, anh ấy không phải loại người sẽ tùy tiện kết hôn......"

Đường Viên lấy hai chai nước trái cây từ trong tủ lạnh ra, đưa cho Tống Dư Ca một chai.

"Ai nha, tôi nói quá nhiều, xin lỗi." Tống Dư Ca nhận lấy nước trái cây, khẽ khom người, giống như là cảm thấy mình lỡ lời, đổi một đề tài khác.

Cô ta nhìn quanh phòng khách một vòng cảm khái nói: "Đã nhiều năm như vậy, nơi này vẫn không thay đổi chút nào, vẫn giống như trong trí nhớ của tôi."

"Có." Đường Viên nghiêm túc chỉ chỉ vào ghế sa lon cô ta đang ngồi: "Chúng tôi mới vừa đổi sofa bằng vải bố."

Tống Dư Ca: "......"

Đường Viên hoàn toàn không xuất bài theo lẽ thường, trong lúc nhất thời cô ta (lqd) không phân rõ rốt cuộc là Đường Viên có nghe hiểu lời nói thị uy của mình hay không, hay là cô (ĐV) đang thị uy ngược lại cô ta (TDC).

"Tôi còn trồng cây." Đường Viên đưa ngón tay chỉ cho Tống Dư Ca mới nhìn quanh bốn góc phòng khách.

Sắc mặt Tống Dư Ca càng thay đổi, tươi cười trên mặt có chút không duy trì được.

Biểu hiện của Đường Viên so với việc cô (ĐV) nói ngược lại cô ta (TDC) càng làm cho cô ta (TDC) cảm thấy  khó chịu hơn, giống như cô ta là một người thất bại mà lại giương nanh múa vuốt trước mặt người thắng là cạnh tranh không công bằng, hoàn toàn không xứng là người thắng cuộc, nhưng căn bản là người ta không thèm chấp cô ta.

Tống Dư Ca cúi đầu nhìn qua đồng hồ đeo tay: "Vẫn còn sớm như vậy à, thôi tôi sẽ đến thẳng công ty tìm anh ấy vậy, đã quấy rầy cô rồi."

Tiễn Tống Dư Ca đi, Đường Viên lại lên lầu ngủ thêm một giấc.

***

Buổi trưa Dung Giản lái xe về nhà một chuyến, trước đây buổi trưa anh đều ăn cơm ở nhà ăn, nhưng nghĩ đến "thảm trạng" của Đường Viên sáng nay, anh là đầu sỏ gây nên nên còn đặc biệt lái xe tới nhà hàng gói thịt bò khoai tây hầm cách thủy Đường Viên thích ăn cùng với mấy món ăn khác.

Vừa mở cửa, Dung Giản đã cảm thấy trong nhà có chút khác lạ.

Anh là người có ý thức lãnh địa rất mạnh, lại có chút xíu thích sạch sẽ, cho nên gần như đối với vị trí bày biện của mỗi một đồ vật trong nhà cũng đều rõ như lòng bàn tay, lúc Dung Giản đi qua trước cửa còn mơ hồ ngửi thấy mùi nước hoa.

Quả nhiên, anh vừa đi vào phòng khách đã nhìn thấy trên khay trà để hai chai nước trái cây.

Dung Giản khẽ cau mày, anh bỏ khoai tây thịt bò vào phòng bếp sau đó đi lên lầu, trực tiếp vào phòng ngủ chính.

Giữa trưa ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất rắc vào trên giường lớn trong phòng ngủ, chăn trên giường nhô lên như một cái túi lớn, lúc ngủ Đường Viên rất thích chui vào trong chăn, vừa bắt đầu Dung Giản còn lo lắng cô sẽ khó thở, sau lại phát hiện mỗi lần cô chui vào trong chăn cũng sẽ hé chăn ra một chút.

Dung Giản đi tới giữa giường, thuận tay kéo rèm cửa sổ vừa dầy vừa nặng ra, sau đó vén chăn của Đường Viên lên.

Đường Viên mặc đồ ngủ nằm ở trên giường, tư thế ngủ của cô không thể nào đàng hoàng được, 1 góc quần ngủ đã bị kéo đến ngang hông, lộ ra bắp đùi trắng nõn thẳng tắp cùng một chút xíu vòng eo tròn vo, vết đỏ trên người còn chưa tan hết.

Trên mặt Dung Giản có chút nóng, cho tới nay anh đối với tình & chuyện đều không mưu cầu danh lợi thế nào, trước khi kết hôn với Đường Viên anh cũng chưa từng có bạn gái, cũng không tính toán kết giao, thậm chí buổi tối các nam sinh trong ký túc xá cùng nhau xem phim kia, anh cũng không cảm thấy hứng thú thế nào.

Nhưng tối hôm qua anh lại bị Đường Viên hôn đến mất kiểm soát, thậm chí khi làm đến một lần cuối cùng kia, ngay cả gấu bông anh cũng không đeo.

Tính cả đêm hôm đó đã hai lần rồi, không biết có mang thai không.

Làm sao lại nghĩ tới đây chứ.

Dung Giản cúi người giúp cô xoa thêm một lần thuốc, dược cao mát mẻ chạm vào đầu ngón tay anh, cũng gần như là bị nhiệt độ nóng bỏng của đầu ngón tay anh hòa tan, sau khi anh bôi dược cao vào, lông mày đang nhíu chặt của Đường Viên cũng hơi giãn ra.

Ánh mặt trời thẳng tắp chiếu vào trên mí mắt, cộng thêm trong thân thể cảm giác có dị vật rõ ràng, rất nhanh sau đó Đường Viên đã tỉnh lại. Cô xoa xoa đôi mắt bị ánh sáng chiếu vào có chút khó chịu, nhìn về phía Dung Giản cách cô rất gần: "Anh trở lại rồi?"

"Ừ." Dung Giản hắng giọng, tỉnh táo rút tay ra.

Sau khi phản ứng được, Đường Viên giống như trứng tôm được đặt lên lồng hấp lập tức đỏ bừng lên, ánh mắt cô mơ hồ, nhìn cửa sổ một chút lại nhìn cửa phòng một chút, cho đến khi Dung Giản đứng dậy cô mới chậm rãi trở lại bình thường.

Quá xấu hổ, sớm biết vậy cô đã giả ngủ!

Đường Viên còn có chút khốn ý, cô duỗi cái lưng (di.da.l.qy.do) mỏi, mới vừa đưa cánh tay ra, đã lại bị Dung Giản bế từ trên giường lên.

Đường Viên: "......"

Cô chậm rãi mở trừng hai mắt, đừng nói là Tống Dư Ca, cô cũng cảm thấy Dung Giản bây giờ không phải Dung Giản cô biết rồi.

"Còn đau à?" Dung Giản nhướng chân mày lên, cúi đầu nhìn Đường Viên nháy mắt: "Muốn ôm ư?"

Đường Viên ho nhẹ một tiếng, tư thế giống như ôm đứa trẻ thế này, lúc Dung Giản vừa nói vừa nhìn về phía lỗ tai của cô, làm cho tai của cô cũng run lên.

Đường Viên có chút ngượng ngùng giải thích: "Em chỉ là mới vừa tỉnh ngủ nên mới duỗi người một cái thôi."

Lần này đến phiên tai Dung Giản đỏ lên: "......" Anh còn tưởng rằng Đường Viên nằm ở trên giường đưa hai cánh tay về phía mình là đang làm nũng, dù sao Đường Viên có quá nhiều tiền án.

"Không không không, cũng muốn anh ôm!" Đường Viên vội vàng ôm sát cổ của Dung Giản, còn hôn một cái vào lỗ tai anh, chỉ sợ anh tức giận mà ném mình xuống cầu thang.

Dung Giản không biết cô có suy nghĩ kinh khủng như vậy, anh vẫn bế cô đi xuống lầu. Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng theo động tác xuống lầu của Dung Giản mà Đường Viên sẽ tuột xuống một chút, vì là mùa hè nên cả cô và Dung Giản đều mặc ít, thiếu chút nữa lau súng cướp cò.

Cơm trưa là khoai tây thịt bò hầm cách thủy mà cô thích nhất, vì ngại thân thể cô (di.da.l.qy.do) không thoải mái, cho nên Dung Giản còn bế cô đến tận ghế sofa để cô ngồi đó, còn mình thì tự đi rửa tay, sau đó bày món ăn vẫn còn nóng lên trên khay trà.

Đường Viên đang ăn cơm, lại thấy Dung Giản cầm chai nước trái cây còn chưa mở nắp trên bàn kia ném vào trong thùng rác, sau đó hỏi cô: "Buổi sáng trong nhà có người tới à?"

“À.’ Đường Viên nuốt cơm xuống, gật đầu một cái: "Có một cô gái tên là Tống Dư Ca tới tìm anh."

Cô nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía Dung Giản, ngón trỏ Dung Giản nhẹ nhàng gõ lên khay trà một cái, âm thanh đột nhiên nghiêm túc: "Lần sau đừng để cô ta đi vào."

"Ách......" Thật ra thì Đường Viên còn muốn hỏi một chút quan hệ giữa Tống Dư Ca và Dung Giản là như thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt đã lạnh xuống của Dung Giản, Đường Viên chỉ có thể yên lặng cúi đầu múc một muỗng khoai tây, xem ra Tống Dư Ca cũng không tới công ty Dung Giản tìm anh giống như lời cô ta nói.

Đợi chút, cô đột nhiên nhớ ra Tống Dư Ca là ai rồi.

Lúc Đường Viên học năm nhất cao trung đã từng nghe qua cái tên Tống Dư Ca này, khi đó Tống Dư Ca đã lên lớp mười hai, không còn ở hội học sinh nữa, nhưng thân là hội trưởng hội học sinh khóa trước của trường trung học phụ thuộc Tây đại, tên của cô ta vẫn thường xuyên được người nhắc tới, ảnh chụp cũng luôn được treo trên bảng vàng danh dự của trường.

Đường Viên nhớ tới, lần đó cô đeo một bao tiền đi bệnh viện thăm mẹ của Dung Giản, cuối cùng lại tự mình đi ra khỏi bệnh viện, lúc đi ra, cô lại gặp được Tống Dư Ca ở cửa ra vào.

Lúc ấy đôi mắt Tống Dư Ca đỏ ngầu, giống như là mới vừa khóc qua, cho nên cô nhìn cô ta nhiều hơn một cái.