Tạ Tư Ngọc nghe thấy Trần Minh Đạt hỏi vậy, nước mắt suýt nữa rơi, cô ta cố gắng giữ cho cảm xúc ổn định, sau khi từ chối Trần Minh Đạt, cô ta không dám nói gì thêm với anh ta nữa, vội vàng cúp máy.
Tạ Tư Ngọc không có về quê, cũng không đi quay, ngày nào cũng thu mình trong nhà, lúc đầu Trần Minh Đạt vẫn bình thường, thỉnh thoảng gọi điện thoại cho cô ta, hỏi thăm tình hình của cô ta, nhưng qua ngày thứ ba, cả ngày không thấy anh ta liên lạc
Trước đây lúc Trần Minh Đạt bận rộn, cũng đã từng xảy ra việc như thế này, cô ta nghĩ rằng Trần Minh Đạt đang bận việc gì gấp nên gọi điện thoại cho anh ta. Sau khi thấy không có ai nghe máy, cô ta không gọi điện thoại làm phiền anh ta tiếp nữa mà là gửi tin nhắn, nhắc anh ta ăn cơm đúng giờ, chú ý sức khoẻ.
Sáng ngày thứ tư sau khi ngủ dậy, phản ứng đầu tiên của Tạ Tư Ngọc là cầm điện thoại lên xem, thấy điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, không có bất kì cuộc gọi hay tin nhắn liên quan đến Trần Minh Đạt, cô ta mới chợt ý thức được tình hình có gì đó không hay.
Cô ta gọi điện thoại cho Trần Minh Đạt, không ai nghe máy, cô ta tiếp tục gọi, điện thoại vang lên tiếng thứ tư thì bị tắt máy, cô ta gọi tiếp, tổng đài nhắc nhở “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Tạ Tư Ngọc và Trần Minh Đạt ở bên nhau lâu như vậy, trước giờ chưa từng xảy ra tình trạng này, cô ta chợt hoảng hốt, cô ta biết là Trần Minh Đạt tắt điện thoại, nhưng cô ta vẫn gọi mãi không thôi. Bởi vì gọi không được, cô ta chuyển qua gửi tin nhắn, cô ta không biết mình đã gửi bao nhiêu tin rồi, đến khi điện thoại báo pin yếu và tự động tắt nguồn, cô ta mới bình tĩnh lại đi sạc pin điện thoại, sau đó lấy chìa khoá lái xe tới nhà Trần Minh Đạt.
Cô ta gõ cửa rất lâu, không có ai mở cửa cho cô ta, cô ta liền tới công ty, tiếp tân quen cô ta, nhưng không để cô ta đi thẳng lên lầu như trước đây, mà là lấy điện thoại gọi lên phòng làm việc của tổng giám đốc, cuối cùng thư ký đi xuống gặp cô ta, nói với cô ta là Trần Minh Đạt đi công tác rồi, không ở trong nước.
Tạ Tư Ngọc hỏi thư ký khi nào anh ta về, thư ký nói không biết, sau đó đưa cho Tạ Tư Ngọc một bức thư, nói là Trần Minh Đạt chuyển cho cô ta.
Trực giác của phụ nữ cho Tạ Tư Ngọc biết, bên trong bức thư tuyệt đối không phải là thứ tốt lành gì, cô ta không muốn đối mặt, nói đúng hơn cô ta không cách nào chấp nhận sự thật nên chọn cách giả ngu thay vì muốn làm rõ, cô ta không mở thư ra mà nói với thư ký, sau khi Trần Minh Đạt về, phiền thư ký liên lạc cho cô ta.
Thư ký đồng ý với cô ta, còn đích thân tiễn cô ta rời khỏi công ty của Trần Minh Đạt.
Về đến nhà, Tạ Tư Ngọc nhìn chằm chằm bức thư gần hai tiếng mới mở ra, bên trong có một tấm chi phiếu trống, có kí ba chữ “Trần Minh Đạt”, nét chữ cô ta cực kỳ quen thuộc.
Tạ Tư Ngọc biết rõ, Trần Minh Đạt cho cô tấm chi phiếu này là có ý gì.
Con người trên đời này đều như nhau, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa đến phút cuối cùng chưa từ bỏ.
Tạ Tư Ngọc chính là giả vờ không hiểu gì cả, tiếp tục liên lạc với Trần Minh Đạt mỗi ngày.
Suốt một tuần liền, Tạ Tư Ngọc đều không liên lạc được với Trần Minh Đạt, cho đến tuần sau, cô ta đi tham dự một buổi tiệc, vô tình gặp được Trần Minh Đạt trước cửa khách sạn Bắc Kinh.
Trần Minh Đạt nhìn thấy cô ta, nhưng không hề có ý nói gì với cô ta, nhanh chóng thu ánh mắt lạnh nhạt và lên xe.
Tạ Tư Ngọc bất giác đuổi tới trước đầu xe của Trần Minh Đạt, chặn đường của anh ta.