Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 998: Ôm (13)




Hắn không về nước, trong điện thoại, hắn kể cho cô nghe rất nhiều câu chuyện cười, cô cười rất vui vẻ, hắn còn nói, đợi sau khi hắn trở về sẽ mang cho cô bé rất nhiều quà.

Lúc đó, hắn đi nước ngoài làm sinh viên trao đổi, ngót nghét nửa năm mới về nước.

Rất lâu rồi hắn không gặp Ly Ly, hắn rất nhớ mối ruột thịt duy nhất còn sót lại đời này. Sau khi về đến Đại học số 1, thả đồ đạc ở đó liền mang theo quà mà hắn cẩn thận lựa chọn ở nước ngoài, đi suốt đêm đến Bắc Kinh. 

Hắn không tìm thấy cô trong nhà, ở trường cũng không tìm thấy cô, hắn gọi cho cô nhưng không ai nghe máy.

Sáng sớm hôm sau hắn đến trường học, bạn bè trong lớp cô nói cho hắn biết đã ba ngày rồi cô không đến trường.

Khi đó hắn mới biết lớn chuyện rồi, trước tiên hắn liên lạc với Lâm Sinh, sau đó đến cục cảnh sát báo cáo. 

Đó là thời khắc dày vò nhất trong cuộc đời hắn, hắn ăn không vào ngồi không yên, cứ cách một phút lại hỏi Lâm Sinh và cục cảnh sát một lần.

Cuối cùng, hắn đã biết Ly Ly ở chỗ nào nhưng không phải Lâm Sinh nói cho hắn biết, cũng không phải cục cảnh sát nói hắn biết, là một người lạ gọi cho hắn.

Sau khi nghe điện thoại, hắn mới biết là ở bệnh viện. 

Trong điện thoại, người nữ y tá liên hệ với hắn nói chuyện rất mơ hồ, chỉ hỏi hắn có phải là người thân của Hàn Tri Ly không, có thể đến bệnh viện một chuyến không?

Lúc ấy hắn rất sợ hãi, hắn cảm thấy, rất có khả năng Ly Ly bị bệnh rồi. Trên đường đi, hắn không ngừng trấn an bản thân, hiện tại y học phát triển như vậy, hắn có tiền, cho dù Ly Ly bị bệnh gì đi nữa, hắn cũng sẽ dốc hết toàn lực để cứu cô bé.

Nhưng lúc hắn đến bệnh viện, cô ý ta lúc nãy gọi điện cho hắn lại dẫn hắn đến phòng phẫu thuật của khoa sản. 

Ly Ly chỉ mới mười tám tuổi, vừa mới trưởng thành, sao lại có thể ở khoa sản?

Hắn không dám hỏi, thậm chí hắn cũng hông dám đi.

Hắn như một con bù nhìn, cứ vậy đi theo phía sau y tá tiến vào phòng phẫu thuật. 

Rốt cuộc hắn cũng thấy Ly Ly.

Nhưng Ly Ly của hắn đã không còn thở nữa.

Một Ly Ly thích cười như vậy, sắc mặt tái nhợt nằm trên bàn phẫu thuật, mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích. 

Hắn nghĩ, có lẽ là cô bé ngủ rồi, hắn nhỏ giọng gọi cô, giống như khi còn bé, cô sẽ nhanh chóng mở to mắt, tủi thân chu chu miệng sắp khóc, sau đó khi nhìn rõ mặt hắn rồi sẽ lập tức nín khóc mà lập tức nhoẻn miệng cười gọi một tiếng “Anh hai”

Nhưng mà, hắn gọi lần này đến lần khác, cô bé đều không có phản ứng.

Bệnh viện đã tiến hành cấp cứu với cô, cuối cùng không thành công, vết dao trên phần bụng cô vừa khâu lại xong, những vết máu loang lổ trên người vẫn chưa kịp xử lý. 

Hắn không muốn tin tất cả những lời bác sĩ nói với hắn.

Ly Ly ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy, có chuyện gì cô bé cũng nói cho hắn biết trước tiên, cô không thể nào yêu sớm với người khác rồi mang thai.

Lúc đó, nếu không phải có Lâm Sinh, hắn nghĩ, có lẽ Ly Ly không thể an táng. 

Hai tháng sau khi sự việc, hắn mới chấp nhận chuyện Ly Ly đã không còn nữa, mới dám bước vào căn nhà Ly Ly ở khi còn sống.

Những món quà mà hắn mua tặng Ly Ly, cô bé đều cất giữ trong tủ chứa đồ trong phòng thay quần áo. Những bộ quần áo xinh đẹp của cô vẫn được đặt gọn gàng trong tủ, thú nhồi bông mà cô thích, đàn piano của cô, thậm chí những quyển sách tiếng Anh đặt trên bàn… từng thứ từng thứ một, vẫn giống hệt như lúc cô còn ở thế giới này.

Nhưng hắn biết, Ly Ly không thể trở lại nữa rồi. 

Ngày đó, hắn trốn trong phòng Ly Ly khóc như một thằng ngốc.

Đó là lần đầu tiên hắn khóc sau khi Ly Ly mất.

Hắn khóc thật lâu thật lâu, mãi đến sau khi dừng khóc, hắn bắt đầu thu xếp những di vật của Ly Ly, sau đó phát hiện một quyển nhật ký dưới gối nằm của con bé.